Beta: kimaan
Ban đêm, Đường Trừng nằm trên chiếc giường lớn mềm mại trong khách sạn, vừa mới nhắm mắt lại.
【 Ví dụ như, tôi yêu em đến điên cuồng... 】
Giọng nói thản nhiên của Giang Kỳ lập tức vang lên bên tai cô.
Đường Trừng lập tức mở mắt ra, cô ôm chăn lăn lộn trên giường, vùi mặt vào trong gối.
Cô không hiểu, chỉ là câu nói đùa thôi, sao cô lại để ý đến thế?
Nhìn người đang nằm trên giường kia kìa, đang nghĩ đi nghĩ lại về câu nói đó.
Mũi giấu trong chăn một lúc lâu, đến khi thấy quá ngột ngạt, Đường Trừng mới để lộ mặt ra, vươn tay vỗ vỗ má của mình.
Nhưng thật ra, đó không phải là lỗi của cô mà?
Muốn trách thì trách vị họ Giang nào đó nói năng quá mập mờ, hơn nữa, anh quá hợp gu cô, cô chỉ là một người phụ nữ bình thường, tất nhiên sẽ có suy nghĩ lung tung.
Đúng, chính là như vậy.
Đường Trừng rất nhanh đã thuyết phục được chính mình, lúc vươn tay cầm điện thoại ở tủ đầu giường lên nhìn, đã 12:27 rồi.
Đường Trừng thuận tay bật đèn ngủ, từ từ ngồi dậy.
Không biết có phải bị người nào đó làm cho bối rối một lúc lâu hay không, vừa mở điện thoại, cô vô tình ấn mở giao diện WeChat của Giang Kỳ.
Ngón tay bấm bấm hai lần.
【 Giang lão sư, anh ngủ chưa? 】
Vừa gõ một câu trong hộp thoại, Đường Trừng liền cau mày xóa từng chữ một, sau đó ném điện thoại sang một bên.
Nhìn tin nhắn vừa gõ ra, đến cô còn thấy mình bị điên rồi, chứ đừng nói đến Giang Kỳ.
Nửa đêm nhắn hỏi anh đã ngủ chưa?
Đường Trừng có chút không nói nên lời, thậm chí còn cảm thấy hành vi ấn vào giao diện WeChat của Giang Kỳ vừa rồi của cô có chút khó hiểu.
Ngủ đi, ngủ đi, đừng quậy nữa...
Vừa nghĩ đến đây, điện thoại của Đường Trừng mới để ở một bên đột nhiên rung lên.
Cô kinh ngạc quay đầu, cầm điện thoại di động lên, phát hiện máy mình đột nhiên nhận được tin nhắn WeChat, cô liền bấm vào xem ——
【 Giang Kỳ:? 】
Đường Trừng:???
Người này nửa đêm gửi cho cô một dấu chấm hỏi để làm gì vậy?
Đường Trừng suy nghĩ một chút rồi trả lời.
【 Đường Trừng: Giang lão sư, có chuyện gì sao? 】
【 Giang Kỳ: Em vừa định nhắn gì với tôi? 】
Đường Trừng:!!
【 Đường Trừng: Sao, sao anh lại biết? 】
【 Đường Trừng: Vừa nãy em định gửi cho anh một tin nhắn, nhưng sau đó lại cảm thấy muộn rồi, có lẽ anh đã đi ngủ, nên em không gửi nữa. 】
【 Giang Kỳ: Tôi chưa ngủ. 】
【 Đường Trừng: Sao vậy? Chẳng lẽ anh lại gặp ác mộng? 】
【 Giang Kỳ:... Tôi lạ giường. 】
Đường Trừng: "... Phụt."
Đường Trừng không nhịn được mà cười phá lên, không thể tưởng tượng được một Giang đỉnh lưu ngày thường lạnh lùng, lãnh đạm lại thấy lạ giường.
【 Đường Trừng: Hay là anh tắm nước ấm thử xem? Nếu nghiêm trọng, lần sau ra ngoài anh nên mang theo gối hoặc vỏ gối của mình, có lẽ sẽ đỡ hơn đó. 】
【 Giang Kỳ:...... 】
【 Đường Trừng: Mấy cái này em vừa mới tra trên Baidu xong, có khi lại có hiệu quả. 】
【 Giang Kỳ:...... 】
【 Đường Trừng: Giấc ngủ rất quan trọng, Giang lão sư, anh đừng vì thể diện của bản thân mà trì hoãn việc nghỉ ngơi của mình. 】
【 Giang Kỳ: Ồ. 】
Đối phương cứ ồ, ồ khiến Đường Trừng không biết tiếp tục trò chuyện như thế nào, thầm nghĩ không nên quấy rầy anh nghỉ ngơi nữa, cô vừa định nói chúc ngủ ngon, hộp thoại của Giang Kỳ bỗng hiện lên dòng chữ: "Đang gõ tin nhắn..."
Đường Trừng lập tức dừng ngón tay đang gõ máy lại, kiên nhẫn chờ đợi.
Ba giây sau.
【 Giang Kỳ: Lần này đi tôi quên mang lắc tay, lần sau gặp lại tôi sẽ đưa cho em. 】
【 Đường Trừng: Không sao đâu, em cũng không vội. 】
Tin nhắn vừa được gửi đi, đối phương tiếp tục gõ tin nhắn.
Lại ba giây sau.
Đường Trừng nhận được một tin nhắn thoại, cô ấn nghe ——
"Đừng chơi điện thoại nữa, ngủ sớm đi, chúc ngủ ngon."
Có lẽ anh đã buồn ngủ lắm rồi, giọng nói của người đàn ông khàn khàn đầy nam tính, rõ ràng anh chỉ nói câu chúc ngủ ngon, nhưng giọng nói kia lại mang theo sự lưu luyến khó tả. Đường Trừng nghe thấy thì trái tim nhỏ bé run lên. Không biết có phải ảo giác hay không, cô luôn cảm thấy giọng nói của người này giống như...
Giống như cố ý trêu chọc cô.
Vì vậy, Đường Trừng cũng không chịu thua, cô ấn mở voice chat rồi trả lời.
Ngay sau đó, Giang Kỳ cũng nhận được tin nhắn thoại.
Người đàn ông dựa vào đầu giường, khóe miệng khẽ nhếch, ấn mở tin nhắn, "Anh cũng vậy, ngủ ngon, mơ đẹp nha."
Tin nhắn thoại vừa kết thúc, Giang Kỳ lại ấn nghe một lần nữa.
Anh nghe đi nghe lại như chưa đã ghiền, hoàn toàn không biết mệt là gì.
- --
Không biết có phải do lời khuyên của cô có tác dụng hay không, khi Đường Trừng nhìn thấy Giang Kỳ ngày hôm sau, cô thấy tinh thần của anh tốt hơn rất nhiều so với sáng hôm qua.
Chỉ là khi hai người gặp nhau, họ đang ở trong phòng ghi hình của đài truyền hình Tùng Thanh, xung quanh đều là người, Đường Trừng không thể chủ động chào hỏi Giang Kỳ, chỉ có thể đứng từ xa gật đầu cười với anh.
Nhưng cô không ngờ nụ cười của mình lại khiến Giang Kỳ đi đến trước mặt cô.
Những thí sinh còn lại đang chuẩn bị thì thấy Giang Kỳ đi vòng qua đám đông để đến chỗ Đường Trừng, mọi người lập tức nhìn nhau, ánh mặt đều toát lên sự ngạc nhiên.
Không chỉ có mỗi mọi người kinh ngạc, Đường Trừng cũng vô cùng bất ngờ, "Giang lão sư?"
Giang Kỳ: "Tối nay chính thức lên sân khấu rồi, Thấy căng thẳng không?"
Đường Trừng cười đáp, "Không căng thẳng, em đã chuẩn bị sẵn sàng và sẽ cố gắng hết sức trên sân khấu, dù có thất bại đi chăng nữa, ít nhất em đã không để cho mình thấy thất vọng về bản thân."
Nhìn thấy đôi mắt cười cong cong của cô, những ngón tay đang buông thõng bên hông Giang Kỳ khẽ cử động.
Anh muốn ôm cô, ngay bây giờ.
Nhưng đến khi giơ tay lên, dưới ánh mắt theo dõi của mọi người, Giang Kỳ đành đưa tay ra trước mặt Đường Trừng, làm ra tư thế bắt tay.
"Chúc em thành công."
"Cảm ơn Giang lão sư!"
Đường Trừng mỉm cười bắt tay, lòng bàn tay Giang Kỳ bỗng siết chặt trong giây lát.
Bắt tay xong, người đàn ông liền buông tay ra.
Đường Trừng cảm nhận được lực của tay anh, không khỏi nhớ lại lần đầu gặp gỡ của hai người trong 《 Bước đến bên nhau 》, hình như anh cũng dùng sức nắm lấy tay cô như thế này, lẽ nào là thói quen bắt tay của đỉnh lưu?
Đường Trừng suy nghĩ miên man.
Vừa hay có người gọi cô đi diễn tập, Đường Trừng vội vàng chào tạm biệt Giang Kỳ, sau đó quay người đi, cùng các thí sinh khác chạy đến điểm diễn tập.
Giang Kỳ nhìn bóng lưng rời đi của cô, anh nhanh chóng thu hồi ánh mắt, đồng thời đưa tay ra sau lưng, nhẹ nhàng vuốt ve.
Ngày tổng duyệt trôi qua thật nhanh, đến 5 giờ 30 chiều, buổi ghi hình cho sân khấu 《 Diễn viên và đạo diễn 》 đã chính thức bắt đầu.
Trên sân khấu, người dẫn chương trình đang cố gắng đi theo kịch bản và khuấy động không khí.
Dưới sân khấu, phòng hóa trang gần như chật kín người, đồ trang điểm, quần áo, tất cả mọi người chen chúc trong phòng hóa trang rộng lớn, âm thành ồn ào không ngừng vang lên bên tai.
Trang điểm cho con trai so với con gái đơn giản hơn nhiều. Chỉ một lúc sau, Diệp Thác đã chuẩn bị xong trang phục, anh ta đi tới trước mặt Đường Trừng, nụ cười đơn thuần đến vô hại, "Chị Đường Trừng, em biết giữa hai chúng ta trước đây có thể có chút hiểu lầm, nhưng em vẫn hy vọng chị có thể cùng em tạo nên một sân khấu hoàn hảo nhất. Vì vậy, hợp tác vui vẻ nhé chị."
Anh ta lịch sự đưa tay về phía Đường Trừng.
Nghe vậy, Đường Trừng liếc nhìn ngón tay của Diệp Thác, trong đầu bỗng hiện lên một ý nghĩ không thể giải thích được ——
Ngón tay người này vừa ngắn vừa thô, không đẹp bằng một nửa của Giang Kỳ.
Nghĩ đến đây, Đường Trừng dừng một chút, sau đó bắt tay với Diệp Thác, "Hợp tác vui vẻ."
Người đàn ông hài lòng rời đi, nhìn theo bóng lưng của anh ta, Triệu Tiểu Hàm đột nhiên ghé vào tai Đường Trừng nói: "Trực giác nói với em rằng, tên Diệp Thác kia đến đây có lẽ không có ý tốt, ai biết trong lòng tên kia có tính toán gì. Chị, chị nhớ cẩn thận nhé."
Nghe vậy, Đường Trừng cười cười, nhìn sang Triệu Tiểu Hàm ở bên cạnh, "Không tệ, có thông minh hơn, nhưng vẫn hơi non..."
Triệu Tiểu Hàm: "Non gì vậy?"
Đường Trừng: "Cậu ta tới đây không phải là có thể không có ý tốt, mà là chắc chắn không có ý tốt."
Chỉ là không biết một lúc nữa cậu ta sẽ biến thành cái dạng gì, muốn làm trò gì trên sân khấu, người này thật đúng là ngu xuẩn, ngu hết thuốc chữa.
Hoàn toàn không ngờ rằng, lời tiên tri của Đường Trừng đã thành sự thật, Diệp Thác thật sự ra tay ở trên sân khấu.
Hai người diễn ở sân khấu thứ bảy.
Ngay khi bước lên sân khấu, Đường Trừng có thể cảm giác tên này không hoàn toàn nhập vai, không chỉ thế, cô còn bị mấy hành động nhỏ nhặt làm ảnh hưởng, khi nói lời thoại, cảm xúc không còn được như lúc diễn tập nữa.
Rõ ràng biết đạo diễn Chương quan sát ở trên khán đài, Đường Trừng không hiểu, vì một chút ân oán nhỏ mà tên này lại dám làm điều đó à? Anh ta không sợ để lại ấn tượng xấu cho đạo diễn Chương sao?
Hay người này còn có thủ đoạn khác?
Đến khi người hướng dẫn đang nhận xét, Diệp Thác liền giở kỹ thuật diễn ra, đứng bên cạnh cô rơi nước mắt.
Đường Trừng: "..."
"... Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi rất xin lỗi chương trình《 Diễn viên và đạo diễn 》, tôi đã phải chịu quá nhiều áp lực, vai diễn Thành Minh quá thử thách, tôi thừa nhận rằng tôi đã hơi sợ hãi. Hơn nữa, trong khoảng thời gian này, tôi và bạn diễn có xảy ra chút mâu thuẫn. Nên tại đây, tôi có đôi lời muốn nói với bạn diễn của mình, cũng chính là chị Đường Trừng, thật xin lỗi."
Khi nói chuyện, Diệp Thác cúi đầu thật sâu với Đường Trừng.
"Em xin lỗi, chị Đường Trừng, em đã khiến chị gặp rắc rối. Chị nói rất đúng, em đúng là bùn nhão không trét được tường, nhưng em đã thực sự thực sự nỗ lực..."
Người đàn ông bật khóc.
Thấy vậy, Đường Trừng - người tự dưng bị úp một cái nồi, híp híp mắt.
Cô chắc chắn rằng, bán thảm mới chỉ là bước đầu tiên thôi, anh ta rất có khả năng sẽ giở trò ở phần chỉnh sửa hậu kỳ nữa. Ngay cả trong ngày phát sóng, anh ta cũng sẽ mua thuỷ quân để chửi cô, đem tất cả lỗi lầm đổ hết cho cô.
Loại thủ đoạn phải kéo cô xuống cho bằng được này, đủ đê tiện, đủ độc ác.
Đường Trừng biết mình không thể ngồi yên chờ chết được, cô vừa định lên tiếng thì một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Cậu diễn ở dưới sân khấu nhiều hơn khi ở trên đó đấy."
Mọi người nhìn về hướng âm thanh phát ra, người vừa mở miệng không phải là Giang Kỳ thì còn ai đây nữa.
Không chỉ có anh, đạo diễn Chương cũng cau mày nói: "Làm gì có thí sinh nào không đặt nhiều nỗ lực trên sân khấu? Cậu diễn thành như vậy, nếu đã thực sự nỗ lực, chứng tỏ cậu không thích hợp làm diễn viên, cậu có thể suy xét thay đổi nghề nghiệp được rồi đấy."
Đạo diễn Chương ở trong vòng giải trí nhiều năm, loại người nào cũng đã từng gặp qua.
Ông đã chán ngấy mấy cái mánh khóe này rồi, thế mà vẫn có người ở trước mặt ông bày ra thủ đoạn cũ kỹ đó, đặc biệt còn không có thái độ tôn trọng sân khấu.
Thấy sắc mặt đạo diễn Chương bỗng dưng trở nên lạnh lùng, Diệp Thác vốn tưởng rằng mọi chuyện đã nằm trong tầm kiểm soát, cuống cuồng nói: "Đạo diễn Chương, không phải, thật ra cháu diễn rất tốt, chỉ là... chỉ là bạn diễn của cháu quá bận rộn, bọn cháu không có đủ thời gian để luyện tập, nên mới..."
Đạo diễn Chương: "Vậy sao?"
Thấy anh ta vẫn còn ngụy biện, ông quay đầu nhìn Giang Kỳ đang đứng ở một bên, "Không phải chúng ta đã thảo luận trước đó rồi sao, Giang Kỳ, cậu và tiểu Lục sẽ lên diễn hai đoạn sau khi các thí sinh kết thúc phần diễn của mình. Tôi không nghĩ sẽ mất nhiều thời gian, cô gái này dù sao vẫn chưa tẩy trang, đúng lúc cậu cũng chọn diễn lại bộ 《 Vị thần tội lỗi 》 này. Hay là lên diễn một đoạn bây giờ luôn đi. Tôi muốn xem xem, thời gian có đủ hay không?"
Nghe vậy, Giang Kỳ rũ mắt: "Cung kính không bằng tuân lệnh."
Lời này vừa nói ra, mặt Diệp Thác lập tức trắng bệch.
Anh ta còn muốn nói điều gì đó, nhưng đạo diễn Chương và những người khác không cho anh ta thêm cơ hội nào nữa.
Người dẫn chương trình ở một bên khéo léo yêu cầu anh ta bước xuống sân khấu.
Đứng trong một góc tối, sắc mặt Diệp Thác tái mét.
Không đúng, tại sao không ai nói cho anh ta biết rằng sẽ có cố vấn lên diễn lại lần nữa, nói về kỹ thuật diễn của Giang Kỳ, trong vòng này không có ai là không biết.
Đáng sợ nhất chính là, kỹ năng diễn xuất của Đường Trừng cũng rất tốt.
Nếu họ thật sự phối hợp diễn đến mức hoàn hảo, điều này sẽ chỉ khiến cho người vừa cố ý gây sự trên sân khấu trở thành một tên hề nhảy nhót.
Đến cùng, giới giải trí vẫn để ý đến kỹ thuật diễn và tác phẩm nhất.
Nếu màn biểu diễn kia thật sự có thể khiến mọi người kinh ngạc trong chốc lát, thì...
Diệp Thác lo lắng nhìn về phía sân khấu, trong lòng đã sớm hối hận rồi.
Bây giờ anh ta không có hy vọng gì ngoài việc Đường Trừng tự kéo chân mình, không thể phối hợp diễn với Giang Kỳ, như vậy anh ta mới còn khả năng để tẩy trắng, nếu không...
Thật không may, phải để anh ta thất vọng rồi.
Ngay từ lúc Đường Trừng nói câu thoại đầu tiên, gần như tất cả ánh mắt của mọi người trên khán đài đều bị cô hấp dẫn.
Khi diễn cùng Diệp Thác trước đó, họ còn cảm thấy kỹ thuật diễn của cô bé này chỉ ở mức trung bình thôi.
Lần này, bạn diễn đổi thành Giang Kỳ.
Hầu như tất cả mọi người đều nhanh chóng bị hai người cuốn vào trong kịch bản.
...
Trước khi nhảy khỏi tòa nhà, Đường Trừng đóng vai Mễ Sở gần như quỳ rạp trên mặt đất, trông giống một cô gái nhỏ nghịch ngợm, cô hỏi Giang Kỳ đang thủ vai Thành Minh, rằng cô muốn một phần thưởng nhỏ. Cô gái trẻ mặc váy trắng cười tươi, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt ngưng tụ nhưng cố chấp không chịu rơi xuống.
Sau đó, cô đưa tay chạm vào môi mình, "Thành Minh, em muốn anh hôn em."
Nói xong, cô lập tức nhắm mắt lại, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt trơn bóng, nhưng vẫn nở một nụ cười thật tươi.
Nghe được những lời như vậy, Giang Kỳ, người chỉ đứng cách cô vài bước, im lặng khoảng nửa giây, sau đó nhấc chân chậm rãi đi về phía cô gái đang nửa nằm trên mặt đất.
Anh đi tới trước mặt cô, động tác nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, "Như em mong muốn."
Người đàn ông cúi người.
Đường Trừng nhắm mắt lại, rất nhanh liền cảm nhận được chút ấm áp trên khóe môi.
Bùm.
Đường Trừng không kịp chuẩn bị trước, trái tim lập tức bị loạn nhịp.
Giang Kỳ hôn cô?
Giang Kỳ, hôn cô...
Cô cố gắng hết sức để không mở mắt ra, đến khi hơi ấm rời đi, cô mở mắt ra như vừa tỉnh dậy từ trong mơ.
Trong khoảnh khắc, cô đụng phải đôi mắt sâu thẳm thần bí như ánh sao trên bầu trời đêm trước mặt, sâu trong đó dường như có ngọn lửa bốc lên, lại giống như chỉ là ảo giác của cô.
Đường Trừng tiếp tục nói lời thoại, cuối cùng từ trên đài cao mà nhảy xuống.
Cô gái đã mặc đồ phòng hộ mỉm cười, giống như con bướm gãy cánh rơi xuống đất, ầm một tiếng, máu tươi lan tràn dưới thân, cô gái co quắp hai cái, mang theo nụ cười cứ thế rời đi nhân gian.
Gần như cùng lúc đó, Giang Kỳ đứng ở trên bục cao, gương mặt vô cảm nhìn toàn bộ quá trình tử vong, rồi đột nhiên từ trong ngực lấy ra một bông hồng trắng, giơ lên rồi thả xuống. Bông hồng rơi xuống, nằm trên vũng máu.
Một giọt nước mắt chầm chậm chảy xuống từ bên mắt trái của Giang Kỳ.
Ánh đèn tối dần.
Giọng nói biểu cảm của Đường Trừng và sự phối hợp tài tình của Giang Kỳ đã cùng nhau tạo nên một bữa tiệc nghe nhìn.
Gần như một phút sau đó, cả hội trường đều lặng ngắt như tờ.
Cho đến khi tràng vỗ tay đầu tiên vang lên, sau đó là những tràng vỗ tay dồn dập và cuồng nhiệt.
Cố vấn ngồi cạnh đạo diễn Chương thậm chí còn đứng dậy và vỗ tay cho họ.
Diệp Thác cũng bị cuốn vào vở diễn, run rẩy gục đầu xuống, anh ta xong đời rồi...
Đối với diễn xuất của hai người, đạo diễn Chương hết lời khen ngợi, thậm chí còn yêu cầu Đường Trừng để lại thông tin liên lạc, nói rằng nếu sau này có vai diễn thích hợp, nhất định sẽ tìm cô.
Sau đó, vẫn có những thí sinh muốn lên sân khấu, nhưng do màn biểu diễn trước đó của Đường Trừng và Giang Kỳ, bất kể như nào đi chăng nữa, họ vẫn cảm thấy tẻ nhạt vô vị, ngay cả màn trình diễn của Lục Kiều Thanh cũng không thu hút được nhiều sự chú ý hơn hai người này.
Chẳng mấy chốc đêm ghi hình đã kết thúc.
Với màn trình diễn tuyệt vời này của Đường Trừng và Giang Kỳ, đạo diễn đã cười toe toét đến tận mang tai, hơn nữa, nụ hôn trên sân khấu hình như là nụ hôn đầu tiên trên màn ảnh của Giang Kỳ.
Đạo diễn vui đến nỗi không còn biết rõ hướng bắc, nam, đông, tây nữa.
Trong hậu trường, Đường Trừng nghe được tin tức từ Triệu Tiểu Hàm, thiếu chút nữa trợn tròn mắt.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô cũng không vội tẩy trang, đứng dậy chạy ra ngoài.
Sau khi chạy một mạch đến hành lang gần cổng đài truyền hình, Đường Trừng nhìn thấy Giang Kỳ đang đứng dựa vào tường uống nước, như thể đang đợi ai đó.
Rõ ràng hội trường sôi động chỉ cách một bước chân, nhưng người này lại trông cô đơn đến mức cứ như đang ở trong một không gian riêng vậy.
Hai người cách nhau một hành lang.
Gần lúc Đường Trừng chạy tới, Giang Kỳ như có linh cảm, anh quay đầu nhìn sang, ánh mắt bình thản.
Bốn mắt nhìn nhau, Đường Trừng dường như cảm nhận được trái tim loạn nhịp của mình một lần nữa.
Tiến lên phía trước hai bước, Đường Trừng cười gọi, "Giang lão sư..."
Giang Kỳ vặn nắp chai nước khoáng rồi đứng thẳng dậy.
Đường Trừng: "Cảm ơn Giang lão sư tối nay đã ra tay tương trợ..."
Giang Kỳ: "Lại muốn mời tôi ăn cơm à?"
Đường Trừng: "..."
Đường Trừng: "Hay anh muốn em dùng cách thức khác để cảm ơn?"
Nghe vậy, ánh mắt Giang Kỳ không tự chủ được mà nhìn vào vết son môi lem nhem của Đường Trừng, anh vội vàng rời ánh mắt đi, "Không có."
Có lẽ thấy được tầm mắt của Giang Kỳ, Đường Trừng nhớ lại nụ hôn trên sân khấu, cô cười nói: "Nghe nói, nụ hôn của em và Giang lão sư trên sân khấu là nụ hôn đầu tiên trên màn ảnh của anh. Em thấy vinh dự quá!
Giang Kỳ lập tức nhìn thẳng vào cô.
Đường Trừng tiến lên phía trước một bước, "Thật lòng mà nói, Giang lão sư, em cũng vậy."
Giang Kỳ: "Nói dối."
Đường Trừng: "Thật mà. Bộ phim đầu tiên của em mặc dù có cảnh hôn, nhưng đều là diễn viên đóng thế, nam diễn viên đóng với em lúc đó... Có người đứng sau anh ta, không cho phép chúng em đóng cảnh hôn, nên bọn em đều tìm đóng thế..."
Đôi mắt Giang Kỳ khẽ động.
Đường Trừng cười, "Cho nên Giang lão sư, anh cũng không lỗ đâu."
Thấy cô cười, Giang Kỳ không hiểu sao lại cảm thấy tâm trạng mình tốt hơn, "Đi thôi."
Đường Trừng: "?"
Đường Trừng: "Đi đâu?"
Giang Kỳ: "Không phải muốn cảm ơn tôi sao? Hay đó chỉ là một lời hứa suông?"
Đường Trừng: "..."
Đường Trừng: "Được. Em nghe nói gần đây có một quán lẩu có hương vị chính gốc của thành phố Gia Xuyên, có lẽ..."
Cô còn chưa nói xong.
"Giang Kỳ Giang Kỳ, được rồi, xong rồi, máy bay khởi hành vào 9 giờ 50 tối, chúng ta phải đi nhanh lên!" Trình Cao Dương vội vàng chạy tới.
Đường Trừng: "..."
Giang Kỳ: "..."
"Hả? Cô Đường cũng ở đây à? Hai người đang nói chuyện sao? Trò chuyện xong chưa? Xong thì chúng ta sẽ phải đuổi kịp giờ bay luôn."
Đường Trừng: "..."
Giang Kỳ: "..."
Ánh mắt Đường Trừng nhàn nhạt rơi trên người Giang Kỳ, anh sắp lên máy bay, vậy mà còn muốn cô mời anh ăn tối, có phải là đang cố ý trêu chọc cô không.
Ánh mắt Giang Kỳ lạnh như băng nhìn Trình Cao Dương.
Trình Cao Dương: "Chín giờ sáng mai quay quảng cáo ô tô, chúng ta sẽ bay qua đó ngay lập tức, có thể ngủ ở trên đó luôn, máy bay không đợi ai đâu, chúng ta cần đuổi kịp...... Hay là thôi đi?"
Trình Cao Dương nói một hồi mới thấy ánh mắt của Giang Kỳ, thanh âm lập tức nhỏ dần.
Sau gần nửa phút im lặng.
Trình Cao Dương bỗng nhiên giơ điện thoại lên, "Alo, tôi đây, đúng vậy, cái gì? Máy bay không bay được à? Đang bình thường mà, sao lại không bay nữa? Hãng hàng không mấy người cũng hố người ta quá rồi đấy? Tôi mới mua vé máy bay mà. Được rồi, không cần giải thích nữa, tôi muốn trả vé, hoàn lại tiền cho tôi đi."
Nói xong những lời này, Trình Cao Dương để điện thoại xuống, "Ôi, thật kỳ quái, máy bay đột nhiên ngừng hoạt động, thật đáng tiếc."
Đường Trừng: "..."
Giang Kỳ: "..."
Đường Trừng: "Anh Trình..."
Trình Cao Dương: "Ừ?"
Đường Trừng: "... Phim 《 Peppa Pig 》 trong máy anh dường như đã ấn tạm dừng được một lúc lâu rồi."
Trình Cao Dương: "..."
Giang Kỳ: "..."