Lục Nguyệt cúi đầu và nói: “Bà là mẹ của Giang Nhã Đình, không phải mẹ tôi.”
Mẹ tôi nghe xong câu này cuối cùng cũng không cầm được nước mắt.
Ba tôi nhìn vở kịch trước mắt nói: “Họ của Nguyệt Nguyệt cũng nên đổi lại rồi, Ninh Ninh, con giúp em gái con xử lý chút, tháng sau là sinh nhật mẹ con, con chuẩn bị cẩn thận cho Nguyệt Nguyệt một chút.”
“Vâng, con hiểu rồi.” Tôi gật đầu nhìn về phía Lục Nguyệt.
Lục Nguyệt nhận được tín hiệu của tôi, cũng khẽ cười với tôi.
Giang Nhã Đình không dám nói thêm gì sau khi cha tôi nói, sau đó thành thật xin lỗi Lục Nguyệt.
Hiệu quả công việc của tôi rất nhanh, tôi đổi họ cho em ấy trong vòng 2 ngày, Lục Nguyệt cũng rất nhanh thích nghi được với cái tên “Giang Nguyệt” này.
Giang Nhã Đình đối với việc đổi họ của Giang Nguyệt như lâm vào đại dịch, nó càng ngày càng thái độ với em ấy.
Khi ăn sáng, nó “lỡ tay” làm đổ cafe lên người Giang Nguyệt.
Đồng phục Giang Nguyệt bị bẩn mất.
Tan học vụng trộm lấy cắp điện thoại và tiền của Giang Nguyệt, không đợi Giang Nguyệt đã lên xe về nhà, khiến Giang Nguyệt đi bộ hai giờ mới về đến nhà.
Các dì trong nhà nhìn rõ hai người bất hòa, nhưng mẹ tôi vẫn luôn coi Giang Nhã Đình như một báu vật.
Giang Nguyệt không muốn đối đầu trực tiếp với Giang Nhã Đình, nhưng cuối cùng cũng lên đỉnh điểm vào một buổi sáng.
Sau khi đến bàn ăn, tôi thấy bữa sáng của Giang Nguyệt chỉ có một mẩu bánh mì và trứng ốp.
Tôi nhớ ra hôm qua thấy Giang Nhã Đình nói gì đó với dì, tôi đột nhiên hiểu ra, là nó giở trò.
“Em ăn ít quá, ăn của chị đi.” Tôi lấy đĩa thức ăn của mình và Giang Nguyệt đổi với nhau.
Giang Nguyệt vốn dĩ muốn cự tuyệt, nhưng hành động của tôi quá nhanh, em ấy không nói gì chỉ cúi đầu.
Giang Nhã Đình nhìn tôi cầm lấy đĩa thức ăn, chưa kịp nói gì tôi đã bắt đầu ăn.
Sau khi cắn được 2 miếng, tôi bắt đầu thấy khó thở và mặt đỏ bừng.
Tất cả mọi người bị dọa sợ, mẹ tôi nhanh chóng chạy đến: “Ninh Ninh, con làm sao vậy?”
Tôi không nói nên lời, mà Giang Nguyệt lập tức phản ứng kịp, vội vàng nói: “Dị ứng, nhanh đưa chị gái đến bệnh viện!”
Giang Nhã Đình sợ choáng váng đứng một bên, Giang Nguyệt và mẹ tôi tranh thủ gọi điện cho bệnh viện.
Phải cho đến 2 tiếng sau, tôi mới hồi phục.
Ba tôi vội vàng trở về, mẹ tôi đứng một bên, Giang Nguyệt đứng bên cạnh giường tôi, Giang Nhã Đình ngồi cách đó không xa, sắc mặt không tốt lắm.
Thấy tôi tỉnh lại, mọi người thở phào một hơi, ba tôi hỏi: “Ninh Ninh, con thấy sao rồi?”
“Tốt hơn nhiều rồi.” Tôi yếu ớt trả lời.
“Sao con lại bị dị ứng? Các dì trong nhà đều biết con dị ứng đậu phộng, làm gì có chuyện làm món có đậu phộng?” Mẹ tôi nghi ngờ hỏi.
“Có lẽ chuyện này phải hỏi Giang Nhã Đình.” Giang Nguyệt im lặng ở một bên, bỗng nhiên nhìn Giang Nhã Đình lạnh lùng nói.
Giang Nhã Đình nghe được, bối rối nói: “Giang Nguyệt, cô … cô không được nói lung tung, liên quan gì đến tôi?”
“Tôi vừa mới hiểu ra, chị Ninh Ninh ăn bữa sáng vốn làm cho tôi, cô biết tôi bị dị ứng, muốn hãm hại tôi, không ngờ chị tôi lại ăn phần của tôi!” Giang Nguyệt tức giận nói.
“Cô muốn hại tôi cũng được, nhưng cô biết chị Ninh Ninh cũng bị dị ứng đậu phộng, lại không ngăn cản chị ấy, chỉ nhìn chị ấy ăn, cô có ý đồ gì?” Giang Nguyệt tiếp tục trách cứ.
Làm tốt lắm, tôi nằm trên giường bệnh xem được cảnh này rất vui mừng.
10,
Giang Nguyệt tiến bộ không ít, không uổng công tôi có ý trúng kế đến bệnh viện.
Nếu như Giang Nguyệt bị dị ứng, có lẽ cũng không ai quan tâm nhiều, nhưng nếu là việc liên quan đến tôi, ba tôi nhất định sẽ không mặc kệ.
Quả nhiên, ba tôi nghe xong mở miệng nói: “Giang Nhã Đình, Giang Nguyệt nói thật sao? Con cứ như vậy nhìn chị gái con dị ứng? Giang gia chúng ta dạy con như thế sao?
Ba tôi tức giận là thật, Giang Nhã Đình ủy khuất giải thích: “Không phải, ba, đều là Giang Nguyệt nói lung tung, không phải con làm! Làm sao con có thể làm chuyện ngu xuẩn như thế! Con thật sự không biết bên trong có đậu phộng!.”
“Tôi nói lung tung? Những chuyện cô làm với tôi còn ít sao? Cô có dám gọi dì trong nhà ra đối chất không?” Giang Nguyệt tức giận hỏi.
Giang Nhã Đình không ngờ sự việc lại thành ra thế này, nếu đối chất cùng các dì, nhất định các dì cũng không bênh nó.
Nó nhanh chóng phản ứng, lập tức khóc lên, mở miệng: “Ba, mẹ, con không cố ý, con cũng không biết phải giải thích gì, chị gái bị bệnh, con không muốn cãi nhau, nếu Nguyệt Nguyệt không vừa mắt con, con rời đi cũng được!”
Giang Nhã Đình nói xong giống như không nhịn được nữa, khóc nấc lên.
Mẹ tôi không nỡ nhìn nó khóc, đau lòng mở miệng: “Chị gái con không bị sao là tốt, Nhã Đình đừng nói ngốc như vậy, đây chính là nhà của con.”
Giang Nguyệt nhìn mẹ tôi muốn bỏ qua việc này, tức giận mở miệng nói: “Trong lòng bà, Giang Nhã Đình là con gái duy nhất của bà sao? Bà phớt lờ tôi tôi có thể hiểu, nhưng chị Ninh Ninh từ nhỏ cũng sống cùng bà!”
Nghe Giang Nguyệt buộc tôi, mẹ tôi cau mày, bất mãn nói: “Nguyệt Nguyệt, đừng cứ nhắm vào Nhã Đình như vậy. Tuy tính tình của Nhã Đình không tốt, nhưng bản tính con bé không xấu.”
“Tôi nhắm vào cô ta? hahaa, tôi không nên nhắm vào cô ta sao? Giang Nhã Đình từ nhỏ muốn gì có đó, chỉ cần mở miệng nói muốn có thứ gì đó, các người liền đưa đến trước mặt cô ta. Nhưng khi tôi học tiểu học, tôi chỉ muốn có một cây bút viết được cũng rất khó khăn. Cô ta sống an nhàn sung sướng, dùng hàng hiệu mà tôi, một bộ quần áo thể thao mặc 4 năm, may vá thường xuyên. Cô ta từ nhỏ được ba mẹ, chị gái yêu chiều, có người chiếu cố, mà ba mẹ nuôi của tôi động một tí liền đánh chửi tôi, 5 tuổi đã phải làm hết mọi việc trong nhà. Dựa vào cái gì mà cô ta đoạt lấy ba mẹ tôi, chị gái tôi, cướp đi tất cả của tôi, tôi thay cô ta chịu khổ 18 năm, tại sao còn phải hiểu cho cô ta!?” Giang Nguyệt nghẹn ngào nói.
Mặc dù tôi biết Giang Nguyệt trước kia sống khổ sở, nhưng khi em ấy nói ra, tôi vẫn cảm thấy rất đau lòng.
Có lẽ đây là sức mạnh máu mủ tình thân, trước kia vừa nhìn đã cảm thấy rất thích em ấy.
Sau khi biết em ấy là em gái ruột của tôi, tôi càng cảm thấy có lỗi với em ấy và muốn bù đắp cho em ấy.
Nghe Giang Nguyệt nói xong, hai mắt mẹ tôi đỏ hoe, muốn nói gì nhưng lại thấy Giang Nhã Đình kéo bà sang một bên, lại không nói nên lời.
Sau khi nghe xong, bố tôi suy nghĩ rất lâu, không nói gì.
“Khụ khụ.” Tôi giả vờ yếu ớt nói: “Ba, mẹ, con không sao, Nhã Đình còn nhỏ, chắc không có ý như vậy, không cố ý hại em gái con.”
Thấy mọi người muốn bỏ qua chuyện này, tôi lại đúng lúc “mở miệng” nhắc nhở.
Ba tôi nghe xong lập tức nói: “Tuổi nhỏ không phải lý do gây ra sai lầm, phạt nó nửa năm tiền tiêu vặt, nếu như có lần sau, sẽ đuổi ra khỏi nhà.” Nói xong bất mãn nhìn mẹ tôi.