Đỗ Minh Trà ở trong phòng khách náo loạn một hồi mới quay về phòng ngủ.
Cô không có cách nào mà ở dưới con mắt của ba mẹ hôn môi với Thẩm Hoài Dữ, chỉ lúc kéo Thẩm Hoài Dữ về phòng ngủ, nhìn lướt qua di ảnh ở trên tường một cái, trong lòng âm thầm nói.
Hai người nhìn thấy không? Con rất thích anh ấy.
Thích đến mức muốn dẫn anh ấy về nhà cho ba mẹ xem.
Phòng ngủ của Đỗ Minh Trà nhỏ hơn so với tưởng tượng của Thẩm Hoài Dữ.
Đặt một chiếc giường 1m5, chỉ có một bàn học nhỏ ở giữa giường với cửa sổ, một chiếc tủ quần áo đối diện càng thêm chật chội, mở cửa tủ ra thậm chí còn không có chỗ quay người.
Nhưng căn phòng nhỏ như vậy được Đỗ Minh Trà thu dọn gọn gàng ngăn nắp, trên bệ cửa sổ được lót đệm màu sữa sạch sẽ, chăn có họa tiết hình chim sẻ ngô và cây được phơi nắng, tỏa ra mùi hương khiến người ta an tâm.
Cô không dùng nước hoa, cửa sổ để mở thông khí, nhưng trong phòng vẫn có mùi nhàn nhạt, giống như đã đợi chủ nhân rất lâu, lại giống như là chủ nhân chưa từng rời đi.
Trên bàn sách được sắp xếp gọn gàng, đập vào mắt là mấy quyển tiếng pháp , , , ......
Đỗ Minh Trà mặt không cảm xúc rút quyển tổng tài đó ra, trực tiếp dùng sức nhét vào thùng giấy đựng đầy sách giáo khoa ở dưới bàn.
Thẩm Hoài Dữ cười, ngón tay anh đặt lên trên bàn, cụp mắt nhìn chỗ sinh hoạt của cô.
Chiếc bàn gỗ đơn giản bọc nhựa PVC mềm trong suốt, xuyên qua lớp bọc mềm có thể nhìn rõ được đủ các loại hình dán và thẻ nhân vật anime đa dạng ép bên dưới. Lelouch, Hijikata Toshizō, Kaname, Sesshomaru…….
Còn có một vài quả thông khô, lá khô kẹp trong sách làm thẻ kẹp sách, chỉ để lộ ra cuống lá, tượng mèo mù đeo chuông, băng dán tay còn chưa dùng hết bị cuộn lại nhét vào trong hộp.
Trên trang bìa sách giáo khoa dùng bút vẽ vẽ đơn giản, ba chữ rồng bay phượng múa Đỗ Minh Trà, tư thái mạnh mẽ, nhưng là ở rất nhiều nơi, lại có mấy từ đơn cô vô tình chép xuống, vẽ mấy trái tim nhỏ, phác họa ra hình dạng.
Mấy thứ đồ đáng yêu lại phân tán này khiến cho Thẩm Hoài Dữ chạm đến thời thiếu nữ của Đỗ Minh Trà trong ngắn ngủi.
Một bé gái không lo không nghĩ, được ba mẹ yêu thương.
Đỗ Minh Trà đang thử cầm hết tất cả manga và tiểu thuyết khiến cô xấu hổ giấu đi, không ngờ rằng lại bị Thẩm Hoài Dữ kéo tay ngồi xuống, bắt đầu chỉ là ngồi hôn môi, sau đó biến điệu, Thẩm Hoài Dữ nửa ngồi, để mặc Đỗ Minh Trà nghiêng người hôn lên vết sẹo trắng hình trái tim ở trên yết hầu.
Đỗ Minh Trà thích hôn lên vết sẹo này, cô phát hiện mỗi lần chạm vào, chỗ yết hầu của anh đều sẽ phát ra âm thanh dễ nghe.
Cô ích kỷ muốn độc chiếm tận thưởng tình yêu nhỏ bé đáng yêu này, còn âm thầm đặt tên cho vết sẹo này.
Drake Passage, khu vực canh giữ của nam cực, xinh đẹp mà nguy hiểm.
Giống như con người của Thẩm Hoài Dữ.
Tại lúc Đỗ Minh Trà hôn lên Drake Passage đến đỏ ửng, tay của Thẩm Hoài Dữ dán lên trên lưng cô.
Nhiệt độ trong phòng thật sự không được coi là cao, Đỗ Minh Trà lại cảm thấy chỗ bị anh chạm vào đều lách cách nhóm lên ngọn lửa nhỏ.
Bây giờ, mùa đông ở thành phố J không hề ấm áp, không gió và nắng trong sáng như dưới ngòi bút của tác giả nào đó.
Ngược lại có tuyết nhỏ, lất phất rơi xuống. Tiểu khu ít cây xanh, duy chỉ có một cây tùng thẳng tắp, đẹp đẽ, bông tuyết mềm mại, không chịu ở trên đỉnh ngọn cây tùng, rơi xuống một tầng, ở trên ngọn tùng xanh tươi tan chảy thành nước, dọc theo thân cây run rẩy rơi xuống.
Đỗ Minh Trà và Thẩm Hoài Dữ ở trong phòng ngủ náo loạn hơn nửa tiếng, bắt đầu đẩy bả vai anh: “Em còn đang nấu cháo, sắp được rồi.”
Thẩm Hoài Dữ chỉ ôm lấy cô, dán lên ngửi lên gáy cô: “Anh uống no rồi.”
“Sợ cái gì?” Đỗ Minh Trà bị anh ngửi đến phát ngứa, cười đập vào cánh tay anh “Em xào cho anh một món, đảm bảo không cho sợi gừng nào.”
Lúc này Thẩm Hoài Dữ mới ưm một tiếng, chống tay xuống giường ngồi dậy, cúc áo sơ mi cởi 2 cúc, anh nghiêng người nhìn Đỗ Minh Trà, nhìn cô mặc quần, có thể là ngồi quá lâu rồi, chiếc quần đó ở trên eo cô để lại dấu vết đỏ nhạt, nhìn khiến người ta đau lòng.
Tay nghề của Đỗ Minh Trà cũng được, buổi trưa Thẩm Hoài Dữ không ăn cơm.
Từ lúc nghe được mẹ mình nói Minh Trà chuẩn bị xin làm sinh viên trao đổi, anh liền sầm mặt, lái xe gần 5 tiếng đồng hồ mới đến được nhà cô.
Nhưng sau khi gặp được cô, những ý nghĩ nguy hiểm trong đầu đều biến mất.
Giống như một cơn gió mạnh mẽ điên cuồng, vừa mới được sinh ra đã biến mất không chút giấu vết.
Cô chặn tất cả gió ở đây.
Là điểm an ủi lớn nhất.
Thẩm Hoài Dữ ngồi trên sofa đơn giản mềm xốp rẻ tiền, sofa quá thấp, diện tích quá hẹp, chân anh lại dài, không thể không co chân.
Chỗ này quả thực quá nhỏ, Đỗ Minh Trà nghĩ, vẫn là đổi sang bàn ăn lớn một chút, mặc dù tương đối mà nói điều kiện vẫn đơn sơ nhưng vẫn tốt hơn nhiều. Đỗ Minh Trà ngồi đối diện với anh, vui vẻ uống ngụm cháo nhỏ.
Bát cháo bình thường, không có gia vị gì, ninh rất lâu, mềm nhuyễn, có mùi hương giản dị ấm bụng.
Tay nghề làm đồ ăn gia đình của cô cũng ổn.
Không, cho dù tay nghề có kém chút cũng không sao cả.
So với hương vị, Thẩm Hoài Dữ càng tán thưởng tấm lòng của cô hơn.
Thẩm Hoài Dữ ăn hết hai bát cháo, anh đích thực có chút no, nhưng cái loại no này không phải đến từ sin.h lý của bản thân, càng giống như là tâm lý hơn.
Anh cùng với Đỗ Minh Trà thu dọn việc nhà, thu dọn bát lại.
Trong phòng bếp chật hẹp, Đỗ Minh Trà tự mình đeo cho anh hai cái tạp dề, lúc này mới vừa lòng vỗ tay: “Anh mặc tạp dề rất đẹp đó.”
Thẩm Hoài Dữ cụp mắt nhìn cô: “Trong cái đầu nhỏ của em sao toàn nghĩ ra mấy cái suy nghĩ kỳ quái như vậy?”
