Hắn ngồi như một ông lớn, ra lệnh cho người hầu dâng trà rót nước, còn nhìn ngắm vải vóc như thể tất cả đều thuộc về hắn.
Người làm biết rõ hắn là ai, bèn tỏ thái độ không mấy hài lòng, bảo hắn mau rời đi.
Hắn lập tức vênh váo, "Đồ mắt c.h.ó mà coi thường người! Ta là đại bá của Lục Vân Tịch! Đợi đó, không quá một ngày nữa, toàn bộ nơi này..."
Hắn định nói rằng không bao lâu nữa tin ta chec sẽ đến tai hắn, khi đó tất cả sẽ là của hắn, và hắn sẽ trừng trị người làm ra trò.
Nhưng hắn vừa quay đầu thì nhìn thấy ta.
Ta đứng thẳng tắp, ánh mặt trời chiếu rọi lên người.
Ta nở một nụ cười lạnh lẽo với hắn.
"Lục đại bá, lần trước ăn đòn chưa đủ sao?"
Hắn hoảng hốt bỏ chạy, nhưng vẫn không cam lòng, vừa đi vừa liên tục ngoái đầu nhìn ta.
Nhìn đi, nhìn đi, ngày ngươi đắc ý cũng chẳng còn bao lâu nữa đâu.
Tam Thất thúc thúc rất nhanh đã quay về, nói rằng mọi chuyện đã giao cho Trương thợ săn và Trần thúc thúc xử lý.
"Bọn cướp cũng có cách của bọn cướp, năm tên kia biết rõ tung tích của đám cường đạo trên núi Hoàng Kỳ. Lão Trần đã dẫn người đi bắt, tiểu thư yên tâm, rất nhanh sẽ có tin tức."
Thúc ấy dặn dò ta nhất định phải luôn ở cạnh Vân Tịch.
"Ta không thể phân thân để bảo vệ cả hai, chỉ khi hai người ở cùng một chỗ, ta mới dễ dàng bảo vệ."
Trước khi nhận được tin tức chính xác về việc tiêu diệt hoàn toàn đám cường đạo, thúc ấy không dám lơ là, càng sợ Lục Tông c.h.ó cùng rứt giậu mà làm ra chuyện khác.
Vì vậy, thúc ấy căng thẳng dõi theo hai tỷ muội ta, sợ rằng chúng ta sẽ gặp chuyện bất trắc.
Ngay cả Tề gia gia cũng nhận ra hắn quá căng thẳng.
"Tam Thất, ngươi làm sao vậy?"
Tam Thất thúc thúc không trả lời, chỉ bảo ông cứ tập trung làm việc của mình.
Chúng ta chờ đợi bảy ngày, cuối cùng tin vui cũng đến.
Quan phủ tại phủ thành đã tiêu diệt toàn bộ đám cường đạo, người của quan phủ sẽ đem thủ cấp của bọn chúng ra thị chúng để cảnh báo dân chúng.
Bá tánh xôn xao bàn tán.
"Cuối cùng quan phủ cũng làm được việc tốt, bọn cường đạo kia làm nhiều chuyện ác, giờ bị giec hết rồi."
"Trước đây hàng hóa của tiệm chúng ta bị bọn chúng cướp, suốt mấy năm trời vẫn không thể gượng dậy nổi."
"Nhà ta cũng vậy, bị chúng cướp hết bạc."
"Như thế cũng chưa là gì. Tiệm dệt của nhà họ Lục còn có tận hai người mất mạng, chỉ để lại một đứa con gái chống đỡ cả gia đình, lại bị thân thích bên nội ức hiếp, thật sự là quá thảm."
Ta chỉ ôm chặt lấy Vân Tịch, trong lòng đủ mọi cảm xúc ngổn ngang.
Ba năm rồi, thù của phụ mẫu cuối cùng cũng đã được báo.
Vân Tịch khóc đến suýt ngất, miệng không ngừng hỏi, "Tỷ tỷ, phụ mẫu có thể an nghỉ rồi phải không?"
Ta khẽ cười, "Vẫn chưa đủ đâu, còn kẻ chủ mưu chưa bị trừng phạt."
Rất nhanh sau đó, Trần thúc thúc dẫn người đi bắt Lục Tông và đồng bọn.
Đáng tiếc, khi đến nơi chỉ bắt được Lục Diệu Tổ, còn Lục Tông đã bỏ trốn.
Lục Diệu Tổ một mực chối bỏ, nói hắn không biết gì về chuyện năm đó.
"Bạc trong nhà đều do phụ thân ta quản lý, ta chỉ xin chút ít để tiêu xài. Chút bạc ấy còn không đủ uống rượu, làm gì có tiền mà thuê người giec người?"
Trần thúc thúc sốt ruột, dẫn người đi khắp nơi truy bắt Lục Tông.
Không ngờ, Lục Tông lại lẩn vào đám ăn mày, nửa đêm còn phóng hỏa đốt xưởng dệt của ta.
"Thiêu chec các ngươi, nếu ta không sống tốt thì các ngươi cũng đừng hòng sống!"
Xưởng dệt liền kề với nhà ta, nếu lửa cháy, cả nhà sẽ bị thiêu rụi, chúng ta sẽ mất mạng.
Lục Tông phóng hỏa xong thì điên cuồng cười lớn trên phố, bị quan sai tuần tra bắt giữ, đè xuống đất mà hắn vẫn không ngừng gào thét.
"Chec hết đi! Chec hết đi! Ha ha, không ai được sống cả!"
Hắn hận chúng ta đến tận xương tủy.
Hắn cho rằng phụ mẫu ta có bạc, tại sao không cho hắn tiêu xài?
Hắn hận ta sau khi phụ mẫu qua đời vẫn có thể duy trì tốt cuộc sống, hận ta không chịu để hắn sai khiến.
Nhưng cuối cùng, hắn phải thất vọng, bởi ngọn lửa không thể bùng lên.
Là nhờ Tề gia gia không ngủ được, nửa đêm còn đang nghiên cứu vải vóc mới, thấy có ánh lửa liền vội vàng gọi người dậy chữa cháy.
Tam Thất thúc thúc ngày đêm lo lắng cho sự an toàn của chúng ta, ngủ không yên, nghe thấy động tĩnh là lao ra đầu tiên.
Xưởng dệt sợ nhất là hỏa hoạn, vì vậy trong sân lúc nào cũng có mấy bể nước lớn, nhờ thế ngọn lửa được dập tắt rất nhanh.
Lục Tông điên cuồng cười lớn, trơ mắt nhìn ngọn lửa hóa thành khói đen rồi từ từ tắt lịm.
Hắn không cam lòng, lớn tiếng gào thét, bị quan sai đánh cho một trận rồi giải về chờ lĩnh thưởng.
Lục Tông bị kết án c.h.é.m đầu sau mùa thu, trong ngục hắn phát điên, điên cuồng mắng chửi phụ mẫu ta, mắng chửi ta, mắng tất cả những ai không làm hắn vừa ý.
Năm xưa, phụ mẫu của Lục Tông chiếm đoạt gia sản của tổ phụ và tổ mẫu ta, từ đó nhà hắn được sống trong sung túc, còn Lục Tông từ nhỏ đã được nuông chiều, muốn gì có nấy.
Hắn được dạy rằng mọi thứ của phụ thân ta đều phải thuộc về hắn, giống như gia tài của tổ phụ và tổ mẫu ta cả đời đều thuộc về phụ mẫu hắn.
Ta bảo rằng đó là một căn bệnh, chec rồi cũng không chữa khỏi.