Ở dưới lầu mua một số đồ dùng sinh hoạt, hai người một quỷ vừa về nhà, di động Yến Tử Tu liền vang lên.
"Quản lý Lê, anh hảo."
Lê Phong Trí ngữ khí thập phần kích động nói:
"Tử Tu, vừa rồi phó đạo diễn << Thịnh Thế >> gọi điện thoại lại đây bảo cậu đi thử vai!"
Sau khi Tạ tổng biết tin hai người ly hôn, trử bỏ MV của Quý Thiên Hậu, công ty đã thật lâu chưa cho Yến Tử Tu thông báo mới.
Bộ điện ảnh << Thịnh Thế >> là sản phẩm lớn với kinh phí lên đến hàng trăm triệu USD, được thử vai là cơ hội ngàn năm có một, chẳng sợ chỉ là một vai phụ.
Giọng nói của Lê Phong Trí rất lớn, cho dù Yến Tử Tu không bật loa ngoài, Cố Chi Xuyên ở bên cạnh cũng loáng thoáng nghe được.
Khó trách ánh mắt đầu tiên hắn nhìn Yến Tử Tu liền cảm thấy có chút quen mắt, nguyên lai đối phương là diễn viên.
Yến Tử Tu giữa mày hơi nhăn lại, nhưng cũng không muốn phá hỏng hứng thú của Lê Phong Trí, vì vậy hắn nói:
"Cảm ơn, tôi đã biết."
Hai người nói thêm vài câu, sau khi cúp điện thoại, hắn đưa Cố Chí Xuyên về phòng.
"Thời gian này anh sống ở đây, nhớ trả tiền thuê nhà."
Cố Chi Xuyên sửng sốt một chút, sau đó lãnh đạm cười nói:
"Được, vậy phiền toái cậu."
Yến Tử Tu gật đầu, sau đó xoay người đi về phòng mình. Buổi chiều Cố Chi Xuyên về nhà mình thu thập vài món quần áo, trên đường về còn ghé qua siêu thị.
Sau khi trở về thu dọn đồ đạc, hắn liền đi gõ cửa phòng Yến Tử Tu.
"Yến tiên sinh, thật ngại quá, tôi có thể dùng nhà bếp được không?"
Yến Tử Tu liếc nhìn Tấn Tê ở bên cạnh, sau đó nói:
"Anh dùng đi."
Cố Chi Xuyên xuống bếp làm vài món ăn, tất cả đều là những món Tấn Tê sinh thời yêu thích nhất. Yến Tử Tu nấu ăn bình thường, ban đầu ở đạo quan nấu cơm cũng là không trâu bắt chó đi cày, hương vị chỉ có thể xem như có thể ăn mà thôi.
"Quỷ không thể trực tiếp ăn đồ ăn của người sống."
Vốn tưởng rằng có thể ăn, ánh mắt Cố Chi Xuyên nháy mắt ảm đạm đi.
"Không quan hệ, tôi đã rất cao hứng."
Tấn Tê cười nhạt an ủi nói.
Yến Tử Tu thấy phu phu hai người như vậy, đành phải trở về phòng lấy một tấm gỗ rộng ba ngón tay và một cây bút lông.
"Sinh thần bát tự."
Tấn Tê kích động đến mức ngón tay có chút phát run, nhanh chóng nói ra sinh thần bát tự của mình.
Yến Tử Tu nâng cao cổ tay mà viết chữ, sau khi viết xong hắn lại dán một lá bùa bên trên, sau đó đặt trên bàn cơm.
"Ngươi trước bài vị này bái ba lạy, bàn thức ăn này là tế phẩm cho Tấn Tê, như vậy hắn liền có thể cùng ngươi ăn cơm."
"Cảm ơn." -Cố Chi Xuyên chân thành nói lời cảm tạ.
Chờ hắn làm xong mọi việc, liền quay sang nhìn Yến Tử Tu nói:
"Yến tiên sinh, nếu anh không phiền, hay là cùng bọn tôi ăn."
Yến Tử Tu suy nghĩ một lát, sau đó gật đầu nói: "Được"
Hai người một quỷ vừa ngồi xuống cầm chiếc đũa, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Yến Tử Tu đứng dậy, kết quả mở cửa phát hiện người tới thế nhưng là Cảnh Thiệu Từ.
"Cảnh tiên sinh?"
Hắn có chút nghi hoặc hỏi:
"Anh tới đây làm gì?"
Yến Tử Tu chỉ là đơn giản hỏi một câu, nhưng Cảnh Thiệu Từ lại não bổ ra thái độ không kiên nhẫn.
"Quấy rầy chuyện tốt của cậu."
Nghe giọng điệu của hắn, Yến Tử Tu có chút khó hiểu trong lòng.
"Tôi có chuyện tốt gì?"
Hai người đứng trước cửa, ngươi hỏi ta, ta hỏi ngươi, Cố Chi Xuyên thấy Nhan Tử Tu đã lâu không quay lại, liền đứng dậy đi tới.
"Yến tiên sinh, có chuyện gì vậy?"
Khi Cảnh Thiệu Từ nhìn thấy người đến, ánh mắt lập tức liền trở lên lạnh lùng, nhiệt độ quanh thân tỏa ra áp suất thấp.
Yến Tử Tu nghe vậy liền quay đầu lại nói:
"Không có việc gì, chúng ta.."
Hắn chưa nói xong, Cảnh Thiệu Từ đã chen qua hắn đi vào trong nhà.
Mùi cơm trong không khí rất rõ ràng, hắn đi đến nhà ăn liền thấy được một bàn đồ ăn.
Sau khi Cảnh Thiệu Từ bước vào, Yến Tử Tu không còn cách nào khác ngoài việc giới thiệu với Cố Chi Xuyên:
"Vị này chính là Cảnh tiên sinh, hắn."
"Tôi là chồng trước của cậu ta." -Cảnh Thiệu Từ nói thẳng.
Cố Chi Xuyên không nghĩ tới Yến Tử Tu tuổi còn trẻ liền ly hôn, đành phải lễ phép cười nói:
"Tôi gọi là Cố Chi Xuyên, là bằng hữu của Yến tiên sinh."
Bằng hữu? Cảnh Thiệu Từ trong lòng cười lạnh một tiếng.
Về vị này Cố Chi Xuyên, sau sự kiện giữa trưa hắn đã đem thân phận bối cảnh tra rành mạch.
Chưa đến 30 tuổi liền lên làm phó giáo sư khoa Vật lý của Đại học A. Là một người chính trực ôn hòa, vô luận trong mắt đồng nghiệp hay trong mắt học sinh đều là một thầy giáo tốt. Nhưng Cảnh Thiệu Từ nhìn Cố Chi Xuyên thế nào cũng thấy không vừa mắt, gặp mặt rồi liền càng thêm cảm thấy đối phương nhìn qua giống người văn nhã bại hoại. Yến Tử Tu cảm thấy hôm nay quỷ đoản mệnh có chút kỳ quái, đành phải lại lần nữa hỏi:
"Anh tới tìm tôi có chuyện gì?"
Cảnh Thiệu Từ nhìn hắn, mặt vô biểu tình nói:
"Cậu đưa cho mẹ tôi cái vòng kia, bà ấy rất thích."
Chỉ có một câu, gọi điện thoại không phải được rồi sao? Yến Tử Tu trong lòng nghĩ như vậy, mặt ngoài khô cằn ' ân ' một tiếng.
Cố Chi Xuyên cẩn thận quan sát, thấy vị này Cảnh Tiên sinh khóe mắt vẫn như có như không nhìn về phía bàn ăn, Yến tiên sinh thái độ cũng thực bình thản, vì thể mỉm cười mở miệng nói:
"Cảnh tiên sinh nếu rảnh, có thể ở lại ăn tối cùng chúng tôi?"
Nhìn thái độ chủ nhà của Cố Chi Xuyên, ánh mắt Cảnh Thiệu Từ càng trở lên lạnh lùng.
Yến Tử Tu cũng không phản đối, dù sao hắn cũng đã từng dùng bữa ở nhà họ Cảnh.
Ba người ngồi xuống bàn, Cố Chi Xuyên cùng Yến Tử Tu nhưng thật ra không có giao thiệp gì nhiều, mà thỉnh thoảng sẽ ôn nhu nhìn chỗ trống bên cạnh. Sau khi ăn cơm xong, Cảnh Thiệu Từ vẫn là không có ý tứ muốn rời đi. Yến Tử Tu tính cách luôn không thích vòng vo, thấy thế liền hỏi:
"Anh có phải nên đi không?"
Cảnh Thiệu Từ lạnh lùng nhìn hắn:
"Tôi đi rồi, hai người muốn làm cái gì?"
"Đi ngủ."
Yến Tử Tu tự nhiên đáp. Ăn cơm xong rồi, tất nhiên phải về phòng nghỉ ngơi, hắn và Cố Chi Xuyên còn có thể làm gì nữa.
"A" Cảnh Thiệu Từ tức quá bật cười:
"Yến Tử Tu, tuần trước chúng ta mới ly hôn, cậu cảm thấy cậu như vậy thích hợp sao."
Yến Tử Tu hoàn toàn không hiểu ý tứ của hắn, mở mịt nghĩ nghĩ rồi nói: "Chỗ nào không thích hợp."
Cố Chi Xuyên nhưng thật ra là người từng trải, xấu hổ hắng giọng nói: "Cảnh tiên sinh, chỉ sợ là anh.."
Cảnh Thiệu Từ căn bản không nghe lời hắn nói, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Yến Tử Tu.
"Cậu đã có tình yêu mới, tối hôm trước cậu còn sờ tôi làm gì?"
Yến Tử Tu nghe hắn còn muốn nói chuyện này, nói thẳng.
"Sự kiện kia rõ ràng là tôi chịu thiệt."
"Cậu chịu thiệt?"
Cảnh Thiệu Từ nghĩ khí mang theo mùi thuốc súng.
"Cậu cởi áo ngủ của tôi cũng là cậu có hại."
"Tôi cởi áo anh là để tìm hiểu nguyên nhân."
Cảnh Thiệu Từ cười khẩy: "Dù sao cậu luôn luôn tìm cớ."
Yến Tử Tu lúc này cũng tức giận:
"Anh căn bản không phải khoai lang ngào đường vừa ngọt vừa mềm."
"Người như anh so đo khắc nghiệt, chính là một cây mướp đắng đoản mệnh."