La Bố Sinh thở nhẹ một hơi, anh ta ra sức mời Thẩm Hoài Dữ: “Thử một chút, chỉ là chơi vui, chúng ta cũng không cá độ cái gì, chỉ uống rượu thôi.”
Lại khuyên thêm 3 lần nữa, Thẩm Hoài Dữ cuối cùng mới gật đầu đồng ý.
Nữ phục vụ mặc đồ thỏ mang xúc xắc đến, nửa quỳ đặt lên trên bàn.
Cốc xúc xắc làm bằng gốm sứ, sờ vào lạnh ngắt, mỗi người 3 xúc xắc.
Thẩm Hoài Dữ ước lượng: “Thật nặng.”
La Bố Sinh cười thầm anh không hiểu chuyện, không biết cốc xúc xắc này đã bị động tay động chân.
Cái Thẩm Hoài Dữ cầm đó có vấn đề, có lắc như thế nào cũng không lắc được điểm cao.
Bắt đầu chơi hai ván, quả nhiên không ngoài dự đoán, Thẩm Hoài Dữ thua nát bét, không thể không uống hai ly.
La Bố Sinh lắc lắc cốc xúc xắc, cười nhìn Đỗ Minh Tà, hơi giật giật lông mày: “Sư muội, đến chơi đi?”
Đỗ Minh Trà cau mày.
Đặng Phù Lâm ba của cô lúc còn trẻ nghiên cứu không ít mấy thứ linh tinh, bao gồm cả kỹ năng không giới hạn trong việc lắc xúc xắc. Sau này lúc ông rảnh rỗi không có việc gì liền đem mấy thủ thuật này truyền lại cho Đỗ Minh Trà. Sau khi trải qua luyện tập, Đỗ Minh Trà có thể thành công lắc ra số điểm mà bản thân mình muốn.
Cô nhịn không được nhìn sang phía Thẩm Hoài Dữ, tay anh đang đặt lên bụng, nhẹ cau mày.
Đỗ Minh Trà nhớ ra tối qua anh uống say.
Bụng dạ của thầy Hoài không được tốt, không thể uống quá nhiều rượu.
Trong lòng nhói một cái, bỗng nhiên cảm giác thương xót chợt ùa về cuồn cuộn.
Đỗ Minh Trà dứt khoát đồng ý: “Được.”
La Bố Sinh nở nụ cười: “Minh Trà thật hào sảng.”
Anh ta nháy mắt với người bên cạnh, đối phương vội vàng rót đầy rượu vào ly trước mặt Đỗ Minh Trà.
Đầy tràn cả ra ngoài, chảy theo theo thành ly, chảy xuống dưới bàn gỗ đen, giống như một vũng thuốc độc.
La Bố Sinh cảnh cáo: “Cậu xem cậu, cho dù em gái Minh Trà rất thống khoái, cậu cũng không thể rót nhiều như vậy. Vạn nhất em ấy thua, thế chẳng phải thành chúng ta bắt nạt người ta sao.”
Đỗ Minh Trà cắt lời anh ta: “Được rồi, đừng nói mấy lời vô nghĩa này nữa, muốn chơi thì chơi đi.
Cô cũng không có ngốc, vừa nhìn là biết La Bố Sinh và mấy người bạn kia của hắn có ý định gì.
Một bên mặt trắng hát ức hiếp, một mặt đen kia tán tụng giống như pua* vậy
PUA là tên viết tắt của Pick-up Artist, ban đầu có nghĩa là “nghệ sĩ bắt chuyện", vốn là để giúp các chàng trai một phần nào đó cải thiện kỹ năng giao tiếp của mình, nhưng sau đó dần dần đi lệch hướng và trở thành những chiêu trò dụ dỗ, lừa dối tình cảm của người khác để đạt được mục đích của bản thân là quan hệ tìn,h dục. Từ đó, PUA được mọi người biết đến với cái tên "nghệ sĩ tán gái".
Kỹ thuật tán gái cũ rích như vậy, hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến Đỗ Minh Trà người đã đọc rất nhiều tiểu thuyết ngôn tình.
Đỗ Minh Trà cầm cốc xúc xắc, cái thứ đồ sứ này trên mặt vẫn còn sót lại chút độ ấm trên người của Thẩm Hoài Dữ, cô nhịn không được ngẩng đầu nhìn anh.
