Thẩm Hoài Dữ không nói, hai tay của anh khép vào nhau, vẻ mặt bình tĩnh: “Yên tĩnh chút.”
Cố Nhạc Nhạc lẩm bẩm một tiếng, thành thật ngồi trên ghế, xem Đỗ Minh Trà trên sân khấu, đầu quả dưa xoay một cái, nghĩ muốn rủ rê Thẩm Hoài Dữ: “Hoài Dữ, chúng ta đi xem Minh Trà đi, được không?
Thẩm Hoài Dữ không nói.
Cố Nhạc Nhạc vẫn đang xin xỏ Thẩm Hoài Dữ: “Hoài Dữ, Hoài Dữ, chúng ta đi xem đi mà~”
“Sau sân khấu cấm người ngoài trường đi vào” Thẩm Hoài Dữ không nhân nhượng “Đây là trường học, con bắt buộc phải tuân thủ quy định của trường học.”
Cố Nhạc Nhạc lẩm bẩm một tiếng: “Thế cậu nói đi lấy quần áo không phải được sao? Vừa nãy cậu tặng cho Minh Trà nhiều bộ như vậy, cô ấy nhất định không mặc hết, thì mượn lý do này nói phải lấy lại mấy bộ thừa lại….Đợi lúc nữa mẹ sẽ đến đón con rồi, con lại không thể nói chuyện với Minh Trà, không có cơ hội….”
Thẩm Hoài Dữ nghiêng mặt nhìn cậu nhóc: “Con muốn nói gì với cô ấy?”
“Không nói với cậu!” Cố Nhạc Nhạc cây ngay không sợ chết đứng làm nũng: “Tóm lại là để con và Minh Trà gặp mặt đi mà~Hoài Dữ~”
Cánh tay của Thẩm Hoài Dữ bị cậu nhóc lắc qua lắc lại, khóe mắt đột nhiên nhìn thấy Biệt Vân Trà.
Dưới ánh mắt của quần chúng, cô ta coi như chỗ không có người, vẫn lễ phục, từ chỗ lối đi đi về phía khu vực khán giả, trực tiếp đi đến trước mặt Thẩm Thiếu Hàn.
Không biết hai người nói cái gì, Thẩm Thiếu Hàn đứng dậy đi theo Biệt Vân Trà, hai người một trước một sau đi ra ngoài.
Đứng cách bọn họ không xa, ông cụ Đặng đội mũ đen, vừa kéo mũ xuống, vừa ngẩng cao đầu, cố gắng xem cuộc thi.
Bóng lưng hơi còng, từ sau lưng nhìn vào, chính là một người ông bình thường, âm thầm đến xem cháu gái thi đấu.
Cố Nhạc Nhạc vẫn đang đong đưa tay anh, bộ dạng như kiểu Thẩm Hoài Dữ không đồng ý mình thì sẽ quấn lấy anh đến chết mới thôi vậy.
Thẩm Hoài Dữ chân dài, Cố Nhạc Nhạc ôm chân anh, ý đồ chơi xấu: “Hoài Dữ, cậu nếu không đồng ý, con tối này sẽ không ngủ——”
“Được.”
Đột nhiên đạt được mục đích, không ngờ rằng anh lại đồng ý dứt khoát như vậy, Cố Nhạc Nhạc ngây ngốc một chút: “Hả?”
“Đi thôi” Thẩm Hoài Dữ nói “Cậu bảo Minh Trà đem mấy cái váy còn lại ra.”
Cố Nhạc Nhạc còn cho rằng Thẩm Hoài Dữ sẽ dẫn mình đi đến cửa sau, ai biết Thẩm Hoài Dữ dắt cậu nhóc đến “khu rừng tình nhân” bên cạnh, lá xanh tươi tốt, kêu xào xạc.
Trong rừng cây có rất nhiều cặp đôi tình nhân đang ngồi trên ghế, Cố Nhạc Nhạc cảm thấy bản thân hình như là nhìn thấy Thẩm Thiếu Hàn.
Nhưng nhìn không rõ, cậu nhóc chỉ nhìn thấy hai bóng người dính lại rất gần nhau, nhỏ giọng nói chuyện.
Nhìn nhiều mọc mụn mắt.
Cố Nhạc Nhạc lắc lắc đầu, nghe thấy Thẩm Hoài Dữ gọi điện thoại cho Đỗ Minh Trà: “Minh Trà, còn thừa mấy cái váy, cô hiện tại có thể mang ra đây không?”
Không nghe rõ cô nói cái gì.
“Ừ” Thẩm Hoài Dữ nói “Đúng vậy, trừ cái cô đang mặc, nhưng cái khác tối nay phải trả lại.”
Trong lòng Cố Nhạc Nhạc nghĩ.
Hoài Dữ cậu chính là đang nói dối, mấy cái váy đó chỗ nào cần phải trả? Không phải đều quẹt thẻ của cậu sao?
“Được, tôi đang ở chỗ khu rừng trong trường gần hồ nước phía tây đợi cô.”
Đỗ Minh Trà rất nhanh đi ra, kết thúc cuộc gọi, một giây cũng không chậm trễ, ôm mấy cái váy kia đi ra.
Cô cự tuyệt lời đề nghị giúp đỡ của các bạn——Vì việc của cô, ba người bạn mệt chết rồi, lúc này mới nghỉ ngơi bao lâu đâu.
Đằng nào thì váy cũng không nặng, chỉ cần xếp gọn lại, ôm ra cũng nhẹ nhàng.
Đỗ Minh Trà đã thay đôi giày cao gót chanel đó, cô đi giày thể thao của mình, bước chân nhẹ nhàng, nhanh hơn nhiều.
Chưa đi được bao lâu, thì nhìn thấy hai bóng dáng một lớn một nhỏ, đang đứng bên cạnh hồ sen, nhìn ánh trăng lay động trong nước.
Mắt Đỗ Minh Trà sáng lên, chạy nhanh qua: “Thầy Hoài.”
Bản thân cô không có phát hiện, bước chân đi trên đường của mình đã nhanh hơn rất nhiều.
Thẩm Hoài Dữ nghiêng người.
Đỗ Minh Trà không đeo khẩu trang, viền môi son có chút mờ, có thể là uống nước, hoặc là ăn cái gì đó, không cẩn thận lau mất son.
Vì ôm váy chạy đến, hai má của Đỗ Minh Trà hơi đỏ tự nhiên, ngực thở gấp phập phồng lên xuống, lúc nhận váy từ trong tay cô, Thẩm Hoài Dữ ngửi thấy rõ một mùi thơm nhạt mà thanh ở trên người của cô.
Không phải là mùi thơm nước hoa gì, chính là hương thơm đơn thuần của cơ thể, hòa trộn giữa mùi thơm của sữa tắm và dầu gội nhàn nhạt.
Sạch sẽ, thanh trong.
Đỗ Minh Trà nói: “Hôm nay cảm ơn thầy rất nhiều.”
Thẩm Hoài Dữ bật cười: “Muốn bày tỏ lòng cảm ơn, nói miệng không không được——”
Cố Nhạc Nhạc thêm vào một câu: “Không bằng trực tiếp lấy thân báo đáp?”
Đỗ Minh Trà: “.......”
Thẩm Hoài Dữ đập đầu cậu nhóc một cái, nhẹ giọng cảnh cáo: “Nói linh tinh.”
Cố Nhạc Nhạc xoa xoa đầu, không phục nói: “Tóm lại cậu chính là cây vạn tuế vạn năm, đến tận bây giờ, đến hoa cũng không nở…..”
Người nói vô tâm, người nghe có ý.
Đỗ Minh Trà mẫn cảm bắt được trọng điểm.
Cây vạn tuế vạn năm, đến bây giờ đến hoa cũng không nở.
Thầy Hoài….Anh ấy cho đến tận bây giờ chưa từng yêu đương với ai sao?
Tục gọi là mẫu đơn?
Thà không có còn hơn tạm bợ.
Cách hành xử trong tình cảm này, bất ngờ đâm trúng vào chỗ yếu mong manh của cô.
Đỗ Minh Trà đè tay lên ngực mình, che giấu tiếng tim đập hoảng loạn của mình.
Cô vừa mới nghĩ cái gì vậy, ngẩy đầu, đột nhiên nhìn thấy Thẩm Hoài Dữ đang mỉm cười bất ngờ lại không cười nữa, trầm tĩnh nhìn chằm chằm vào nơi nào đó trong rừng cây.
”
Đỗ Minh Trà tò mò đi qua: “Thầy Hoài, thầy đang nhìn——Ơ.”
Một tay của Thẩm Hoài Dữ ôm mấy cái váy đó, một tay khác bịt mắt của Đỗ Minh Trà.
Tầm nhìn đột nhiên bị bóng tối chen kín, Đỗ Minh Trà tạm thời không nhìn thấy cái gì cả.
Tay của Thẩm Hoài Dữ to, độ ấm của cơ thể anh ấm hơn rất nhiều so với vẻ bề ngoài, áp lên mắt cô.
Cô thậm chí còn cảm thấy rõ ràng đầu ngón tay của Thẩm Hoài Dữ, vô tình cọ lên cánh môi của cô.
Không có mùi khói thuốc rượu bia, ngón tay anh sạch sẽ, có mùi thơm lạnh nhạt độc đáo.
Nhưng những chỗ anh chạm vào lại nóng.
Nóng đến mức lốp bốp châm thành ngọn lửa nhỏ.
……Khoảng cách quá gần rồi.
Trái tim của Đỗ Minh Trà đập loạn nhịp.
Đợi chút, bịt mắt…..anh muốn làm cái gì?
Cố Nhạc Nhạc còn ở bên cạnh đó AAA!!!!
“Đừng nhìn” Thẩm Hoài Dữ khẽ ho một tiếng “Chẳng có gì đẹp để nhìn cả.”
Đỗ Minh Trà từ trong tiếng ho che giấu này của anh ý thức được điều gì đó.
Thứ gì mà Thẩm Hoài Dữ không muốn để cô nhìn thấy, giấu đầu hở đuôi.
Hơn nữa, trong tình huống bình thường, nói “không có gì đẹp mà nhìn” tương đương với “tôi không muốn bạn nhìn thấy”.
Năng lực lý giải của Đỗ Minh Trà vẫn rất mạnh.
Nếu Thẩm Hoài Dữ không nói câu này còn may, sau khi nói xong càng khơi dậy trí tò mò của Đỗ Minh Trà hơn.
Trong lòng dường như có móng vuốt của mèo gãi qua, Đỗ Minh Trà dùng sức kéo tay của Thẩm Hoài Dữ ra, ánh mắt nhìn theo phương hướng của anh, sững sờ một chút.
Vị trí cách đây không quá 50m, Biệt Vân Trà đang dựa vào trong lòng của Thẩm Thiếu Hàn, bả vai run run, mặt dán lên vai anh ta, dường như là đang khóc.
Quả là một đôi uyên ương số khổ.
“Tôi nghe nói cô hình như không thích việc đính ước từ nhỏ” Thẩm Hoài Dữ khẽ thở dài “Quả thực, có chút không hợp.”
Làn da trên má bị Thẩm Hoài Dữ chạm vào dường như vẫn còn lưu lại độ ấm của anh, xúc cảm chân thật, giống như bàn tay của anh vẫn đang áp vào.
Đỗ Minh Trà tận lực che giấu trái tim loạn nhịp của mình, gật đầu đồng ý với câu nói của anh, che giấu: “Vô cùng không thích hợp.”
“Không bằng hiện tại đi qua bên đó nói chuyện với bọn họ” Thẩm Hoài Dữ nở nụ cười đề xuất ý kiến “Hiện tại lý đang ở bên phía cô, đây là cơ hội để một đao cắt đứt, không phải là làm ít ăn nhiều sao?”
Đỗ Minh Trà thấy anh nói rất có lý.
Thẩm Hoài Dữ ôm mấy cái váy đó, dịu dàng cười, chủ động đề xuất tránh đi: “Đi đi, chúc cô thành công.”
Đỗ Minh Trà nắm chặt nắm đấm, mạnh mẽ gật đầu: “Nhất định.”
Cô âm thầm thở vào nhẹ nhõm, may Thẩm Hoài Dữ thân sĩ, hiểu chuyện tránh đi trong loại tình huống này.
Nói thế nào thì, loại tình huống mà hai nữ 1 nam đối đầu nhau…..thật sự quá xấu hổ rồi.
Cho dù là Đỗ Minh Trà đi qua nói rõ ràng với đối phương, cũng không muốn Thẩm Hoài Dữ có mặt ở đó.
Cô không muốn để Thẩm Hoài Dữ nghe thấy, hoặc là nhìn thấy mấy cái này.
Ba người chúc nhau ngủ ngon.
Đi mấy bước, đạp lên ánh trăng, Cố Nhạc Nhạc dừng lại giật góc áo khoác của Thẩm Hoài Dữ, vẫn khó hiểu: “Hoài Dữ? Cậu cứ đi như vậy sao?
Thẩm Hoài Dữ ừm một tiếng, đưa quần áo trong tay cho Bạch Siêu vẫn luôn đứng ở dưới biển chỉ đường: “Còn có chuyện.”
“Ông nội của Minh Trà hình như cũng đang ở bên này” Thẩm Hoài Dữ chỉnh lại áo khoác, cụp mắt xuống nhìn khuôn mặt mờ mịt của Cố Nhạc Nhạc “Có muốn đi qua chào hỏi một chút?”
-
Đây là lần đầu tiên ông cụ Đặng làm ra chuyện lén lút cải trang như thế này.
Ông đội một chiếc mũ đen, vành mũ dùng sức kéo xuống, muốn che khuôn mặt của mình.
Vé vào xem cuộc thi lần này, còn là do ông cụ Đặng trả giá cao mua, vị trí tốt nhất.
Khu vực ông ta ngồi vốn dĩ là dành cho giáo viên.
Lúc trước trường học mời ông cụ Đặng mấy lần, ông ta không định đến, lần này bên phía trường học căn bản không mời, là do ông ta tự mình âm thầm trả giá cao mà đi vào, trên mặt của ông cụ Đặng có chút không mất kiên nhẫn, đặc biệt dùng mũ làm lá chắn.
Ông thành công nhìn thấy Đỗ Minh Trà.
Phong thái và khả năng làm chủ của cô vô cùng ưu tú.
Nghe mấy người bên cạnh khen ngợi cô.
Ông ta nhịn không được muốn cười, lại có chút tự hào khó hiểu.
Đây là cháu gái của ông.
Đỗ Minh Trà là giọt máu duy nhất của người con trai ông ta quan tâm nhất lưu lại trên đời. Truyện Teen Hay
Tướng mạo của Đỗ Minh Trà càng giống mẹ của cô, là vẻ đẹp bất luận lúc nào nhìn vào đều sẽ bị kinh diễm.
Cô hoàn mĩ kế thừa dung mạo của mẹ mình và năng lực học tập của ba mình.
Ông cụ Đặng yêu phần kế thừa của con trai trên người cô, lại mâu thuẫn không thích khuôn mặt giống mẹ của cô.
Đẹp quá thì có tác dụng gì?
Bạch Tĩnh Ngâm mẹ đẻ của Thẩm Hoài Dữ kia mới là tuyệt đỉnh mỹ nhân, nhưng ngoại trừ sắc đẹp ra thì phẩm đức lại không dám khen tặng, cuối cùng hại anh em trong nhà cãi cọ, ba của Thẩm Hoài Dữ trầm cảm mà chết.
Cưới vợ không thể cưới người quá đẹp.
Không được ngấp nghé vợ của người khác.
Mấy câu này là nội dung di thư của ba Thẩm Hoài Dữ để lại, vì để cảnh cáo đời sau, không đi lên vết xe đổ của đời trước.
Ông cụ Đặng âm thầm thở dài.
Sau khi Đỗ Minh Trà xuống sân khấu, ông cụ Đặng bảo trợ lý bỏ phiếu cho Đỗ Minh Trà, đấm nhẹ vào lưng.
Trợ lý kinh ngạc nhìn mắt của ông ta “Lão tiên sinh, mắt của ngài——”
“Ngột ngạt quá” Ông cụ Đặng cầm khăn giấy thản nhiên như không lau mắt “Tôi nóng quá mí mắt sẽ ra mồ hôi.”
“Sau này loại trường hợp này, tôi sẽ không đến nữa” Ông ta vứt khăn giấy “Không có gì thú vị.”
Ông cụ Đặng vừa rời khỏi nhà thi đấu thể thao đa năng, đã đụng mặt với Thẩm Hoài Dữ và Cố Nhạc Nhạc, sững sờ; “Thẩm lão đệ, cậu đây là…..?”
Cố Nhạc Nhạc giòn giã đáp: “Hoài Dữ dẫn con đến xem cuộc thi của Minh Trà.”
Lúc này ông cụ Đặng mới nhớ ra, Đỗ Minh Trà vẫn luôn dạy phụ đạo của Cố Nhạc Nhạc.
Cố Nhạc Nhạc quan tâm Đỗ Minh Trà cũng không sai.
Trước kia, Phù Lâm cũng rất thích chăm sóc trẻ con.
Ông cụ Đặng nhớ lại chuyện trước kia, tim đập nhanh một trận, sau đó cười nói với Thẩm Hoài Dữ: “Người cậu như cậu cũng thật là xứng chức.”
Hai người nói chuyện mấy câu, đến lúc nghe ông cụ Đặng nói ra ngoài hít thở không khí, Thẩm Hoài Dữ mỉm cười đưa ý kiến: “Nghe nói rừng cây trong trường cảnh đêm ở đó khá đẹp, ông có muốn qua bên đó đi dạo?”
Ông cụ Đặng vui vẻ đồng ý: “Được.”
Ông ta hiếm có cơ hội đơn độc nói chuyện với Thẩm Hoài Dữ như vậy.
Sánh vai cùng đi, ông cụ Đặng càng cảm khái hơn.
Rốt cuộc là gia đình lớn quy tắc nghiêm ngặt, Thẩm Hoài Dữ được dạy dỗ vô cùng tốt, so với đứa con trai Đặng Biên Đức không nên thân kia của ông ta hoàn toàn không giống, nếu Đặng Phù Lâm còn sống, bây giờ bản thân đã không phải vì chuyện người nối nghiệp sau này mà buồn phiền…..
Đang đi, ông cụ Đặng vô tình nhìn vào hướng bên trong khu rừng, nụ cười tắt ngúm.
Ông ta dừng bước chân, nhìn chằm chằm vào bóng người ở bên trong.
Qua một lúc, ông ta nói: “Hoài Dữ, sao tôi lại thấy người bên trong đó có chút giống Minh Trà và thằng nhát cáy Thẩm Thiếu Hàn đó đây? Người nó đang ôm trong lòng là ai?”
Thẩm Thiếu Hàn đứng lại, cẩn thận nhìn: “Không quen biết.”
“Con biết, con biết!” Cố Nhạc Nhác giơ tay lên, giòn giã mở miệng “Ông Đặng, anh Hàn đang ôm bạn gái của anh ấy, hình như gọi là Biệt Vân Trà, con còn cùng ăn cơm với bọn họ rồi.”
Ông cụ Đặng nháy mắt sắc mặt trầm xuống: “Bạn gái? Thẩm Thiếu Hàn có bạn gái?”
Thẩm Hoài Dữ cau mày: “Mấy hôm trước, tôi vẫn nghe Thiếu Hàn nói, muốn cùng Minh Trà vui vẻ đón sinh nhật.”
“Đón cái mông nhà nó!” Ông cụ Đặng nhịn không được chửi thề một câu, sau đó ý thức được Thẩm Hoài Dữ vẫn còn ở đây, cứng ngắc điều chỉnh “Đã có bạn gái rồi, trong miệng còn nhắc mãi cái gì mà đính ước từ nhỏ, tôi xem nó là chán sống rồi…..”
Khí huyết của ông ta sôi sùng sục, muốn đi vào phía rừng cây.
Thẩm Hoài Dữ nói: “Nếu ông đã có chuyện nhà cần xử lý, thế tôi dẫn Nhạc Nhạc đi trước, ông Đặng có gì cần giúp đỡ, cứ nói.”
Ông cụ Đặng bởi vì câu từ biệt này của Thẩm Hoài Dữ mà thở nhẹ một hơi.
Ông ta chuẩn bị hung hăng giáo huấn Thẩm Thiếu Hàn một trận.
Cho dù nói thế nào, Thẩm Hoài Dữ cũng là ông hai, là trưởng bối của Thẩm Thiếu Hàn.
Có Thẩm Hoài Dữ ở đó, ông cụ Đặng phải nể mặt anh, cũng không thể trực tiếp giáo huấn Thẩm Thiếu Hàn…..
Hiện tại Thẩm Thiếu Hàn đi rồi, vừa hay, ông cụ Đặng không có nỗi lo về sau, có thể thả lỏng tay chân đi giáo huấn tên nhóc kia cái gì gọi là “người không thể chân đạp hai thuyền.”
Nhớ đến đây, ông cụ Đặng càng tán thưởng tri thức, lễ giáo và sự nhượng bộ của Thẩm Hoài Dữ.
“Tôi hiểu rồi” Ông cụ Đặng cảm động cười với Thẩm Hoài Dữ: “Thẩm lão đệ, còn phải cảm ơn cậu, không bao che khuyết điểm.”
Nụ cười Thẩm Hoài Dữ cứng ngắc: “Ông Đặng, ông hãy cứ gọi tôi là Hoài Dữ đi.”
“Cũng được” Ông Cụ Đặng miễn cưỡng cười, vỗ vỗ bả vai anh “Thiếu Hàn đứa nhỏ này hiện tại làm ra loại chuyện này, sau hôm nay tôi không thể yên tâm giao Minh Trà cho nó…Minh Trà là cháu gái duy nhất của tôi, cũng là con gái duy nhất của Phù Lâm…..Sau này, cậu nếu như có thể giúp đỡ, thì giúp đỡ chiếu cố nó một chút được không?”
Lời này thực ra cũng là khách sáo, ông cụ Đặng cũng không hy vọng anh có thể chiếu cố nhiều.
Chỉ là bất cứ chuyện gì cũng có ngoài ý muốn, vạn nhất có một ngày Đỗ Minh Trà xin Thẩm Hoài Dữ giúp đỡ thì sao?
Thẩm Hoài Dữ nói “Ông cứ yên tâm.”
“Tôi về sẽ nói với ba của Thiếu Hàn một tiếng, mấy chuyện hôn ước lúc nhỏ với nó, mấy cái đó đều là trò đùa” Ông cụ Đặng nặng nề nói “Cái gì mà hứa hôn lúc nhỏ hay không hứa hôn lúc nhỏ, tất cả đều không tính.”
Thẩm Hoài Dữ gật dầu: “Tôi sẽ tận lực.”
Ông cụ Đặng ho một tiếng, ông ta gật đầu với Thẩm Hoài Dữ, tao nhã bước đi, đi về phía bóng dáng ba người trong rừng cây.
Một tiếng gầm lớn, những con chim trong rừng cây giật mình bay tán loạn.
“Thẩm Thiếu Hàn đồ cặn bã! Tiên sư nhà mày! Quỷ tha ma bắt nhà mày!”
Bổ xung tiểu kịch nhỏ:
Hiện tại
Đỗ Minh Trà nói cảm ơn với Thẩm Hoài Dữ.
Thẩm Hoài Dữ bật cười: “Muốn biểu hiện cảm ơn, dùng miệng nói không không được.”
Không lâu sau, Thẩm Hoài Dữ nói xin lỗi với Đỗ Minh Trà.
Đỗ Minh Trà: “Muốn thể hiện cảm ơn, bắt buộc phải dùng miệng mới được.”
Danh Sách Chương: