Khi về đến nhà, hắn đầu tiên liền thay một bộ quần áo khác, sau đó ngồi trong phòng ngủ cầm di động nhìn thật lâu.
Ước chừng hơn nửa giờ sau, hắn đem 180 vạn trong tài khoản ủng hộ cho quỹ dự án Hiện thực hóa ước mơ cho trẻ em nghèo.
Bọn họ người tu hành huyền thuật đạo pháp kiếm được tiền, cần phải cho đi 9 giữ lại một, đây là điều từ nhỏ sư phụ đã dạy hắn. Một thành dùng để no bụng, còn lại chín thành muốn mang đi trợ giúp người già, phụ nữ và trẻ em, người bệnh, góa bụa.
Có như vậy mới giữ được chính đạo, không thẹn lòng mình, không thẹn đại nghĩa thiên địa. Chính là bởi vì như vậy, đạo quán của bọn họ có tiếng là nghèo nàn, quả thực là tu ba năm cũ ba năm, khâu khâu vá vá lại ba năm.
Sau khi quyên xong tiền, Yến Tử Tu lại đem tiền mua quần áo 51.000 nhân dân tệ chuyển lại cho Cảnh Thiệu Từ.
Buông điện thoại xuống, hắn đau lòng xoa xoa ngực.
May mắn hắn không phải nguyên chủ, bằng không cưới một người vợ phá của như Cảnh Thiệu Từ, hắn đời này đều không tiết kiệm được tiền.
Hắn nghĩ như vậy, bỗng nhiên từ màn hình di động hiện lên một điểm sáng kim quang từ màn hình di động bay lên, giống như bầu trời đầy sao phản chiếu xuống mặt biển vào ban đêm.
Bất cứ khi nào làm chuyện tốt, hắn đều nhận được đạo đức kim quang.
Yến Tử Tu thấy thế, lập tức ngồi khoanh chân lại, tiến vào trạng thái tu luyện.
Sáng sớm hôm sau, Lê Phong Trí liền tới.
"Công ty của Quý Khả Lâm muốn cậu chụp ảnh từ một góc mới, nó sẽ được phát hành cùng với bài hát mới."
Yến Tử Tu đem ly nước đặt ở trước mặt hắn.
"Góc độ mới"
"Trong MV cậu có hình tượng là một nam chính tiểu chó sói si tình, nhưng bây giờ họ lại muốn cậu đóng một tiểu nãi cẩu nhỏ nhắn ốm yếu, đây cũng là một loại quảng bá cho cậu."
Hôm nay làm chó này, ngày mai làm chó kia, chính là không thể hảo hảo làm người.
Yến Tử Tu trầm mặc một hồi, sau đó gật đầu nói:
"Được"
Sau khi hai người ra khỏi nhà, Lê Phong Trí đầu tiên lái xe đưa hắn đến studio người mẫu.
"Mặc dù mái tóc vàng của cậu rất đẹp, nhưng nó quá phô trương đối với nhân vật. Nhuộm thành màu xám xanh thì sao?"
Yến Tử Tu quay đầu nói:
"Tôi muốn tóc đen."
Tuy rằng hiểu đây là công việc yêu cầu, nhưng hắn vẫn cảm thấy trên đầu mình cả ngày đủ mọi màu sắc quá mức quái dị.
Lúc này một nhà tạo mẫu ở bên cạnh nói.
"Cậu và Quý Thiên Hậu tuổi tác chênh lệch, nếu nhuộm thành màu đen sẽ có vẻ cậu quá non nớt."
Đối phương dù sao cũng là người chuyên nghiệp, Yến Tử Tu cuối cùng cũng chỉ có thể đồng ý. Tóc của hắn đã phai màu và phải nhuộm lại, vì vậy hắn đành phải ngồi hơn 5 tiếng đồng hồ để đạt được kết quả tốt nhất.
Với mái tóc nhuộm màu xám xanh, các đường nét ngũ quan trên khuôn mặt Yến Tử Tu càng trở lên thêm tinh xảo. Đặc biệt là đôi mắt bình tĩnh kia, ở dưới ánh đèn giống như liễm diễm toái lạc sao trời*, giống như tràn đầy tình ý nhưng lại mang theo cảm giác xa cách.
(Cụm từ "liễm diễm toái lạc sao trời" được dùng để miêu tả đôi mắt rất đẹp và lấp lánh như những ngôi sao trên bầu trời. Đây là một cách diễn đạt tươi đẹp và hùng vĩ trong văn chương, thường được sử dụng trong thơ ca và văn xuôi để tôn vinh sắc đẹp, thanh khiết của đôi mắt. -Nguồn GG)
Thừa dịp trạng thái lúc này của hắn, Lê Phong Trí nhanh chóng tìm được một căn phòng, và yêu cầu Yến Tử Tu ghi lại những ID tích lũy trong khoảng thời gian này.
ID ghi âm thực chất là một đoạn video tuyên truyền ngắn, tỷ như [ nhiệt liệt chúc mừng ngày thành lập trang web XX], [ nhất định phải mở kênh XX để xem XX đúng giờ] và những lời chúc phúc khác.
Yến Tử Tu phải ghi lại liên tiếp hơn chục lần mới hoàn thành công việc.
Trên đường trở về Lê Phong Trí lái xe hỏi:
"Tử Tu, cậu hiện tại có nghĩ đóng phim không?"
Gần nhất bởi vì sự việc ly hôn, Tạ tổng cố ý dặn dò hắn cho Yến Tử Tu nghĩ ngơi dài hạn, nhưng hiện tại hắn cảm thấy Yến Tử Tu không chỉ trạng thái không tồi, kỹ thuật diễn cũng tăng lên không ít.
Yến Tử Tu nhưng thật ra rất muốn, nhưng là hắn còn không có tìm được quỷ biết diễn kịch. Host tuy rằng ở mấy cảnh tình cảm diễn cũng không tệ lắm, nhưng những cãnh khác đều không được.
"Quản lý Lê, để tôi suy nghĩ thêm đã."
Lê Phong Trí gật đầu:
"Vậy cũng được, hôm nay cậu trở về nhớ đọc kỹ kịch bản, ngày mai 7 giờ tôi tới đón cậu."
"Được."
Yến Tử Tu xuống xe ở cửa tiểu khiu, sau đó đi đến siêu thị mua chút đồ ăn, rồi trở về nhà làm cơm.
Cái triều đại này có một cái hắn rất thích, đó là những thiết bị gia dụng có những chức năng vô cùng tiện lợi.
Sau khi tùy ý chiên hai món ăn, cơm cũng được nấu xong.
Vừa mới mở lắp nồi cơm, điện thoại di động đột nhiên vang lên.
"Xin chào, Cảnh tiên sinh."
Bởi vì tiền mua quần áo ngày hôm qua, cùng với lần trước đối phương chưa thanh toán tiền ăn cơm đã rời đi. Trước mắt Yến Tử Tu thật sự không muốn gặp lại Cảnh Thiệu Từ.
"Bố mẹ tôi sẽ trở lại thành phố B vào lúc bốn giờ chiều mai."
Đối phương nói một câu không đầu không đuôi như vậy, Yến Tử Tu nghĩ nghĩ, do dự nói:
"Chúc.. mừng?"
Cảnh Thiệu Từ im lặng vài giây, sau đó bình tĩnh nói:
"10 giờ sáng mai, tôi sẽ bảo tài xế tới đón cậu."
"Nhưng ngày mai tôi còn có việc". Huống chi hắn căn bản không muốn thấy quỷ đoản mệnh này.
"Đẩy."
Yến Tử Tu kiên quyết cự tuyệt: "Không thể."
Đầu điện thoại bên kia, Cảnh Thiệu Từ dần trở lên mất kiên nhẫn, lạnh giọng nói ra một con số:
"50 vạn"
Yến Tử Tu đầu tiên là ngẩn ra, sau đó hít sâu một hơi:
"Tôi đã đáp ứng quản lí Lê.."
Đô--- trò chuyện kết thúc.
Yến Tử Tu nhìn thoáng qua màn hình, sau đó có chút uể oải buông xuống tay. Mãi cho đến khi hắn ngồi xuống ăn cơm, bên tai còn không ngừng vang vọng: 50 vạn.. 50 vạn..
Sau khi ăn cơm, rửa chén xong, hắn đem host gọi ra tới.
"Lần trước còn chưa kịp hỏi tên ngươi."
Host quy quy củ củ ngồi:
"Hồi đại nhân, ta kêu Tần Tê."
Yến Tử Tu gật gật đầu, sau đó đem kịch bản gốc trong tay đưa qua.
"Ngày mai còn muốn lại phiền toán ngươi một lần, lần này kết thúc, ta sẽ vì ngươi làm pháp sự siêu độ."
Không ngờ sau khi nghe vậy, Tần Tê lại run giọng đáp:
"Đại nhân, tôi còn chưa muốn đi."
Yến Tử Tu giữa mày nhíu lại:
"Nếu ngươi còn không nhập luân hồi, chỉ sợ sẽ biến thành cô hồn dã quỷ."
Tần Tê hai mắt phiếm hồng nhìn hắn:
"Ta, ta muốn gặp một người."
* * *
Lúc hơn 8 giờ sáng hôm sau, Yến Tử Tu liền đến địa điểm quay MV.
Lần này không phải phối diễn cũng Quý Khả Lâm, mà là lấy góc nhìn thứ nhất tiền hành quay chụp.
Mỗi một ánh mắt cùng động tác đều là trực tiếp hướng về máy quay, như vậy khán giả khi xem sẽ có cảm giác chính mình đang đứng trước mặt Yến Tử Tu.
Cảnh đầu tiên, Yến Tử Tu một mình đi trước, sau đó khi thang máy mở ra, anh kéo người quay phim vào, sau đó áp hắn vào tường.
Anh tháo cặp kính tròn, ngước đôi ướt át lên nói: "Tôi về sau chỉ nhìn em thôi."
"Em không cần cười với người khác, được không?"
Sau khi ra khỏi thang máy, Yến Tử Tu đưa nữ chính trở về nha. Nữ chính đi đến bên cạnh bàn để đồ vật, kết quả lại bị hắn một phen bế lên sau đó đặt ở trên bàn.
Yến Tử Tu ban đầu muốn hôn trực tiếp ' nữ chính', nhưng máy quay phim lệch về một bên, này tỏ vẻ ' nữ chính' đã cự tuyệt.
Đáy mắt hắn xẹt qua một tia hung ác không dễ phát hiện, sau đó lập tức đem cái trán chôn ở hõm vai đối phương.
"Em có phải hay không cảm thấy tôi quá dính người."
Hắn trong giọng nói tràn ngập ủy khuất, rầu rĩ nói:
"Nhưng tôi chính là quá yêu em."
"Em không thích gì, tôi đều có thể sửa."
"Tôi có thể làm bất cứ thứ gì vì em, chỉ cần em không cần không để ý đến tôi."
Lê Phong Trí đang chăm chú nhìn vào màn hình, nhưng đột nhiên cảm thấy có ai đó đang đứng bên cạnh mình.
Hắn theo bản năng quay đầu liếc mắt một cái, kết quả lập tức ngây ngẩn cả người:
"Cảnh, Cảnh tiên sinh."