Ngón tay anh đang ấn nhẹ lên trán,mở mắt nhìn cô, ánh mắt tối đen, lông mi dài, giống như là say rồi, lại giống như là không say.
Đỗ Minh Trà cúi đầu, cầm 3 cái xúc xắc, chọn tốt mặt, dùng lực vừa phải ném nó lên trên bàn.
Viên xúc xắc xoay tròn theo góc độ mà cô dự tính, đậy chiếc cốc xúc xắc bằng sứ lên, Đỗ Minh Trà lắc ba cái, dừng lại.
Đối phương cũng vừa khéo dừng vào lúc này.
Cùng lúc mở ra.
556,232.
Đỗ Minh Trà thua rồi.
Cô ngây ngốc.
Sao có thể, cô chưa từng sẩy tay.
“Minh Trà ơi Minh Trà” La Bố Sinh cười “Có chơi có chịu, uống đi.”
Đỗ Minh Trà trong đầu rối bời, cô hoài nghi bản thân lúc nãy có phải dùng lực ném không đúng không, nếu không làm sao có thể sẽ ném ra số nhỏ như vậy?
Nhưng không để cho cô suy nghĩ nhiều, ly rượu đầy đã ở trước mặt.
Đỗ Minh Trà chuẩn bị vươn tay.
Thẩm Hoài Dữ cầm lấy cốc của cô trước một bước, thản nhiên nói: “Tôi thay cô ấy uống.”
Đỗ Minh Trà kinh ngạc.
Anh không chút do dự, cầm ly rượu lên, đầy một ly rượu 40 độ, Thẩm Hoài Dữ yên tĩnh uống hết.
Đỗ Minh Trà nhìn yết hầu của anh, nhìn đường nét trên cổ anh, cắn răng: “Thêm lần nữa.”
Cô tuyệt đối không thể sẩy tay thêm nữa.
La Bố Sinh cầu còn không được, cười đểu: “Ok.”
Ván thứ 2, Đỗ Minh Trà lại thua.
Thẩm Hoài Dữ lại tiếp tục uống.
Đã uống 4 ly rồi, trên má anh xuất hiện sắc đỏ nhàn nhạt, dấu vết đó là tác dụng của cồn phát huy không còn gì bàn cãi cả.
Đỗ Minh Trà ý thức được chỗ không đúng, ném cái cốc, trầm mặc: “Xúc xắc này có vấn đề.”
La Bố Sinh chủ động ném 3 quân xúc xắc của anh ta qua, cười cợt nhả: “Thế chúng ta đổi cho nhau?”
“Không——”
“Minh Trà, chơi với anh ta thêm một ván” Thẩm Hoài Dữ ở bên cạnh luôn im lặng lên tiếng “Một ván cuối cùng.”
Ánh mắt của La Bố Sinh lóe sáng: “Thế chúng ta chơi lớn một chút, nếu như anh thua, hai người các anh mỗi người một cốc, tôi nếu như thua, tôi và anh em của tôi mỗi người hai cốc, thế nào.”
Thẩm Hoài Dữ bằng lòng: “Cách này rất hay.”
Đỗ Minh Trà nhịn không được, cô lại gần Thẩm Hoài Dữ, âm thầm ghé sát vào tai anh nhỏ giọng nói: “Sao lại tiếp tục chơi với bọn họ? Chẳng lẽ anh không nhìn ra cái này có vấn đề sao?”
Tiếng nhạc ồn ào, cô hầu như là dán sát vào người Thẩm Hoài Dữ nói, lông mày nhíu chặt, trong mắt đầy vẻ lo lắng.
Cách ở khoảng cách gần như vậy, gần đến mức Đỗ Minh Trà nghe thấy tiếng hít thở không ổn định của Thẩm Hoài Dữ, giọng nói của anh cũng có chút khàn khàn: “Không sao, có tôi ở đây rồi.”
Đỗ Minh Trà không biết trong hồ lô của anh bán thuốc gì, vốn tin tưởng Thẩm Hoài Dữ, cô cầm lại xúc xắc, lúc đang chuẩn bị cầm cốc lắc, một đôi tay to đột nhiên phủ lên tay cô, phủ kín cả tay cô cùng với cốc xúc xắc.
