• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Về việc dung mạo mình không tầm thường, ban đầu Yến Tử Tu không mấy để tâm.

Mãi cho đến khi sự phụ hắn nhiều lần dùng khuôn mặt hắn dụ dỗ những cô nương kia mua bùa bình an, hắn mới biết, dung nhan của mình có thể đổi lấy bạc.

Tuy rằng không rõ ràng lắm Cảnh Thiệu Từ có bao nhiêu tiền, nhưng hắn chắc chắn anh ta có khả năng chi trả.

"Nếu không, anh lại nhìn tôi thêm lần nữa, chỉ cần trả tôi 9378 tệ là được."

Sư phụ đã bán một tấm bùa bình an với giá 10 lượng bạc, trong triều đại này 1 lượng bạc tương đương với 937, 8 nhân dân tệ, hắn đã sớm đổi được.

Nghe đến dãy số có cả lẻ, Cảnh Thiệu Từ lạnh lùng nhếch khóe môi:

"Tôi hiện tại xem cậu, còn phải đưa tiền?"

Yến Tử Tu nghiêm túc trả lời: "Không chỉ hiện tại, về sau nếu anh muốn nhìn cũng phải đưa."

Cảnh Thiệu Từ cưởi khẩy. "Không phải cậu cũng nhìn tôi sao, sao không thấy cậu đưa tiền."

Sau khi nghe đối phương nói những lời này, Yến Tử Tu đột nhiên nhận ra vẻ ngoài của bên kia cũng thực sự rất xuất sắc.

Bất quá tuy tằng ngũ quan thâm thúy, tuấn dật không thể bắt bẻ, nhưng ánh mắt lại quá lạnh lùng, luôn mang cho người ta cảm giác cao ngạo, xa cách.

Yến Tử Tu tự hỏi một chút, sau đó mở miệng nói:

"Bởi vì tôi đối với anh không có ý tưởng không an phận."

"Cậu nói như tôi đối.."

Cảnh Thiệu Từ còn chưa nói xong, bỗng nhiên bị Yến Tử Tu bưng kín miệng. Tuy rằng Yến Tử Tu kịp thời ngăn lại, nhưng bên ngoài Hạ Bội Lâm vẫn là nghe thấy động tĩnh.

"Hình như trong phòng ngủ của con có ai đó đang nói chuyện?"



Cố Thời Diệc vội vàng di chuyển đến trước mặt Hạ Bội Lâm, ngăn trở tầm mắt của bà ta: "Có thể là giọng nói phát ra từ nhà bên cạnh."

Thấy Hạ Bội Lâm còn muốn quay đầu nhìn, hắn lập tức chuyển đề tài nói:

"Dì Hạ, chậu cây lúc trước dì đưa cho con hình như có chút kì lạ."

Cho dù Hạ Bội Lâm ngày thường ngụy trang đến hảo, khi Cố Thời Diệc đột nhiên đề cập đến đề tài này, vẻ mặt của bà ta lập tức đông cứng lại.

Cố Thời Diệc trong lòng cười lạnh một tiếng, nhưng lại làm bộ không phát hiện vẻ mặt của bà ta: "Dì đến xem, mặc kệ ta tưới nước bón phân như thế nào, nó đều rụng lá, hai ngày trước dứt khoát khô héo."

Hạ Bội Lâm mất tự nhiên cười cười, mở miệng nói:

"Khả năng con không biết dưỡng loại cây này, không cần.."

Ngay khi đầu ngón tay bà ta chạm vào một nhánh cây khô, Yến Tử Tu đột nhiên nhấc tay lên ném ra một nắm tiền đồng.

Khi những đồng xu rơi xuống đất, không những không phát ra âm thanh, cũng không có lăn loạn, theo hai ngón tay hắn vừa động, thế nhưng toàn bộ đứng yên tại chỗ một cách kì lạ.

"Phục vị, yên."

Hạ Bội Lâm bỗng nhiên cảm giác không khí xung quanh trở lên ngưng trệ, ngay cả hô hấp cũng trở lên khó khăn.

"Thời Diệc, nhà của con hình như hơi ngột ngạt, để dì mở cửa sổ ra cho ngươi."

Trong mắt Cố Thời Diệc xẹt qua một mạt trào phúng, mở miệng nói:

"Hảo a"

Hạ Bội Lâm vội vàng bước chân đến trước cửa sổ phòng khách, khi chuẩn bị đẩy ra, bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng phụ nữ cười khúc khích.

"Ai, ai cười?"

Giọng của bà ta thập phần bén nhọn, chẳng sợ biết trước phát sinh chuyện gì, Cố Thời Diệc cũng bị hoảng sợ.

"Dì Hạ, dì làm sao vậy?"

Hạ Bội Lâm hô hấp dồn dập, đầu ngón tay có chút phát run nói.

"Trong nhà của ngươi có nữ nhân."

"Làm sao có thể." Cố Thời Diệc thẳng thừng phủ nhận.

"Trước khi dì đến, con luôn ở một mình."

Nghe giọng điệu khẳng định của hắn, Hạ Bội Lâm đang tự hỏi có phải mình nghe lầm hay không thì một cánh tay trắng bệch khô gầy bỗng nhiên vươn ra từ sau tai chạm vào má bà ta.

"A a.."

Cố Thời Diệc há hốc mồm nhìn người phụ nữ lơ lửng phía sau Hạ Bội Lâm, cả người cũng bị dọa đứng sững sờ tại chỗ.



Đây là khuôn mặt đáng sợ gì vậy.

Một đôi con ngươi đen kịt không ngừng chảy máu, cái mũi chỉ có một lỗ thủng, nữ nhân có đôi môi đỏ tươi bên dưới không có răng mà là nướu chảy đầy máu, trong miệng huyết nhục mơ hồ. Lúc này cô ta ngẩng đầu, phát ra tiếng cười khặc khặc. Nghe được tiếng kêu thê lương thảm thiết không ngừng truyền ra từ phòng khách Yến Tử Tu vẫn mặt không đổi sắc nói với Cảnh Thiệu Từ:

"Anh ở lại đây, tôi ra ngoài xem."

Hắn vừa đi ra khỏi phòng ngủ, nữ quỷ lập tức quỳ rạp xuống đất, quỳ lạy:

"Đại nhân."

Lời vừa dứt Hạ Bội Lâm trợn tròn mắt, ngã xuống đất ngất đi.

Cố Thời Diệc tuy rằng còn kiên cường đứng ở nới đó, nhưng hắn thậm chí còn không thể đảo mắt.

Lúc này, Cảnh Thiệu Từ vừa nhận được tin nhắn, đột nhiên bước ra.

Nử quỷ lập tức phát ra một tiếng sợ hãi, sau đó bay thẳng đến góc tường. Yến Tử Tu lập tức bắt lấy cổ tay Cảnh Thiệu Từ đối nữ quỷ nói:

"Ngươi không cần sợ, hắn không ăn quỷ."

Cảnh Thiệu Từ lạnh lùng nhìn hắn, sau đó hất bàn tay đặt trên cổ tay anh ta ra.

"Phụ thân cậu đã lái xe đến tiểu khu." Cố Thời Diệc nghe xong lời này lại nhìn về phía Yến Tử Tu:

"Hiện, hiện tại nên làm cái gì bây giờ?"

Sau khi Cố Kiến Phong xuống xe, liền lập tức đi về phía tòa nhà số 8 của tiểu khu.

Trước khi vào thang máy, ông nhờ tài xế đi theo đợi mình trong xe rồi tự mình bước vào.

Nguyên bản tính toán cùng nhi tử mình hảo hảo nói chuyện, Cố Kiến Phong mới từ thang máy đi ra liền nghe thấy một âm thanh thê lương đang chửi bậy.

"Cố Thời Diệc, thằng tạp chủng, hôm nay tao phải giết chết mày!"

Nghe thấy tên con trai mình, Cố Kiến Phong vội vã đi về phía âm thanh.

Khi kéo hờ cánh cửa chống trộm, hắn liếc mắt một cái liền nhìn thấy Cố Thời Diệc đang nằm trên sàn phòng khách, còn Hạ Bội Lâm thì đầu bù tóc rối, hai tay gắt gao siết chặt cổ hắn.

Cố Kiến Phong đột nhiên cả kinh, lập tức hét lên:

"Mau dừng tay!"

Hạ Bội Lâm nghe được thanh âm của ông ta, đột nhiên ngẩng đầu lên. Bà ta thấy Cố Kiến Phong đang bước nhanh tới, trong mắt tràn đầy âm độc và sát khí sâu không thấy đáy.

Cố Kiến Phong lúc này còn chưa có phát hiện dị thường của Hạ Bội Lâm, hắn đi qua đẩy bà ta ra, sau đó muốn nâng Cố Thời Diệc dậy.

"Con trai, con thế nào rồi con trai."



Cố Thời Diệc che lại cổ, liều mạng hô hấp sau đó mãnh liệt ho khan.

Thật vất vả mới hoãn một hơi, vừa mới ngẩng đầu lên Cố Thời Diệc đã cả kinh:

"Ba, cẩn thận---!"

Hạ Bội Lâm nâng chậu cây lên hung hăng hướng về phía đầu Cố Kiến Phong ném xuống, kết quả bị Cố Thời Diệc chặn lại, chậu hoa ngược lại đập lên vai hắn.

Mười phút sau, Yến Tử Tu- người đã đi ra khỏi lối thoát hiểm, xé từng tờ bùa trện cửa nhà hàng xóm, sau đó nhìn Cảnh Thiệu Từ nói:

"Đi thôi."

Sau khi hai người đến bệnh viện liền chia nhau ra hành động, Yến Tử Tu đến thăm Cố Thời Diệc, Cảnh Thiệu Từ đến thăm Cố Kiến Phong.

Cổ của Cố Thời Diệc chỉ bị thương nhẹ, khi thấy Yến Tử Tu vào cửa, hắn liền ngồi dậy hỏi:

"Cha tôi thế nào?"

"Anh cậu đi xem rồi, hẳn là không có gì nghiêm trọng."

Hai người lại hỏi thăm nhau vài câu sau đó nói đến Hạ Bội Lâm.

"Làm việc ác tất phải chịu hậu quả xấu, bà ta đã dám lấy tà thuật hại người, tự nhiên cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp."

Hiện tại Cố Thời Diệc có thể nói là đối với hắn trăm phần trăm tin tưởng, nói việc nhà mình xong, hắn lại bỗng nhiên căng thẳng hỏi:

"Cậu nói ca tôi mệnh đoản, rốt cuộc có phải sự thật hay không?"

Yến Tử Tu nhíu mày lại một cái chớp mắt, sau đó nhìn hắn gật đầu. Cố Thời Diệc đột nhiên nắm chặt tay, đôi mắt đỏ lên.

"Vì cái gì, tôi, ca tôi hắn lại không có làm chuyện gì xấu."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK