Giang Nguyệt có phong thái tự nhiên, chậm rãi bước lên sân khấu để giới thiệu bản thân.
Sau khoảng thời gian học tập này, Giang Nguyệt dường như được tái sinh hoàn toàn, toàn bộ khí chất của em ấy dường như thay đổi rất nhiều.
Mọi người nhìn gương mặt giống nhau của tôi và Giang Nguyệt, trong lòng mỗi người đều âm thầm suy đoán.
Khi bữa tiệc bắt đầu, tôi đưa Giang Nguyệt đi xã giao, giới thiệu Giang Nguyệt với những người này.
Giang Nguyệt có chút hưng phấn, mắt sáng lên nhìn về phía tôi: “Chị, em làm được rồi!”
Được em ấy truyền cho cảm xúc vui vẻ, tôi cười xoa đầu em ấy.
Một lúc sau, ba tôi gọi tôi qua để giới thiệu các chú.
Trước khi rời đi, tôi dặn Giang Nguyệt phải thật cẩn thận.
Không lâu sau, tôi vừa nói chuyện cùng các chú và ba xong, đã nghe thấy tiếng hét của khách khứa cách đó không xa.
Trong đó, tôi còn nghe thấy cả tiếng kêu của Giang Nhã Đình.
Tôi bước nhanh đến đó và thấy Giang Nguyệt đang lăn xuống cầu thang, em ấy đã bất tỉnh.
Tôi không kịp suy nghĩ, nhanh chóng liên hệ với bệnh viện, ba mẹ tôi vội vàng chạy đến đó để sơ tán khách mời.
Khi tôi đến bệnh viện, bác sĩ nói rằng may mắn đến kịp, nếu không sẽ ng uy hi ểm tính m ạ ng.
Sau khi biết không còn ng uy hi ểm, bố tôi ra ngoài để giải quyết các vấn đề sau đó, mẹ tôi và Giang Nhã Đình ở lại đây cùng tôi.
Sau khi nghe trợ lý báo cáo qua điện thoại rằng camera giám sát ở cầu thang trong phòng khách bị hỏng, tôi nhìn Giang Nhã Đình một cách thờ ơ.
Tôi chưa kịp nói gì, Giang Nhã Đình đã hả hê nói: “Sao Nguyệt Nguyệt có thể bất cẩn như vậy, bị ngã cầu thang vào sinh nhật mẹ, sinh nhật còn thấy m á u, thật xui xẻo!”
Mẹ tôi cau mày, chưa kịp nói gì, tôi đã tiến lên tát Giang Nhã Đình một phát.
Giang Nhã Đình che mặt, không dám tin nhìn tôi: “Giang Ninh, tại sao chị đánh tôi!”
Mẹ tôi cũng sửng sốt.
“Giang Nguyệt còn còn nằm hôn mê ở đây, sao cô có thể nói ra những lời như vậy, Giang Nhã Đình, cô như thế mà được sao?”
“Còn nữa, Giang Nguyệt ngã như thế nào còn chưa điều tra ra, cô đã nói em ấy tự ngã xuống, có phải chột dạ không?” Tôi cười lạnh nhìn về Giang Nhã Đình quát.
“Chị…Chị đừng nói hươu nói vượn, khi đó tôi cùng bạn tôi nói chuyện, rất nhiều người có thể làm chứng.”
Tôi liếc nó một cái, không nói gì, nhưng nó lại trông có chút chột dạ, một lúc sau mới rời đi.
Giang Nguyệt tỉnh dậy không lâu sau đó và chớp mắt với tôi khi không ai chú ý.
Đây là ám thị bí mật của tôi của chúng tôi, trái tim tôi nhẹ nhõm.
Giang Nguyệt nói với tôi em ấy bị đẩy ngã.
Chưa kịp nhìn thấy rõ là ai thì đã bị đẩy ngã, mơ hồ nhìn thấy người mặc áo tím.
Tôi bảo em ấy nghỉ ngơi, còn lại để tôi lo.
Tôi và bố tôi nhìn nhau không biết đối phương nghĩ gì.
Hai ngày sau, Giang Nguyệt xuất viện, tôi đón em ấy về nhà.
Ba mẹ tôi và Giang Nhã Đình chờ chúng tôi về ăn cơm.
Trước mặt mọi người, tôi nhìn Giang Nhã Đình chậm rãi hỏi: “Nhã Đình, Nguyệt Nguyệt bình an trở về cô cảm thấy thế nào?”
“Chị… ý chị là sao? Đương nhiên Nguyệt Nguyệt bình an trở về em rất mừng cho cô ấy rồi.” Giang Nhã Đình nhìn tôi thận trọng nói.
Tôi nhìn ba tôi: “Con đã điều tra rõ ràng, Nguyệt Nguyệt là bị Hứa Na đẩy, còn ai là người xúi giục Hứa Na, hai người chắc cũng biết.”
Mẹ tôi lo lắng nói: “Ninh Ninh, việc này không thể nói lung tung thật.”
Tôi lấy một túi tài liệu đặt vào tay ba, ba tôi mở ra sau đó ném cho mẹ tôi: “Nhìn kĩ con gái ngoan của bà này.”