Đỗ Minh Trà hốt hoảng quay đầu, nhìn thấy đôi mắt tối tăm của Thẩm Hoài Dữ.
Yết hầu của anh hơi động, hoàn toàn bao lấy tay của Đỗ Minh Trà, nhưng lại nói chuyện với người đối diện: “Tôi giúp cô ấy lắc.”
La Bố Sinh biết cái cốc xúc xắc kia đã bị động tay động chân, hoàn toàn không sợ: “Ok.”
Đỗ Minh Trà chỉ cảm thấy lòng bàn tay của Thẩm Hoài Dữ nóng bỏng, nhiệt độ còn cao hơn nhiệt độ cơ thể cô rất nhiều. Đôi tay này cũng không giống như vẻ bề ngoài trắng nõn thanh nhã, xương của anh rất cứng, đầu ngón tay cũng rất rắn chắc.
Ngón tay rắn chắc của anh xuyên qua các kẽ ngón tay mềm mại của cô, tay Đỗ Minh Trà bị anh cầm có chút đau, nhịn không được kêu lên tiếng. Cả bàn tay đều đung đưa theo động tác của anh, giống như cơ thể đều nằm trong sự khống chế của anh, anh chỉ đạo động tác tay của cô, đợi đến lúc dừng lại, vẫn không có buông ra.
Đỗ Minh Trà tim đập mãnh liệt, nhìn chằm chằm vào đôi tay thon dài của Thẩm Hoài Dữ, con ngươi mở lớn.
“Mở ra” Bên tai chỉ nghe thấy giọng của Thẩm Hoài Dữ “Nhìn xem thế nào.”
Đỗ Minh Trà nghe lời mở ra.
3 số 6!!!
Cô kinh ngạc.
Đỗ Minh Trà mặc dù có thể nắm chắc lắc được 3 số 6, nhưng giống như Thẩm Hoài Dữ kiểu này, khống chế tay người khác cũng có thể lắc ra con số này……
Không thể tưởng tượng nổi.
Suy cho cùng thì thêm tay của một người thì cần bao nhiêu lực tay cũng không thể xác định.
Đám người La Bố Sinh cũng kinh ngạc: “Sao có thể như vậy được???”
La Bố Sinh phản ứng đầu tiên là Thẩm Hoài Dữ là thần à, cái cốc bị động tay động chân như vậy, sau có thể lắc ra được số lớn như vậy được?
Còn là 3 cái!
Nhưng ánh mắt nhìn Thẩm Hoài Dữ, anh ta vẫn nuốt những lời muốn nói xuống, nghẹn đến xanh mặt.
Ba người ba mặt nhìn nhau, chỉ cảm thấy có điều kỳ lạ, lại không dám chỉ ra.
Mỗi người đều nhịn một hơi uống hết hai ly rượu.
“Thêm nữa!” La Bố Sinh mặt cứng ngắc “Thêm một ván nữa!”
Vừa nãy nhất định chỉ là may mắn, thêm một lần nữa…….Đỗ Minh Trà một ngụm rượu vẫn chưa có uống đó!
Con vịt sắp đến miệng rồi, sao có thể cứ như vậy chạy mất được.
“Thêm lần nữa lại thêm điều kiện” Thẩm Hoài Dữ nhìn bọn họ “Nếu như ai thua, sẽ uống hết toàn bộ số rượu còn thừa.”
Đỗ Minh Trà vội vã gọi anh: “Thầy——”
Thẩm Hoài Dữ không nhìn cô, chỉ ở dưới bàn nhẹ bấm lòng bàn tay của cô.
Ý bảo cô bình tĩnh.
La Bố Sinh chỉ cảm thấy cái này đúng là gãi đúng chỗ ngứa, không chút do dự đồng ý.
Anh ta máu nóng xông lên đầu, cởi áo ngoài, xắn tay áo lên chơi.
Thẩm Hoài Dữ vẫn 3 số 6 như cũ.
La Bố Sinh lắc ra ba số 1.
La Bố Sinh bùng nổ, anh ta tức quá vất cốc xúc xắc xuống đất: “B* mày không chơi nữa! Mày m* nó lừa gạt!”