Đỗ Minh Trà đáp lại: “Có kỳ quái cũng không kỳ quái bằng anh.”
Mở vòi nước, nước lạnh ồ ồ chảy ra, khiến cho ngón tay trắng nõn thon dài của Thẩm Hoài Dữ đỏ ửng.
Nước rất lạnh, anh lập tức ý thức được lúc nãy Đỗ Minh Trà chính là dùng nước lạnh này để nấu cơm.
Ở cái tiểu khu cũ này, chỉ có phòng vệ sinh là có thể dùng nước nóng từ bình nóng lạnh.
Cả một buổi chiều, cô chính là dùng nước lạnh này quét dọn vệ sinh? Thu dọn việc nhà?
Chẳng trách tay của cô lại lạnh như vậy.
Nghiêng người, mắt thấy Đỗ Minh Trà đứng bên cạnh anh, đang xắn tay áo lên, đang định rửa sạch một cái đĩa to.
Thẩm Hoài Dữ đuổi cô ra khỏi phòng bếp: “Để anh.”
Nước chảy ra lạnh thấu xương, chảy lên trên tay anh.
Thẩm Hoài Dữ trầm mặc dùng nước lạnh và miếng rửa thô để rửa sạch sẽ, mấy thứ dầu mỡ này bình thường anh chắc chắn sẽ không chạm vào.
Từ trước đến giờ anh chưa bao giờ nghĩ, có một ngày sẽ ở trong căn phòng bếp chật chội tù túng như này dùng nước lạnh rửa bát đĩa, càng không thể tưởng tượng được rằng Đỗ Minh Trà người mà lúc trước trong mắt mình luôn yếu ớt trân quý, sẽ quen thuộc và vui vẻ với loại hoàn cảnh sống như vậy.
Anh coi cô là hoa mẫu đơn yếu ớt quý giá mà cô thật ra là cây tùng nhỏ mạnh mẽ sinh trưởng.
Cho dù ở vách núi cao dựng đứng gió nóng và cát đá, Đỗ Minh Trà vẫn có thể vui vẻ cắm rễ ở trong đó, sống một cách kiêu hãnh và dũng cảm.
Cách mấy phút, Đỗ Minh Trà bị anh đuổi đi lại quay lại, cô còn bưng một chậu nước nóng lớn: “Đừng dùng nước lạnh rửa, rửa không sạch.”
Thẩm Hoài Dữ đứng yên.
Đỗ Minh Trà thấp hơn anh rất nhiều, cô không hề thừa hưởng được chiều cao ưu tú của Đặng Phù Lâm, ngược lại càng giống mẹ của cô hơn.
Đứng thẳng so ra đỉnh đầu thậm chí còn không đến bả vai của anh.
“.....Lấy nước lạnh rửa, anh không phát hiện càng rửa càng dính sao?” Đỗ Minh Trà gầy gò như vậy kéo cổ tay của anh từ trong nước lạnh ra, nhìn thấy ngón tay thon dài bị ngâm đỏ ửng, nhịn không được đau lòng “Anh nhìn ngón tay anh đi, đều đông lạnh thành bộ dạng gì rồi, không lạnh à?”
Đỗ Minh Trà không hề để tâm bọt ở trên tay anh vẫn chưa được rửa sạch, mùi chanh của nước tẩy rửa, cô chỉ cẩn thận kéo tay của Thẩm Hoài Dữ từ trong bồn nước ra, bao lại trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng hà hơi, ý đồ muốn làm cho anh ấm lên.
Cô đang đau lòng.
Một cô gái quen chịu khổ, sẽ vì loại chuyện nhỏ này mà lộ ra vẻ đau lòng với anh.
Đỗ Minh Trà nhét nút chặn ở trong bồn nước, ào ào đổ một nửa nước lạnh, pha thêm chút nước nóng vào, kiêu ngạo truyền dạy kinh nghiệm cho anh: “Dầu mỡ phải rửa bằng nước nóng, anh đến chuyện này cũng không biết sao?”
Thẩm Hoài Dữ đích thực không biết.
Số lần anh xuống bếp không nhiều, thỉnh thoảng mới xuống, bát đũa cũng đều có máy rửa bát xử lý; anh rất ít chạm vào dầu mỡ, quần áo bị cọ vào sẽ vứt luôn đổi sang cái mới.
Thói quen sinh hoạt của Thẩm Hoài Dữ ở trong mắt cô chính là xa hoa lãng phí;
Mà cuộc sống ngày thường của Đỗ Minh Trà, ở trong lòng anh chính là đáng thương khổ cực.
Như việc Thẩm Hoài Dữ dạy cô làm như thế nào để thưởng trà, chuẩn xác đoán ra các loại trà khác nhau đó, Đỗ Minh Trà nghiêm túc dạy Thẩm Hoài Dữ kinh nghiệm cuộc sống thuộc về riêng cô.
“Nếu như trên quần áo dính máu, cần phải ngâm trong nước lạnh một lúc mới giặt….”
Đỗ Minh Trà nói với anh, giọng nói nhẹ nhanh.
Cô không bởi vì điều kiện đơn sơ trong nhà mà cảm thấy tự ti, cho dù mức sống của hai người khác xa nhau, phản ứng đầu tiên trong đầu của Đỗ Minh Trà đó là cố gắng đuổi theo, mà không phải oán hận.
Đỗ Minh Trà chưa từng hoài nghi bản thân có phải ‘thấp hơn anh một bậc’ hay không.
Bọn họ là bình đẳng, cô thừa nhận bản thân yêu anh, sẽ bởi vì phần tình cảm này mà vì anh mạ lên một tầng ánh sáng lấp lánh.
Nhưng Đỗ Minh Trà sẽ không bởi vì thứ ánh sáng này mà hạ thấp bản thân, yêu bản thân anh đồng dạng cũng là phát ra ánh sáng lấp lánh.
Chỉ cần cô đi theo lộ trình mà mình đã đặt ra, chỉ cần cho cô đủ thời gian, cô cũng có thể đứng ở vị trí ngang bằng với anh.
Nói đến đây, Đỗ Minh Trà do dự một chút hỏi: “Hôm đó sao anh lại giặt?”
“Không có máu” Thẩm Hoài Dữ nói “Chưa làm đến bước cuối cùng.”
Thẩm Hoài Dữ không cho cô cùng rửa bát, cô chuyển cái ghế cao ngồi ở bên cạnh Thẩm Hoài Dữ, nhìn anh kiên nhẫn rửa bát đũa, giữa hai lông mày thanh tú không hề lộ ra chút không kiên nhẫn nào.
Nước rửa là đồ thừa của nửa năm trước, lần cuối cùng cả nhà mua sắm nhiều, nước rửa là khuyến mãi, một một can to sẽ được tặng một chiếc cốc in hình thỏ con.
Đỗ Minh Trà vừa nhìn đã thích chiếc cốc, ba cô đã giúp cô thuyết phục mẹ, mua một can lớn nước rửa.
Lúc đó ba cô còn còn híp mắt nói: “Nói không chừng can lớn này có thể dùng đến lúc Minh Trà nhà ta dẫn bạn trai quay về đó.”
Can nước rửa lớn này bây giờ đang yên lặng để ở bên cạnh tay trái của Thẩm Hoài Dữ, chiếc cốc thủy tinh in hình thỏ con đó trong vụ tai nạn xe đã bị vỡ, mảnh vỡ làm mặt Đỗ Minh Trà bị thương.
Đỗ Minh Trà nhìn Thẩm Hoài Dữ rửa sạch bát đĩa, xếp gọn gàng ở trên chạn bát để ráo nước, nước từ viền mép đĩa trắng muốt chảy xuống, tí tách, bụp rơi xuống bồn rửa đầy bọt mùi chanh.
“Anh từng nói sẽ không làm thương tổn em” Thẩm Hoài Dữ nói “Chỉ cần em nói đau, anh còn không cam chịu sao?”
Đỗ Minh Trà nói: “Hừm.”
“Loại chuyện này đối với em mà nói có thể có chút quá sớm” Thẩm Hoài Dữ chậm rãi nói “Tối đó đích thực anh có chút kích động, mạo phạm đến em rồi.”
Đỗ Minh Trà nhanh chóng ngẩng đầu nhìn anh một cái, lại cụp mắt xuống, tiếp tục nhìn vào quần bò của mình: “Thế em là người thứ mấy anh đối xử như vậy rồi? Anh đã từng đối xử với cô gái nào như vậy không?”
Thẩm Hoài Dữ rửa sạch cái đĩa cuối cùng, dùng nước lạnh rửa sạch tay, tắt vòi nước.
Anh cố ý dùng ngón tay lạnh cóng đi chạm vào mặt của Đỗ Minh Trà.
Đỗ Minh Trà bị tay lạnh chạm vào rên lên một tiếng, trốn ra sau, bị Thẩm Hoài Dữ kéo quay về, ở trên đỉnh đầu cô hôn một cái.
“Nghĩ linh tinh cái gì vậy?” Thẩm Hoài Dữ thấp giọng nói “Em nghĩ anh giống như em à? Bé con không tim không phổi.”
Đỗ Minh Trà khó có lúc không phản bác lại anh.
Cô cũng phản bác không nổi.
Đỗ Minh Trà chỉ phơi chăn của một giường, chăn đệm khác đều để ở trong tủ quần áo, có mùi cũ mốc,
Điều này có nghĩa là đêm nay, hai người chỉ có thể ngủ chung một chiếc giường.
Thẩm Hoài Dữ đối với điều này ngược lại không có ý kiến gì, dáng người anh quá cao, đến mức hoàn toàn không thể tìm được bộ đồ ngủ thích hợp, cuối cùng dứt khoát không mặc đồ ngủ nữa, chỉ ôm Đỗ Minh Trà.
Giường quá nhỏ, chiều rộng mới được 1m5, một mình Đỗ Minh Trà ngủ thì dư giả, thêm Thẩm Hoài Dữ vào thì không đủ.
Đỗ Minh Trà mặt đỏ ửng đề xuất ý kiến: “Nếu không thì anh ôm em ngủ? Em rất sợ nửa đêm đột nhiên rơi xuống giường. Thầy Hoài, anh có ngại chuyện này không?”
Thẩm Hoài Dữ rộng lượng thể hiện bản thân không ngại: “Bạn học Đỗ, anh rất vui vẻ.”
Đỗ Minh Trà cảm thấy bản thân có một vài chỗ dần dần biến đổi khác thường.
Thật ra cô rất nghét tiếp xúc quá mức với nam sinh, mấy cái này có thể đến từ hồi ức lúc thiếu nữ bị người đàn ông say rượu quấy rối, đoạn thời gian đó Đỗ Minh Trà cảm giác đàn ông đều xấu xa, đến việc đi song song với bọn họ cũng cảm thấy bẩn thỉu.
Nhưng Thẩm Hoài Dữ không giống, cô bị Thẩm Hoài Dữ ôm như vậy từ sau lưng, lưng dán chặt vào vò.m ngực ấm áp của anh, hơi lùi sau một chút là có thể chạm vào anh, giống như là hạt ngọc trai trong miệng con trai, được ôm lấy thoải mái.
Mùi hương của anh rất dễ ngửi, giọng nói dễ nghe, vòng ôm ấm áp, cho dù từng gây thương tổn đến cô thì cũng đều khiến cho Đỗ Minh Trà mê mẩn.
Chỗ này không có lò sưởi, chỉ mở điều hòa, 27 độ. Điều hòa cũ rồi, cũng không phải rất nóng, Đỗ Minh Trà cuộn trong lòng anh, chỉ để lộ ra cái đầu nhỏ đầy tóc,ngáp mấy cái chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Đây là lần thứ hai hai người cùng giường cùng gối, giữa hai người không hề có hành động vượt quá giới hạn gì nhiều, giống như cặp đôi lần đầu biết yêu, chỉ đơn giản ở trong căn phòng nhỏ ôm nhau ngủ.
Giống như trời đêm trong xanh dịu dàng nâng đỡ vầng trăng tròn.
Thẩm Hoài Dữ ở chỗ này với Đỗ Minh Trà hai ngày.
Cùng cô gói bánh bao, Thẩm Hoài Dữ không thích ăn loại nhân thịt không tươi này, vị giác của anh rất mẫn cảm.
Nhưng vẫn yên lặng ăn hết cả bát.
Còn cùng cô đi tảo mộ ba mẹ.
Nghĩa trang rất rộng, Đỗ Minh Trà đau bụng, đi nhà vệ sinh.
Danh Sách Chương: