Đi đến bên người đối phương, hắn mở miệng nói.
"Cửa cậu cũng không biết mở."
Yến Tử Tu cũng không thèm để tâm, biết rằng đối phương cố tình bắt lỗi, hắn dứt khoát lựa chọn coi thường.
Hắn không nói lời nào, Cảnh Thiệu Từ cũng không mở cửa, hai người hơn nửa đêm đứng ở sảnh ngoài như hai cọc gỗ.
Qua một hồi lâu, không muốn tiếp tục lãng phí thời gian, Yến Tử Tu nói.
"Mở cửa."
Cho rằng chính mình đã chiến thắng-Cảnh Thiệu Từ đi đến trước cửa, sau khi quét thông tin khuôn mặt hắn, cửa tự động mở ra.
Thời điểm Yến Tử Tu vừa đi ra ngoài, Cảnh Thiệu Từ lạnh lùng nói:
"Việc siêu độ lúc trước, coi như tôi chưa nói gì, dù sao tôi nhìn cậu cũng.."
Lời còn chưa dứt, Yến Tử Tu bỗng chốc xoay người lại, sau đó dùng chân phải đá về phía sau, trực tiếp đem đại môn Cảnh gia đá tung ra, ngay cả khung cửa còn kêu ong ong.
"Khó trách sư phụ ta nói, các ngươi, mấy tên ác bá vô liêm sỉ, chẳng khác gì trứng gà chiên trứng vịt, quả thực hỗn đản."
"Cậu nói gì, ác bá?" Thân là người thừa kế tập đoàn hàng đầu, được mô tả bằng một từ thô lỗ như vậy.
"Bíp bíp bíp!"
Bởi vì cánh cổng bị ngoại lực phá hỏng nghiêm trọng, hệ thống phòng ngự trực tiếp mở ra, sau đó vang lên tiếng chuông báo động.
Rạng sáng một giờ mười ba phút, Cảnh gia đèn đuốc sáng trưng.
"Nói đi, vì cái gì lại cãi nhau."
Cảnh Phong Dịch đang ôm vợ ngủ, tự nhiên bị gọi dậy, giờ phút này sắc mặt thập phần khó coi.
Sau khi Yến Tử Tu cùng Cảnh Thiệu Từ bình tĩnh lại, từng người đều cảm thấy xấu hộ, vì vậy không ai mở miệng.
Tạ Hoàn Hâm thấy thế, đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Yến Tử Tu, sau đó kéo tay hắn nói:
"Tử Tu, con nói cho mụ mụ, có phải Tiểu Từ chọc con không cao hứng?"
Nhìn ánh mắt quan tâm của đối phương, Yến Tử Tu lựa chọn thoái nhượng một bước, vì thế hơi rũ mắt nói:
"Là ta không đúng."
Cảnh Thiệu Từ dùng khóe mắt liếc nhìn hắn, sau đó phát ra một tiếng cười lạnh. Không nghĩ tới nụ cười lạnh này lại lần nữa khơi dậy lửa giận còn sót lại của Yến Tử Tu, nhưng mà hắn vẫn chưa quên lời khuyên trước đây của Tạ Hoàn Hâm, vì vậy hắn nói:
"Khoai lang ngào đường nuốt của ta.."
"Yến Tử Tu!" Một tiếng gầm giận dữ tức khắc vang lên, trực tiếp dọa Tạ Hoàn Hâm nhảy dựng.
Lúc này Cảnh Thiệu Từ không rảnh lo chuyện khác, một phen cầm cổ tay Yến Tử Tu kéo hắn lên.
"Theo tôi lên lầu."
Ngay khi Yến Tử Tu hất tay ra, Cảnh Phong Dịch-người đứng đầu Cảnh gia, nói:
"Chừng nào chưa nói rõ ràng, hai người các ngươi đều không được đi đâu hết."
Lại lần nữa ngồi trở lại trên ghế sô pha, Cảnh Thiệu Từ ý đồ dùng ánh mắt cảnh cáo Yến Tử Tu, nhưng đối phương lại không thèm cho hắn một ánh mắt.
"Tử Tu"
Vì che giấu việc hai người đã ly hôn, Cảnh Phong Dịch không có gọi tên đầy đủ của Yến Tử Tu.
"Tiểu Từ nuốt ngươi cái gì?"
Yến Tử Tu quyết định lần này giải thích rõ ràng một chút, vì thế nói:
"Hắn đã nuốt tinh hoa đáng lẽ nên ở trong thân thể tôi."
"Cậu nói dối."
Cảnh Thiệu Từ biểu tình lạnh lẽo nói:
"Này đó đều là cậu tìm cớ."
"Tại sao lại không có, anh nuốt sạch sẽ, liền nửa phần cũng không lưu lại."
Cứ việc đã làm mẹ người khác, nhưng nghe xong những lời này Tạ Hoàn Hâm vẫn là có chút ngượng ngùng.
Cảnh Phong Dịch giữa mày nhíu lại nhìn về phía nhi tử nhà mình, trong ánh mắt mang theo vài phần khó có thể tin.
Tiếp theo hắn lại quay đầu nhìn về phía Yến Tử Tu nói:
"Ngươi còn muốn hắn giữ lại cho ngươi?"
Yến Tử Tu nghi hoặc hỏi ngược lại:
"Vật ấy đối với tôi rất quan trọng, tại sao lại không giữ?"
Cảnh Phong Dịch hít sâu một hơi. Đột nhiên cảm thấy những gì xảy ra tối nay đã làm thay đổi nhận thức trước đây của hắn.
"Cảnh Thiệu Từ, cùng ta tới thư phòng."
Sau khi hai cha con rời đi, Tạ Hoàn Hâm mặc dù có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn là nhẹ giọng nói:
"Tử Tu, việc này là Tiểu Từ không đúng, con đừng nóng giận."
"Không sao"
Yến Tử Tu cũng hạ giọng xuống, bình tĩnh nói:
"Lát nữa con lấy về là được."