Thẩm Hoài Dữ ngước mắt nhìn anh ta, giọng nói vẫn lạnh nhạt như cũ: “Không chơi nữa?”
Đối diện với ánh mắt của anh, La Bố Sinh đột nhiên câm nín, anh ta nhịn không được nhìn sang Đỗ Minh Trà, cắn răng, cầm chai hennessy trên bàn, nhắm mắt, hạ quyết tâm, giơ bình rượu uống.
Rượu lạnh run, vị cay nồng, vừa lạnh vừa cay kí.ch thích vào yết hầu một đường đi xuống, mới uống được nửa bình, La Bố Sinh quả thực đã cầm không nổi bình rượu, chai rượu r.ơi xuống, chạy vào nhà vệ sinh, khó chịu nôn ọe.
Còn thừa lại hai “thái giám lớn nhỏ” động cũng không dám động.
Thẩm Hoài Dữ coi bọn họ như không khí, đứng dậy: “Minh Trà, tôi đưa cô quay về——Trường.”
Gian nan nói ra hai từ cuối cùng, cơ thể anh lung lay một cái, đứng không vững, Đỗ Minh Trà bị dọa lập tức vươn tay đỡ lấy anh, kinh hoảng sợ hãi: “Thầy Hoài, thầy không sao chứ?”
“Vẫn ổn” Thẩm Hoài Dữ dựa lên trên người cô, cúi đầu, nhắm mắt, khẽ than thở: “Là tửu lượng của tôi quá kém.”
“Không không không” Đỗ Minh Trà càng nghĩ càng hối hận “Sớm biết vậy tôi đã không đồng ý chơi với bọn họ hai ván, nếu không anh cũng không uống hai ly đó, chắc cũng không sao….đi, tôi đưa thầy quay về, cẩn thận dưới chân.
Đỗ Minh Trà đỡ Thẩm Hoài Dữ, cẩn thận tránh đám người đi ra bên ngoài.
Đợi sau khi hai người rời đi, La Bố Sinh nôn đến sắc trắng bệch lúc này mới ra ngoài, sắc mặt anh ta rất kém, vừa nãy chút nữa cả mật dịch cũng nôn hết ra.
Nhìn thấy chỗ bàn đặt không có người, La Bố Sinh tức giận đá vỡ cốc xúc xắc: “Thằng đó là ai?”
Hai người còn lại hoảng loạn lắc đầu, tỏ ý không biết.
Ngược lại người đầu trọc cẩn thận đề xuất ý kiến: “Nếu không cậu với Thẩm Khắc Băng quan hệ tốt như vậy, Thẩm Khắc Băng họ Thẩm, phía sau có Thẩm nhị gia……”
Mấy người này đang thảo luận làm thế nào thông qua Thẩm Khắc Băng tìm người, hoàn toàn không biết rằng, Thẩm nhị gia trong miệng chó của bọn họ, lúc này đang được Đỗ Minh Trà dìu, vừa rời khỏi quán bar.
Thời gian cũng muộn rồi.
11h55.
Gió lạnh quất vào mặt, Đỗ Minh Trà rùng mình một cái, hỏi Thẩm Hoài Dữ: “Thầy Hoài, thầy hiện tại quay về Tĩnh Thủy Loan à?”
Thẩm Hoài Dữ: “Ừ, cô tùy tiện tìm một cái taxi cho tôi vào đó là được.”
Anh thử buông Đỗ Minh Trà, đi ra ngoài: “Không sao, đừng lo lắng, tôi có thể——Ưm.”
Vừa mới đi được mấy bước, cơ thể lung lay sắp đổ.
Đỗ Minh Trà lập tức đỡ anh, dùng đôi vai đỡ lấy cơ thể nặng nề của anh.
Cảm giác hổ thẹn nặng nề, cảm giác trách nhiệm càng tăng thêm.
Cô nói: “Thầy đã say thành như vậy rồi, đừng cố cậy mạnh, tôi đưa thầy quay về.”
Đây là đường một chiều, quay về nhà thì phải sang bên đường bắt xe đi ngược lại. Đỗ Minh Trà đỡ Thẩm Hoài Dữ gian nan đi qua, nhịn đau dùng app didi* gọi xe.
Didi: App gọi xe ở bên Trung.
