Những người có mặt ở đây không hề hoài nghi những gì tôi nói, dù sao ai cũng nghe nói về địa vị của Giang Ninh trong Giang gia rồi.
Chỉ là thầy chủ nhiệm nhìn bóng lưng tôi rời đi, lầm bầm nói: “Thời thế sắp thay đổi rồi.”
Sau khi ra ngoài, tôi nhìn Lục Nguyệt nói: “Em đã làm rất tốt, nhưng từ giờ có thân phận Giang gia làm gì cũng dễ dàng hơn, đây là điều đầu tiên em phải hiểu.”
Lục Nguyệt nghe xong ánh mắt sáng lên, gật đầu mạnh mẽ.
Buổi tối sau khi về nhà, sắc mặt Giang Nhã Đình không tốt lắm, ngược lại Lục Nguyệt hiếm khi lại có chút vui vẻ.
Giang Nhã Đình khóc thật to khi thấy mẹ tôi, bà ấy giật mình hỏi có chuyện gì.
“Bây giờ mọi người trong trường đều nói con không phải con gái nhà họ Giang…” Giang Nhã Đình nức nở phàn nàn.
Mẹ tôi nghe xong cũng lo lắng: “Đừng khóc nữa, làm sao họ biết được?”
Giang Nhã Đình khóc to hơn, nhìn về phía Lục Nguyệt: “Nguyệt Nguyệt, em nói với mọi người đúng không? Tại sao em lại làm thế? Chị không cần gì, chỉ muốn ở bên ba mẹ và chị gái thôi…”
Mẹ tôi được Giang Nhã Đình dẫn dắt, nghiêm khắc quay đầu nói với Lục Nguyệt: “Lục Nguyệt! Con nói với các bạn học đúng không? Sao con lại có thể như vậy? Vậy thì Nhã Đình ở trường phải làm sao đây? Tại sao con lại ngu ngốc như vậy?”
Lục Nguyệt bị mẹ tôi dọa sợ, chưa kịp phản kháng hai mắt đã đỏ lên.
Còn tôi ôm con gấu bông của mình đứng cạnh đó nhìn, chưa vội nói gì, tôi muốn xem phản ứng của Lục Nguyệt.
Giang Nhã Đình tiếp tục khóc và nói: “Nguyệt Nguyệt, từ khi em đến đây, chị đã nhường em mọi lúc mọi nơi, chị chỉ muốn ở lại đây, như vậy cũng không được sao?”
“Lục Nguyệt, ngày mai con đến trường nói với mọi người là con nói bậy, con hiểu chưa?” Mẹ tôi tức giận nhìn Lục Nguyệt nói.
“Tôi chưa từng nói!” Lục Nguyệt khó khăn lắm mới nói ra được.
“Không phải em thì còn là ai nữa! Bây giờ trong trường nghiêng về hộ em, em hài lòng chưa?” Giang Nhã Đình tiếp tục phàn nàn.
“Lục Nguyệt, sao con lại học nói dối rồi, xin lỗi Nhã Đình đi!” Mẹ tôi không hài lòng nhìn Lục Nguyệt nói.
Ba tôi từ ngoài đi vào, không ai nghĩ ba tôi sẽ về sớm như vậy.
Lục Nguyệt cảm nhận được ánh mắt của ba tôi nhìn em ấy, nhanh chóng phản ứng, nhìn mẹ tôi nói từng chữ: “Con đã nói những tin đồn ở trường không phải con nói, cũng chẳng phải nói dối, hơn nữa, những tin đồn đó chẳng phải là sự thật hay sao? Cô ta tận hưởng cuộc sống của con 18 năm!”
Mẹ tôi nghe xong tức giận và quay qua tát Lục Nguyệt.
Lục Nguyệt không trốn tránh, nửa khuôn mặt của em ấy nhanh chóng đỏ và sưng lên.
Sau khi tát xong, mẹ tôi chợt nhận ra mình đã làm gì: “Nguyệt Nguyệt, mẹ…”
“Đủ rồi! Em nhìn em xem có giống một người mẹ không?” Ba tôi nhìn mẹ tôi trách cứ.
“Lục Nguyệt nói không sai, chẳng phải là con bé thay Giang Nhã Đình chịu khổ 18 năm hay sao? Em là mẹ ruột con bé cũng đối xử với con bé như thế sao?” Ba tôi nhìn và tiếp tục nói chuyện với mẹ tôi.
Mẹ tôi xấu hổ vì bị trách mắng, lúc này tôi mới bắt đầu nói chuyện: “Mấy hôm nay lúc dạy học cho Nguyệt Nguyệt con phát hiện trên người con bé có rất nhiều vết thương, con đi hỏi thăm một chút mới biết được em ấy bị bắt nạt trên trường. Hôm nay, con đi đến trường nói với hiệu trưởng vài câu, chắc là tin tức được truyền ra như vậy!”
Giang Nhã Đình và mẹ tôi xấu hổ, mẹ tôi vội vàng nói: “Nguyệt Nguyệt, vừa nãy là do mẹ quá sốt ruột, mẹ không phải cố ý, con tha thứ cho mẹ được không?”