Beta: kimaan
Bầu không khí rơi vào khoảng im lặng đáng sợ.
Đường Trừng nhìn Giang đỉnh lưu vừa mở mắt ra đã đòi ôm ôm. Có lẽ mấy ngày nay anh đã thật sự kiệt sức, gương mặt điển trai lộ rõ vẻ mệt mỏi, dưới mắt hiện lên quầng thâm nhàn nhạt, nhưng vẻ mặt lại đầy yêu thương và nuông chiều, cứ như đó là điều hiển nhiên vậy.
Điều này làm cho Đường Trừng hoài nghi, có phải việc máy bay vừa cất cánh gây ra sự chênh lệch áp suất không khí quá lớn, khiến tai cô có vấn đề gì hay không.
Lúc này, thấy Đường Trừng ngồi im một lúc lâu, Giang Kỳ nghi ngờ nhìn, ánh mắt sau đó dần tỉnh táo.
"Sao em lại ở đây?"
Người đàn ông hạ tay xuống, anh khẽ cau mày, giọng nói bình thản như vừa rồi không có gì xảy ra.
Lúc trước còn duỗi tay đòi ôm, lúc sau lại hỏi cô vì sao ở đây?
Đường Trừng hít sâu một hơi, cố gắng làm cho giọng của mình nghe không quá kỳ lạ: "Em nhận được thông báo của tổ tiết mục, nên mới đi máy bay đến đảo Tiểu Đường. Trông em giống người rảnh rỗi đến mức đi máy bay cho vui à?"
Đường Trừng mỉm cười.
Giọng nói vẫn có chút kỳ lạ.
Nhưng chịu thôi, cô đã cố gắng lắm rồi.
Bị Đường Trừng nhìn chằm chằm, Giang Kỳ cũng nhìn cô, "Thật trùng hợp, tôi cũng vậy."
Đường Trừng: "..."
Đường Trừng vừa rồi bị anh chọc tức, thấy anh nói vậy thì suýt cười ra tiếng.
Cô nghiêng đầu đi, mím chặt môi, cố hết sức kiềm chế khóe miệng đang muốn nhếch lên.
Tên này bị hâm chắc rồi! Đáng ghét!
Vất vả lắm mới nhịn được cười, Đường Trừng quay đầu nhìn Giang Kỳ bên cạnh, thấy vẻ mặt anh đầy uể oải, hai mắt khép hờ, giống như có thể ngủ bất cứ lúc nào.
Nhớ lúc nãy anh giống như tỉnh lại từ giấc mơ sau khi đòi ôm, Đường Trừng thử hỏi: "Giang lão sư, có phải anh vừa nằm mơ không?"
Nếu không, tại sao anh lại muốn ôm cô?
Thấy cô hỏi vậy, Giang Kỳ mở mắt nhìn cô, "Ừ."
Đường Trừng: "Anh mơ thấy cái gì thế?"
Đôi mắt Giang Kỳ hoàn toàn mở to, ánh mắt lập tức hướng về Đường Trừng, vẻ mặt từ trước đến giờ luôn giữ sự bình tĩnh, nay khóe miệng bỗng dưng cong lên đầy trào phúng, "Mơ thấy cô gái nhỏ không có lương tâm."
Đường Trừng: "..."
Người này nhìn cô như vậy, khiến cô không khỏi cảm thấy cái người vô lương tâm kia chính là mình. Sao lại như vậy?
Rõ ràng hai người chưa từng gặp nhau trước đây.
Đường Trừng mím môi dưới, người tên Giang Kỳ này, khi hai người chưa quen biết thì không sao, anh như đóa hoa mọc trên núi cao, lộ ra vẻ bất khả xâm phạm, nhưng khi đã quen nhau rồi, anh lại giống như một người khác, tính cách có hơi cờ hó, đến cạn lời mà.
Đường Trừng không ngừng than thở trong lòng.
Trình Cao Dương ngồi phía bên này, dành thời gian quan sát động tĩnh thì thấy hai người ngồi yên lặng, một chút giao tiếp cũng không có.
Trình Cao Dương thật sự hận không thể rèn sắt thành thép*.
* Hận thiết bất thành cương (恨鐵不成鋼): ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì đó mà không được.
Lão Giang, có chuyện gì vậy? Không phải cậu giỏi ăn nói lắm sao? Sao bây giờ lại thành người câm thế?
Không có tiền đồ!
Thấy Trình Cao Dương đang nhìn lén, Triệu Tiểu Hàm bên cạnh đang nghiêm túc học cách để trở thành một người đại diện ưu tú cũng nhìn theo.
"Anh Trình, anh đang nhìn gì thế?"
"Đang nhìn một tên cờ hó nhát gan."
"Chó? Ai mang chó lên máy bay thế? Tôi sợ nhất là chó đấy!"
Trình Cao Dương: "..."
- --
Bên này, mặc dù hai người đều im lặng, nhưng sự tồn tại của Giang Kỳ mãnh liệt đến mức ánh mắt Đường Trừng không tự chủ được mà nhìn sang anh.
Nhìn anh, Đường Trừng vẫn cảm thấy người này quá hợp gu, mỗi chỗ trên người đều đúng với tiêu chuẩn thẩm mỹ của cô.
Nhìn hàng lông mày, đôi mắt, cái mũi, và miệng...
Từ từ, miệng.
Suy nghĩ của Đường Trừng lập tức nhớ đến sân khấu của 《 Diễn viên và đạo diễn 》, thật không ngờ, Giang đỉnh lưu nhìn thì lạnh lùng vậy thôi, nhưng môi lại mềm mại quá đỗi, bảo sao anh ấy được cư dân mạng đánh giá là đối tượng thích hợp để hôn môi nhất trong giới giải trí.
Sau khi tự mình trải nghiệm, Đường Trừng cảm thấy những người đó nói rất đúng!
"Em đang nghĩ gì vậy?"
Một giọng nói vang lên.
Đường Trừng vẫn còn đang suy nghĩ vẩn vơ, không kịp chuẩn bị mà buột miệng nói: "Em cảm thấy môi của anh rất mềm."
Giang Kỳ: "..."
Đường Trừng vừa dứt lời, bầu không khí lại chìm vào yên lặng.
Giang Kỳ khẽ nhướng mày.
Đường Trừng: "..."
Không phải, từ từ.
Từ từ... từ từ đã...
Con mẹ nó, ai có thể nói cho cô biết, cô vừa mới nói cái gì thế?
Môi rất mềm??
Môi ai rất mềm cơ???
Môi rất làm sao cơ????
Thấy mẹ rồi!!!
Trời ơi, ai cứu cô với aaa!
Cô chết vì xấu hổ mất!!!!
Khuôn mặt Đường Trừng cứng ngắc, hai tay buông thõng bên người nắm chặt, cô hắng giọng một cái, cố gắng cứu vớt hình tượng của mình: "Không phải, ý em là..."
Còn chưa nói xong, Giang Kỳ bỗng bật ra tiếng cười khẽ, làm cho Đường Trừng tê dại, mặt cô nóng lên.
Người đàn ông chậm rãi ngồi dậy, nhích lại gần Đường Trừng, gần đến mức Đường Trừng có thể thấy rõ khóe miệng cười như không cười kia, "Đã nhìn ra..."
Giang Kỳ vui sướng nói, "Có người lại lưu luyến tôi đến vậy nha."
Đường Trừng: "..."
"Tôi tự hỏi tại sao em lại muốn tôi đối diễn với em đến thế, thậm chí cảnh hôn cũng phải diễn. Hóa ra là thèm muốn đã lâu, tôi hiểu mà."
Đường Trừng: "..."
Anh hiểu cái quần què!!!
Ngài không cần tự tiện quyết định như vậy đâu!
Màn đối diễn kia rõ ràng là do chính anh nói, tự dưng bây giờ lại đi đổ tội cho cô???
Ngay vào lúc Đường Trừng thấy xấu hổ nhất, xấu hổ đến mức ngón chân co quắp lại, thì có người tới cứu cô.
Một nữ tiếp viên hàng không trong bộ đồng phục màu xanh đẩy xe đến chỗ hai người, tươi cười hỏi hai người muốn uống gì không.
"Có... Có đồ uống gì vậy?"
Đường Trừng không dám nhìn Giang Kỳ, vội vàng mở miệng hỏi.
"Chúng tôi có ba loại đồ uống, trà, cà phê và nước cam. Xin hỏi hai vị muốn uống loại nào?"
Chắc là gặp người nổi tiếng, cô tiếp viên trông có vẻ hơi phấn khích nên nói thêm: "Nước cam mới vắt nên uống rất ngon, hai vị có thể uống thử."
Nghe tiếp viên hàng không nói vậy, Đường Trừng bỗng buột miệng nói:
"Không cần nước cam đâu, anh ấy dị ứng với nước cam."
Đường Trừng: "..."
Chờ, chờ một chút...
Tại sao cô lại nói thế?
Đường Trừng quay đầu lại, còn chưa kịp hỏi Giang Kỳ có phải bị dị ứng nước cam hay không, khóe miệng anh đã cong lên, dù không nói gì nhưng bộ dạng đúng kiểu "Chuyện riêng tư như vậy mà em cũng biết, thế mà lại bảo không thèm muốn tôi ư?"
Đường Trừng: "..." Cô không nên nói thì tốt hơn.
Giang Kỳ: "Được rồi, cho tôi cốc cà phê là được."
"Vâng, còn tiểu thư, cô muốn uống gì?"
Giang Kỳ tiếp tục mỉm cười, "Cô ấy muốn một cốc nước cam mà tôi bị dị ứng."
Đường Trừng: "..."
Một lúc lâu sau, Đường Trừng biết mình nói sai rất nhiều nên cô vẫn luôn mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim. Nhưng Giang Kỳ ngồi bên cạnh thỉnh thoảng hé mắt nhìn cô một cái, rồi lại nhìn thêm một cái, ánh mắt tràn ngập ý tứ.
Ngồi trên máy bay gần hai tiếng, Đường Trừng cứ như ngồi trên đống lửa, như ngồi trên đống than, sau lưng như bị châm chích, cổ họng thì như nuốt phải gai.
Thành thật mà nói, cô muốn anh chàng Giang Kỳ lạnh lùng trước kia quay trở lại, dù cô có thả thính anh như nào thì anh vẫn sẽ trưng ra bộ mặt cao quý lạnh lùng đáp lại, chứ như bây giờ thì cô đỡ sao nổi!
Máy bay vừa hạ cánh, Giang Kỳ còn chưa kịp phản ứng, Đường Trừng đã vội vàng đi ra ngoài trước, như sợ lại nghe thêm cái gì.
Đến khi Trình Cao Dương chen đến chỗ này, thì thấy Giang Kỳ đang vui vẻ tươi cười.
Trình Cao Dương xoa tay: "Cười vui vẻ quá nhỉ? Sao rồi? Có tiến triển gì không?"
Giang Kỳ đứng dậy, nhìn anh một cái rồi cười nói: "Cậu đoán xem."
Trình Cao Dương: "..."
Tôi... lk#ah%iwh&&fanv
Vì thông tin lịch trình của Giang Kỳ đã được tiết lộ từ lâu, vừa xuống máy bay, Đường Trừng đã thấy đám đông người hâm mộ đang chờ anh.
Nhìn thấy cảnh tượng đông đúc này, Đường Trừng cũng không có cảm giác gì, Triệu Tiểu Hàm đẩy hành lý thở dài, "Chị Đường Trừng, ở đây có nhiều người như vậy, quả nhiên là đỉnh lưu, Giang lão sư quá hot rồi, không biết khi nào chúng ta mới được như thế đây?"
Nghe vậy, Đường Trừng duỗi tay nựng mũi Triệu Tiểu Hàm, "Cứ chờ xem."
Cả hai vòng qua đám đông người hâm mộ đang đợi Giang Kỳ, nhưng mới đi được hai bước, hai người cũng bị bao vây, mấy cô gái nhỏ xinh đẹp giơ sổ muốn Đường Trừng ký tên, họ liên tục nói thích cô, thậm chí còn tặng thỏ bông cho Đường Trừng.
Đường Trừng hoàn toàn bị làm cho bất ngờ, cô vui vẻ ký tặng cho họ, hỏi họ có còn học cấp ba không, cô đặc biệt viết những lời động viên trong cuốn sổ để các bạn ấy học tập chăm chỉ và tiến bộ mỗi ngày.
Chờ nhóm fan nhỏ đi rồi, Triệu Tiểu Hàm vội vàng đến gần Đường Trừng nói, "Chị, chị cũng có người hâm mộ đến cổ vũ, quá tuyệt vời luôn! Em có dự cảm, năm nay, chậm nhất là sang năm sau, chị Đường Trừng sẽ rất nổi tiếng."
"Mượn lời tốt lành của Tiểu Hàm nha."
Đường Trừng nở một nụ cười thật tươi với cô, hai người đẩy hành lý và bước ra ngoài với gương mặt vui vẻ, rạng rỡ.
Nghe nói quãng đường từ sân bay đến đảo Tiểu Đường có hơi xa.
Ở cửa sân bay, Đường Trừng đang đứng giữ hành lý, Triệu Tiểu Hàm mở ứng dụng đặt xe, hay lắm, tiền xe không dưới 200, hơi đắt.
- --
Nhưng hành lý nhiều như vậy, đi tàu điện ngầm và xe buýt sẽ rất phiền phức.
Đường Trừng trực tiếp ra hiệu cho cô bắt taxi.
Nhận được tín hiệu, Triệu Tiểu Hàm vừa định vẫy tay bắt taxi, một chiếc xe thương vụ màu đen nhanh chóng dừng lại trước mặt hai người.
Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt đầy sự nhiệt tình của Trình Cao Dương, "Sao hai người lại đứng đây? Tôi tưởng hai người đã rời đi từ lâu. Đây là chuẩn bị bắt xe taxi hả? Đừng, xe của chúng tôi còn rộng rãi lắm, chúng ta có thể ngồi cùng nhau, để chúng tôi đưa các cô đến đó luôn."
"Không cần đâu."
Trình Cao Dương vừa dứt lời, Đường Trừng liền vội vàng từ chối.
Việc vạ miệng vừa nãy khiến cô thấy xấu hổ vô cùng, cho dù sau này cô có muốn xào CP với Giang Kỳ đi chăng nữa, cô cần chút thời gian để bình tĩnh lại, cô thực sự cần từ từ giảm bớt cảm giác da đầu tê dại vì xấu hổ của mình.
Thấy Đường Trừng từ chối, Trình Cao Dương còn chưa kịp nói gì, Giang Kỳ ngồi ở ghế sau đã tháo kính râm màu nâu xuống, anh nhìn Đường Trừng, tay gõ hai cái lên cửa sổ xe.
"Đi lên."
Người đàn ông không cho phép từ chối.
Đường Trừng: "..."
Đường Trừng: "Không cần phiền toái như vậy đâu, tôi và Tiểu Hàm sẽ bắt xe..."
Giang Kỳ: "Ở trên máy bay lúc nãy..."
Đường Trừng: "!!!"
Năm phút sau.
Đường Trừng và Triệu Tiểu Hàm ngồi lên xe thương vụ màu đen.
Vừa lên xe, Trình Cao Dương ngồi ở ghế phụ lái tò mò quay đầu lại, "Lão Giang, cậu chơi trò đoán chữ gì thế? Vừa rồi trên máy bay đã xảy ra chuyện gì?"
Đường Trừng: "..." Hãy để tôi chết, ngay bây giờ.
Giang Kỳ nghiêng đầu nhìn gương mặt Đường Trừng đã tê cứng, khóe miệng giương cao, "Không có gì đâu."
Để khiến anh hoàn toàn quên đi mấy thứ lộn xộn trên máy bay, Đường Trừng hít một hơi thật sâu và bắt đầu nói những điều vô nghĩa, cô chỉ vào bó hoa hồng đỏ đặt dưới chân Giang Kỳ, "Đây có phải là món quà của người hâm mộ gửi tới Giang lão sư không? Đẹp quá, thật đáng ghen tị mà!"
Đường Trừng chân thành nói.
Nghe vậy, Giang Kỳ cau mày nhìn cô, sau đó đột nhiên móc điện thoại ra, gõ hai lần trên màn hình.
Nửa phút sau, điện thoại trong túi của Đường Trừng rung lên.
【 Giang Kỳ: Ám chỉ nhiều lần như vậy? 】
Đường Trừng:?
Cô nhìn Giang Kỳ bên cạnh, vẻ mặt bình tĩnh như thể chưa từng gửi bất cứ tin nhắn nào cho cô.
【 Đường Trừng: Ám chỉ? 】
【 Giang Kỳ: Em muốn tôi giải thích cho em ý nghĩa của hoa hồng không? 】
【 Đường Trừng:...... 】
Nhân lúc Trình Cao Dương và Triệu Tiểu Hàm đang trò chuyện vui vẻ, Giang Kỳ cúi người, chọn bông hồng lớn nhất và đỏ nhất trong bó hoa hồng rồi ném vào lòng Đường Trừng.
Sau đó anh hơi nghiêng người, ghé sát vào người Đường Trừng, môi khẽ mấp máy, đè giọng xuống: "Thích thì cầm đi, cho em đấy. Ai bảo em..."
Đường Trừng vốn không muốn nhận bông hoa hồng chút nào, nghe được ba chữ này, nếu không có người khác ở bên cạnh, cô đã vội vàng bịt cái miệng đáng ghét của người này lại.
Nhưng cô không thể làm vậy.
Quả nhiên giây tiếp theo, giọng nói từ tính của người đàn ông chậm rãi vang lên ——
"Lưu luyến anh nhiều như vậy?"
Đường Trừng: "..."
Cô! Biết! Ngay! Mà!