Huhuhuhu tiền taxi thật đắt, đủ cho cô ăn kem một tháng rồi. QAQ
Rất nhanh tài xế đã nhận đơn, nhưng bên này tắc đường nghiêm trọng quá, đoán chừng khoảng 10 phút nữa mới đến.
Đỗ Minh Trà vô tình phát hiện yết hầu của Thẩm Hoài Dữ vẫn luôn chuyển động, lập tức đoán ra được——Người sau khi say rượu sẽ khát nước.
Cô tạm thời đỡ Thẩm Hoài Dữ ngồi xuống ghế đá công cộng: “Thầy Hoài, thầy ngồi xuống trước một lúc, tôi đi mua cho thầy bình nước.”
Thẩm Hoài Dữ vừa định nói không cần, Đỗ Minh Trà đã nhét cặp và điện thoại vào trong lòng anh, quay người chạy đến cửa hàng tiện lợi 711 bên cạnh.
Có thể là sợ lỡ mất thời gian taxi đến, cô chạy rất nhanh.
Đỗ Minh Trà đẩy cửa kính cửa hàng tiện lợi ra, lúc bước vào, điện thoại của cô đặt trong lòng Thẩm Hoài Dữ kêu lên.
Thẩm Hoài Dữ ngồi ngay ngắn, đáy mắt một mảnh trấn tĩnh, không hề có chút dáng vẻ say rượu.
Anh cúi đầu, nhìn màn hình hiện cuộc gọi đến.
Tên lưu liên lạc.
「Đồ tự luyến」
Cười một cái, Thẩm Hoài Dữ ấn nghe, để loa ngoài.
Trong điện thoại, là giọng của Thẩm Thiếu Hàn.
“Minh Trà, chúc cô sinh nhật vui vẻ.”
Thẩm Thiếu Hàn ở đầu bên kia điện thoại, lúc này vừa đói vừa mệt, mệt mỏi không chịu được.
Từ sáng sớm, anh ta đã đi theo người bên cạnh Thẩm Hoài Dữ rời khỏi thủ đô, bay đến Cáp Nhĩ Tân.
Vào giữa tháng 10, thủ đô vẫn còn trong mùa thu, mà ở Cáp Nhĩ Tân đã bước vào mùa đông, hôm nay nhiệt độ cao nhất chỉ mới có 8 độ.
Mặc dù trời không đổ tuyết, nhưng mưa lạnh âm u từ sáng sớm cho đến trời tối, Thẩm Thiếu Hàn hoàn toàn không chuẩn bị áo khoác dày, may mà hầu hết thời gian đều ở trong phòng.
Anh ta lúc này đang đứng ở trước cửa sổ, nhìn chằm chằm vào đêm đen mưa lạnh bên ngoài.
Canh từ lúc sáng sớm, đợi đến gần 12 giờ, mới ấn số gọi cho Đỗ Minh Trà.
Vốn dĩ không ôm hy vọng gì, nhưng ngoài ý muốn đối phương lại nhận rất nhanh.
Cô hình như đang ở nơi rất ồn ào, huyên náo, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng người cười nói, còn có tiếng nhạc nhẹ du dương, nghe có vẻ không giống như đang ở trong trường.
“.......Chúc cô sinh nhật vui vẻ.”
Giọng nói của Thẩm Thiếu Hàn có chút chua chát, chúc phúc cho cô.
Nhưng là, anh ta nghe thấy có giọng của một người khác trả lời lại.
Là đàn ông, giọng nói trầm thấp, lười biếng.
“Cảm ơn, hiện tại cô ấy rất vui vẻ.”
“Đừng ép tôi trong ngày vui này phải mắng anh, thằng chó con.”
Tác giả có lời muốn nói: Đợi tôi bắt lỗi!
Kịch nhỏ bổ sung——
Đỗ Minh Trà vẫn luôn cho rằng bản thân là “ORZ”, chỉ có Thẩm Hoài Dữ mông cong mới là “OR2”.
Mãi cho đến một đêm nọ, thắt lưng bị tay lớn nắm lấy đè xuống, lùi về sau.
Đỗ Minh Trà bỗng nhiên phát hiện, hóa ra cô cũng có thể làm “OR2”. QAQ
Danh Sách Chương: