“Đỗ Minh Trà!” Cố Nhạc Nhạc ăn uống no nê xong, trên đầu là chú vẹt có chiếc mào giương cao, đi qua giá sách đi đến: “Có thể xem phim tiếp rồi!”
Đứa trẻ tràn đầy sức sống, giọng trong nói lanh lảnh.
Đôi mắt tròn xoe giống như một con búp bê xinh đẹp quỷ dị.
Đỗ Minh Trà đột nhiên nhớ tới một câu tục ngữ ở quê nhà: trẻ nhỏ tầm tám chín tuổi thì chó mèo đều ghét.
Cố Nhạc Nhạc vẫn chưa tới tầm tám chín tuổi mà da mặt đã dày vậy rồi.
Con vẹt bất ngờ giương cánh bay nhào tới Đỗ Minh Trà vẫn còn lảm nhảm gọi tên cô: “Minh Trà! Minh Trà!”
Đỗ Minh Trà vẫn chưa từng chứng kiến qua loại tình cảnh này nên không kịp phòng bị liền bị con vẹt bay nhào tới bị dọa không kiềm chế được liền lùi lại phía sau một bước. Sau người là bàn gỗ, vừa hay lại bị đập vào mép bàn đau đến thở ra một hơi thở. Cùng lúc đó trên bàn rung lắc chiếc bút bi đặt trên bàn không vững liền bị rơi lăn lóc dưới đất phát ra một tiếng nặng nề.
Phản ứng đầu tiên của Đỗ Minh Trà là đi nhặt lên.
Nhưng Thẩm Hoài Dữ đã đến trước cô một bước gập thân nhặt chiếc bút lên.
Đỗ Minh Trà ôm lấy bên chân bị đau nhìn Thẩm Hoài Dữ đang ngưng thần, nhịp tim trầm đi một nhịp: “Rơi hỏng rồi sao?”
Đào Nhạc Nhạc nhìn chiếc bút bi đó cũng ngẩn người ra, cậu vươn tay bắt lấy con vẹt bay loạn rồi khẩn trương: “Hoài Dữ...”
Đôi tay thon dài cầm chiếc bút bi màu trắng bạc, Thẩm Hoài Dữ cẩn thận xem xét.
Theo cùng sự trầm mặc của anh, Đỗ Minh Trà càng lo lắng hơn.
Ngừng hít thở, không dám hô hấp.
Chỉ nghe Thẩm Hoài Dữ nói: “Đầu bút, ngòi bút, thân bút...”
Trong đầu Đỗ Minh Trà lặp đi lặp lại “Tiêu rồi, tiêu rồi”
Chiếc bút này sao lại giống như thiếu nữ gầy yếu vậy, rơi một cái liền đã hỏng rồi sao?
“—Đều không hỏng gì hết.”
Đỗ Minh Trà: “...”
Thẩm Hoài Dữ cẩn thận nhìn: “Chỉ là vỏ bút có chút xước mà thôi.”
Khuôn mặt anh vẫn nghiêm trọng như cũ, hơi cau mày.
Tim Đỗ Minh Trà lại nhảy lên một nhịp, hết sức cẩn thận hỏi: “Chiếc bút này có phải là của một người rất quan trọng tặng không?”
Thẩm Hoài Dữ cảm thán: “Cũng không phải là rất quan trọng”
Đỗ Minh Trà hơi thả lỏng một chút.
Thẩm Hoài Dữ sắc mặt ngưng trọng: “Chỉ là lúc cụ ngoại qua đời...”
Đỗ Minh Trà: “!!!”
Tình tiết này sao quen thế! Chẳng lẽ đây là vật mà cụ ngoại tặng lại anh ta sao? Là vật rất quan trọng mà người thân trước khi qua đời tặng lại cho anh ta?!!
Cô lại làm hỏng một vật vô cùng quan trọng như vậy sao?
Đỗ Minh Trà hoang mang bất an.
Đồ vật quý như vậy hoàn toàn không thể lấy tiền ra để đong đếm.
Vào lúc Đỗ Minh Trà sầu não trong lòng thì cô nghe được vế sau của Thẩm Hoài Dữ--
“—Tôi ở văn phòng phẩm mua được, mua một tặng một.”
Hoàn chỉnh một câu.
Lúc cụ ngoại còn sống, anh ta đã mua ở tiệm văn phòng phẩm, còn mua một tặng một....
Đỗ Minh Trà: “...Anh nói chuyện có thể đừng ngắt dài như vậy không?”
Thẩm Hoài Dữ cầm chiếc bút trong tay nhìn cô cười: “Trông cô sợ đến như vậy kìa, không có việc gì, chỉ là một chiếc bút mà thôi.”
Đỗ Minh Trà chống tay lên bàn, cuối cùng cũng ổn định lại thân thể.
Bị dọa sợ một trận.
Cô cuối cùng cũng biết thế nào là từ địa ngục trở lên thiên đường.
- -Cùng với thầy Hoài nói chuyện tâm can của cô lên xuống so với leo núi còn kích động hơn.
Đỗ Minh Trà chân thành nói chuyện: “Thầy Hoài, tôi sao cảm thấy thầy hôm nay hình như luôn đang lừa tôi vậy?”
“Thế giới của người lớn luôn tràn đầy sự lừa dối” Thẩm Hoài Dữ chơi đùa cây bút trong tay, cười nhìn cô: “Là do cô dạy mà.”
Đỗ Minh Trà: “...”
Được rồi, so với anh ta thì cô cũng không được xem là người lớn.
Liên tiếp bị Thẩm Hoài Dữ lừa mấy lần, Đỗ Minh Trà không khỏi biến bi thương thành động lực quyết định dạy dỗ cho tốt người nhỏ hơn cô –không một chút lưu tình dẫn Cố Nhạc Nhạc đang đần mặt đứng bên cạnh.
Đứa bé bên cạnh anh càng mẫn cảm hơn, cảm giác được bầu không khí giữa Đỗ Minh Trà và Thẩm Hoài Dữ có chút khác lạ liền lập tức nghiêm túc đem con vẹt làm loạn nhốt bên ngoài cửa, cũng không xem cô bé lợn hồng nữa mà ngoan ngoãn nghe Đỗ Minh Trà giảng bài.
Trong thời gian học bảo mẫu có bê đĩa hoa quả tới, Đỗ Minh Trà đeo khẩu trang không tiện ăn chỉ bóc một quả quýt to hơn so với quả trứng chim cút một tí, kéo khẩu trang lên lộ ra khe hở dưới cằm rồi cắn một múi nhỏ. Truyện đã được dịch và đăng hết tại trang Luvevaland chấm co. Bạn có thể vào trang của Luv đọc để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc bản chuyển ngữ đầy đủ nhất nhé.
Cố Nhạc Nhạc hiếu kì nghiêng đầu, nghĩ muốn nhìn thấy mặt của Đỗ Minh Trà dưới lớp khẩu trang.
Chỉ nhìn thấy lớp khẩu trang màu xanh kéo lên để lộ ra làn da trắng mịn, chiếc cằm nhỏ và đôi môi hồng..
Không ngờ bị người ta gõ vào đầu một cái, Cố Nhạc Nhạc lập tức lấy tay che đầu, cau mày nhìn Thẩm Hoài Dữ: “Cháu làm gì thế?”
Thẩm Hoài Dữ gõ vào mặt bàn của cậu: “Phải tập trung”
Cố Nhạc Nhạc không dám cãi lại anh, ngoan ngoan cúi đầu tiếp tục lại bài tập.
Thẩm Hoài Dữ ngồi bên cạnh, đối diện với Đỗ Minh Trà thuận tay cầm lên quyển sách tranh tiếng pháp tùy ý lật vài trang ra xem.
Một bàn tay tinh tế đột nhiên cầm vài múi quýt đưa đến.
Thẩm Hoài Dữ ngẩng đầu nhìn đôi mắt sáng trong của Đỗ Minh Trà.
Giống như cất giấu cả ánh trăng phản chiếu trên dòng sông đêm hè nhẹ nhàng đung đưa.
Nhìn hồi lâu khiến người ta có chút không kìm nén được những suy nghĩ tội lỗi trong đầu.
Muốn đôi mắt đẹp phải rơi lệ.
May mắn cô cũng không phải là người duy nhất anh có thể nhớ rõ mặt.
Thẩm Hoài Dữ dời ánh mắt nhìn xuống bàn tay cô.
“Quýt này siêu ngọt” Đỗ Minh Trà không dời ánh mắt nhìn anh, ánh mắt vô cùng dịu dàng, vô hại với người và động vật, “Tôi trước giờ chưa ăn qua quýt ngọt đến vậy. Thầy Hoài có muốn ăn thử không?”
Đôi mắt cô rất chân thành.
Là kiểu chân thành thuần khiếu “nếu tôi lừa thầy tôi là con chó”
Với nụ cười đầy sắc thái này đến cả quýt cô cầm trong tay nhìn đến cũng là ngọt một cách lạ thường rồi.
Thẩm Hoài Dữ vươn tay đến: “Cảm ơn”
Đỗ Minh Trà mỉm cười.
Thẩm Hoài Dữ vừa ăn một miếng –
Liền giống như trăm quả chanh ép lại trong một múi quýt đó, răng miệng ngập tràn vị chua.
“A!”
Anh cau chặt mày, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Cắn không nổi.
Răng như gãy rồi.
Nhẫn lại nhẫn, mặt anh không chút biểu tình nuốt xuống.
Lập tức rót một cốc nước uống.
Đỗ Minh Trà nhìn anh uống hết một cốc lại một cốc thì mỉm cười cúi người xuống. Ánh mắt vô tội mà xấu xa hỏi: “Thầy Hoài, quýt có ngọt không?”
Khoảng cách khá gần, vượt qua khoảng cách của trưởng bối và hậu bối.
Gần đến mức anh có thể ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên cơ thể của cô, không phải là mùi hương nước hoa cũng không phải mà mùi sữa tắm hay mùi kẹo sữa, mà là... mùi hương cơ thể nhè nhẹ tự nhiên của thiếu nữ.
Thẩm Hoài Dữ không khó chịu, yết hầu lên xuống, cầm cốc nước trong tay: “Đồ lừa đảo”
“Thầy Hoài” Đỗ Minh Trà cong mắt, gậy ông đập lưng ông, học theo cách nói của anh lúc lúc nãy, “Thế giới của người lớn luôn tràn ngập sự lừa dối.”
“Ting ting ting...”
Chiếc đồng hồ hẹn giờ trên bàn rung lên báo hiệu hết giờ dạy thêm.
Cố Nhạc Nhạc đứng dậy nói “Tạm biệt Đỗ Minh Trà” liền chạy mất nhanh như một làn khói.
Đỗ Minh Trà hỏa tốc thu dọn sách vở, vẫy tay chào Thẩm Hoài Dữ, cong cong đôi mắt: “Tạm biệt thầy Hoài”
Bụng cô đói meo meo kêu òng ọc, hoa quả cũng không khiến cô no được, sớm đã nhịn không nổi rồi.
Lần này trở về trường học nên đi ăn dồi nướng hay là đi ăn mì đây...
Cuối cùng cũng thành công lừa được Thẩm Hoài Dữ một lần, coi như ăn đêm món gì cũng khiến Đỗ Minh Trà cảm thấy ngon miệng.
Xuống lầu, ngoài lái xe còn có một người không ngờ tới đang đợi cô.
Bàn tay lạnh cóng có chút trắng nhợt.
Đỗ Minh Trà và bọn họ đoạn tuyệt quan hệ đã sắp được một tuần rồi.
Cơn giận trong lòng Đặng Ngôn Thâm cũng dần biến mất.
Bình tâm mà nói, lúc anh vừa mới gặp người em họ này cũng cảm thấy cô rất đáng thương.
Nhưng tính cách Đỗ Minh Trà thì không hề giống như cô biểu hiện ra bên ngoài thùy mị, nhẹ nhàng.
Cô thực ra là một người rất mạnh mẽ.
Chỉ là đổi họ mà thôi cô sao mà cố chấp đến vậy.
Đặng Ngôn Thâm thực tình không hiểu nổi.
Anh không phải không có em gái, Đặng Tư Ngọc chính là từ nhỏ được nuôi ở nhà anh, rất hiểu chuyện, bảo cô đi hướng tây cô không dám đi hướng đông, bảo cô đuổi chó cô tuyệt đối không—Truyện đã được dịch và đăng hết tại trang Luvevaland chấm co. Bạn có thể vào trang của Luv đọc để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc bản chuyển ngữ đầy đủ nhất nhé.
Mặc dù chưa lần nào bảo em gái phải đuổi chó.
Đỗ Minh Trà thì không như vậy, có cùng huyết thống với anh mà bố mẹ của cô năm đó cũng là người ưu tú, từng là người kế tục kỳ vọng cao của ông nội.
Nhưng Đỗ Minh Trà hoàn toàn không có ý tôn trọng ý kiến của anh trai mình, không nghe lời Đặng Ngôn Thâm.
Đặc biệt khi so sánh với Đặng Tư Ngọc ngoan ngoãn, nghe lời Đặng Ngôn Thâm có chút cảm thấy Đỗ Minh Trà có điểm không vừa ý mình.
Tư tưởng giữa hai người quá khác biệt.
Đỗ Minh Trà vừa đi, Đặng Ngôn Thâm cũng không quá để tâm.
Cô là đứa trẻ mồ côi, không tiền không quyền, không nơi nương tựa dựa dẫm. Ở bên ngoài chịu nhiều chút ấm ức là sẽ quay về ngay.
Nào có nghĩ tới Đỗ Minh Trà thật sự là quyết tâm không trở về nữa.
Đặng Ngôn Thâm nhớ tới thời gian Đỗ Minh Trà mới vào ở Đặng gia mấy ngày, khi anh tăng ca đến đêm Đỗ Minh Trà sẽ chuẩn bị hoa quả mang tới.
Lúc đó anh cũng thực tâm muốn làm một người anh tốt.
Tâm tư từ từ trở về, Đặng Ngôn Thâm nhìn Đỗ Minh Trà trước mắt.
“Trở về nhà đi”Anh nói chậm rãi, “Em còn đang đi học, buổi tối còn làm thêm không thấy mệt sao? Lại nói hôm nay Thẩm Thiếu Hàn gây sự ở bên ngoài nếu như em muốn cùng anh ta---“
“Không muốn” Đỗ Minh Trà cau mày, “Em nói rồi, em không thích anh ta”
Đặng Ngôn Thâm ngẩn người, không ngờ cô lại từ chối một cách dứt khoát như vậy.
“Anh là vì tốt cho em” Anh nói, “Những việc khác trước không nói tới, ba anh cũng là thực tâm lo lắng cho em. Nói trắng ra Thẩm gia mấy năm nay làm ăn phát đạt...”
Danh Sách Chương: