Cuối cùng, chúng tôi chiến thắng trong trận chiến này, tôi bí mật nháy mắt với Giang Nguyệt.
Buổi tối, Giang Nguyệt đến phòng tôi hỏi: “Chị, chị biết thừa bữa sáng đó có vấn đề đúng không?”
Tôi ngạc nhiên, cười nói: “Hiểu ra rồi à, xem ra em cũng không ngốc.”
Giang Nguyệt tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng, mở miệng: “Chị biết rõ bữa sáng có vấn đề còn ăn, sao có thể đùa giỡn với sức khỏe chứ! Chị có biết dị ứng có thể ch ế t người không?”
Tôi an ủi nói: “Được rồi, chị biết chị đang làm gì, nếu không làm sao để mọi người chú ý được?”
Sau khi tôi nói xong chỉ thấy Giang Nguyệt cúi đầu không đáp, hai vai khẽ run lên, lúc này tôi mới biết em ấy đang khóc.
“Nguyệt Nguyệt, sao em lại khóc?” Tôi vội hỏi.
Giang Nguyệt đột nhiên nghẹn ngào ôm lấy tôi: “Chị, từ khi em đến đây, chị là người duy nhất đối xử chân thành với em, em chỉ có chị, lần sau chị đừng để mình gặp nguy hiểm được không? Em không muốn mất chị.”
Nghe Giang Nguyệt nói, tôi nhìn gương mặt khẩn cầu của em ấy, xoa xoa đầu em: “Được, chị đồng ý với em.”
“Chị ơi, có phải em quá ngu ngốc không? Lúc nào cũng chỉ biết dựa vào chị.”
“Em không ngốc, em là em gái ruột của chị, sao em có thể ngốc được. Em gái của chị rất thông minh.” Tôi trêu Giang Nguyệt.
Giang Nguyệt vừa khóc vừa cười, trước khi rời đi vẫn nói thêm: “Chị, em sẽ cố gắng hết sức đuổi kịp chị.”
Gần đây, Giang Nguyệt trở nên rất bận rộn.
Để em ấy trưởng thành và hòa nhập được vào vòng tròn này, tôi đã đăng kí cho em ấy lớp học nghi thức và lớp học cưỡi ngựa.
Ngoài ra, tôi phát hiện em ấy thích piano, tôi đã đặc biệt thuê một giáo viên piano dạy cho em ấy.
Thi thoảng có thời gian, tôi đưa em ấy đi nước ngoài xem các tuần lễ thời trang và các buổi đấu giá.
Giang Nguyệt cũng rất chăm chỉ, trong vòng 1 tháng, em ấy đã thay đổi rất nhiều.
Nhưng tôi cũng có yêu cầu nghiêm ngặt đối với học lực của em ấy, Giang Nguyệt vốn dĩ đã là học sinh giỏi, bây giờ lại được tôi thuê giáo viên dạy kèm một mình, thành tích của em ấy tăng vọt, hiện giờ đã đứng vị trí đầu tiên trong trường.
Giang Nhã Đình thấy tôi ngày càng coi trọng Giang Nguyệt, nó đã bắt đầu có cảm giác nguy cơ.
Nhưng nó ở nhà lại yên tĩnh lạ thường, để đề phòng nó có ý đồ xấu, tôi nhờ các dì để ý đến nó.
Nó dạo gần đây suốt ngày nói chuyện với các chị em của nó, không biết bận chuyện gì.
Sinh nhật mẹ tôi cuối cùng cũng đến.
Sinh nhật của Giang phu nhân được tổ chức rất long trọng và hoành tráng, địa điểm được chọn tại khách sạn W trực thuộc công ty tôi.
Tôi rất coi trọng lần xuất hiện đầu tiên của Giang Nguyệt.
Tôi đã bỏ ra rất nhiều tiền để thuê người tạo mẫu cho Giang Nguyệt, chiếc váy em ấy mặc là bản giới hạn mới nhất của M House ở Paris.
Chiếc váy này chủ đạo là hình ánh trăng được làm từ đá quý, thiết kế của váy đẹp như trong truyện cổ tích, phụ kiện là chiếc vòng kim cương màu hồng mà tôi đặt thiết kế riêng cho Giang Nguyệt, đặc biệt phù hợp với khí chất của Giang Nguyệt.
Tạo hình xong xuôi, lúc Giang Nguyệt đi đến, cả căn phòng đều ngạc nhiên, em ấy trông như một viên ngọc quý.
Giang Nhã Đình cũng không chịu thua kém, năn nỉ mẹ tôi thuê stylist trước hẳn một tuần.
Mãi sau, Giang Nhã Đình đi ra, tôi mới biết nó mặc gì, nó mặc một chiếc váy tiên nữ màu trắng, cũng là phiên bản giới hạn của một thương hiệu xa xỉ nào đó, rất hợp với phong cách của Giang Nguyệt hôm nay.
Tôi mặc một chiếc váy thủ công đặc chế màu đen với những viên trân châu là điểm nhấn, cầm một chiếc túi xách phiên bản giới hạn cùng màu, trông rất thanh lịch.
Hôm nay Giang Nguyệt lần đầu xuất hiện, tôi không muốn quá phô trương.
Khi bữa tiệc bắt đầu, sau khi bố mẹ tôi nói xong, họ đã công khai danh tính của Giang Nguyệt ngay tại chỗ, nhưng vẫn không tiết lộ thân phận của Giang Nhã Đình.