Lục Tông và Lục Diệu Tổ là hạng người chẳng chịu làm ăn, không chịu phấn đấu, nhưng lại tiêu xài vô độ.
Năm xưa bọn họ tham lam chiếm đoạt gia sản của ông bà ta, rồi nhiều lần bòn rút của phụ mẫu ta, đổi lại những ngày tháng sung túc, tiêu xài không kiêng nể, chìm đắm trong rượu chè, sắc dục.
Có tiêu mà không có thu, nay chẳng còn được vơ vét từ nhà ta, số bạc của họ đương nhiên ngày càng vơi đi.
Hết bạc, họ lại bắt đầu toan tính những mưu đồ xấu xa.
Dù đã bị giáo huấn nhiều lần, nhưng vì tiền bạc, con người ta thường trở nên táo bạo, những việc lòng lang dạ sói gì cũng dám làm.
Thấy cuộc sống của ta và muội muội ngày càng tốt, bọn họ ghen ghét đến mức ăn ngủ chẳng yên.
Trước tiết Thanh minh, Lục Tông còn đích thân tới mời ta.
Lúc này, hắn mặc bộ áo dài vừa cũ vừa mới, đã không còn dáng vẻ phong quang như trước.
Lời nói có vẻ mềm mỏng, nhưng ánh mắt khi nhìn thấy trâm vàng trên đầu ta lại lộ rõ sự ganh ghét và độc ác, khó lòng che giấu.
"Trước kia là đại bá không đúng, với phụ mẫu con xảy ra một vài hiểu lầm. Nay phụ mẫu con đã mất, chỉ còn lại hai tỷ muội con, mỗi lần ta nghĩ tới lại lo lắng đến mất ngủ.”
“Ta đã bàn bạc với các bô lão trong thôn, thấy rằng nên để phụ mẫu con được chôn trong phần mộ tổ tiên, cũng coi như trọn đạo hiếu của con, giúp họ được "lá rụng về cội". Ngày mùng năm, con hãy về thôn, chúng ta cùng bàn bạc để chọn cho phụ mẫu con một chỗ đất tốt."
Hắn nói nghe hay lắm, nhưng ta lại chẳng tin.
Bọn họ làm sao có thể tốt bụng như vậy, nhất định là có mưu đồ gì đó.
Ta giả vờ đồng ý, nói rằng nhất định sẽ đến.
Lục Tông nghe vậy rất mừng, còn căn dặn ta nhất định phải đi.
Nhưng ta không đến, thay vào đó, ta cho người đến thăm dò xem Lục Tông thực chất đang tính toán điều gì.
Chuyện mạo hiểm dấn thân vào hang cọp, ta sẽ không làm.
Chỉ vì muốn tra rõ chân tướng mà tự mình lao vào nguy hiểm là quá liều lĩnh. Ta còn có muội muội cần ta chăm sóc, tính mạng ta còn quý giá hơn bất kỳ điều gì.
Thực ra, ta đã mua chuộc một bô lão trong thôn.
Đây là lời khuyên của Tam Thất thúc thúc.
Thay vì lo đề phòng Lục Tông và những kẻ khác, chi bằng biết trước hành động của họ để phòng tránh kịp thời.
Ta đã chọn một vị bô lão có nhân phẩm tương đối, giúp ông tìm việc tốt cho hai đứa cháu trai, từ đó ngầm xây dựng mối quan hệ.
Những việc này, Lục Tông không hề hay biết.
Rất nhanh, bô lão đã cho người báo tin rằng hôm đó ta không trở về, khiến Lục Tông tức đến phát điên.
Bởi vì hắn đã sắp xếp một người đàn ông để gặp mặt ta, xem xét chuyện hôn nhân.
Nhưng vì ta không đến, người kia rất giận, khi rời đi còn mắng chửi Lục Tông.
Ta luôn có cảm giác mọi chuyện không đơn giản như vậy, tâm tư của Lục Tông tuyệt đối không chỉ dừng lại ở đó.
Tam Thất thúc thúc sau đó đã ra ngoài dò la tình hình, rất nhanh liền quay về với vẻ mặt vô cùng khó coi.
Thúc ấy nhiều lần nhìn ta, nhưng lại ngập ngừng không nói.
Ta thở dài, "Tam Thất thúc thúc, chúng ta đã nương tựa nhau bao năm, còn thân thiết hơn cả người nhà, có gì thúc cứ nói thẳng."
Nghe vậy, thúc ấy mới chần chừ nói, "Ta vốn không muốn để tiểu thư nghe những lời này, sợ bẩn tai, nhưng hôm nay họ đã có ý định, e rằng sau này sẽ giở lại trò cũ. Nói ra cũng để tiểu thư đề phòng."
Hóa ra, Lục Tông không chỉ muốn sắp đặt hôn sự cho ta, hắn còn có ý định lừa ta trở về, rồi nhân lúc thuận lợi bỏ thuốc, để kẻ kia cưỡng đoạt ta.
"Bọn họ nghĩ rằng khi gạo đã nấu thành cơm, tiểu thư sẽ chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc gả đi, từ đó bọn họ có thể khống chế được tiểu thư."
Tâm địa độc ác của Lục Tông, ta vốn đã sớm thấy rõ, nghe những lời này trong lòng cũng không gợn sóng.
Chỉ là...
"Bọn họ thật sự quá xem thường ta. Nếu ta thật sự bị hủy hoại thanh danh, ta chỉ có thể khiến tên đàn ông đó và cả bọn chúng cùng xuống âm phủ, tuyệt không để họ muốn làm gì thì làm."
Dù là thuê người giec ta hay hạ độc, ta cũng sẽ không để người khác nắm được điểm yếu của mình mà mặc sức giở trò.
Còn về thanh danh, ta coi trọng, nhưng thanh danh sao có thể sánh với cơ nghiệp và Vân Tịch?
Vì một chút thanh danh mà sống dở chec dở, vậy thì thật uổng phí cả một đời.
Thấy ánh mắt ta kiên định, Tam Thất thúc thúc không khỏi hài lòng.
"Tiểu thư hiểu được như thế là tốt. Nữ nhi trên đời vốn đã khó tự lập, mà cái gọi là thanh danh chẳng khác gì gông xiềng. Đừng tự tay mà trói buộc chính mình vào đó."
“Ta từng chứng kiến không biết bao nhiêu nữ tử nơi biên quan bị giặc làm nhục. Họ đều là những người bạc mệnh. Ở nơi ấy, dân phong mạnh mẽ, không ai trách cứ họ vì điều đó, mà chỉ hận kẻ thù đã gây ra tội ác.”