Không may, thời gian ấy muội muội bị phong hàn, sức khỏe không chịu nổi cảnh dằn xóc đường xa.
Phụ mẫu đành mang theo nhiều bạc, định mời thần y đến tận nhà chữa trị.
Ta vừa trông tiệm vừa trông nom muội muội, đợi suốt nửa tháng vẫn chẳng thấy phụ mẫu trở về.
Trong nhà, ai nấy đều thấp thỏm không yên.
Tam Thất thúc thúc ra ngoài tìm kiếm, ba ngày sau, thúc ấy dùng một chiếc xe bò đưa t.h.i t.h.ể phụ mẫu ta trở về.
Người lái xe là một thợ săn, chân thọt một bên. Ông ta đánh xe đến trước cửa nhà, nhìn ta và muội muội, lặng lẽ mấp máy môi.
Ông bảo chúng ta hãy nén bi thương.
Tam Thất thúc thúc đứng phía sau, cúi đầu không dám nhìn ta.
Phụ mẫu ta bị c.h.é.m hơn mười nhát d.a.o, vì đã qua đời nhiều ngày nên t.h.i t.h.ể bắt đầu phân hủy.
Dung mạo mỹ miều của mẫu thân đã chẳng còn, chỉ còn thấy nỗi đau đớn mơ hồ, giãy giụa và tiếc nuối lúc lâm chung.
Số bạc mà phụ mẫu mang theo đã bị bọn cướp cướp đoạt sạch sẽ. Chúng không chỉ cướp của mà còn lấy mạng người.
Muội muội ta gào lên một tiếng rồi nhào tới, nhưng chẳng thể khóc thêm được, đến mức ngất lịm đi.
Ta cúi chào và cảm ơn người thợ săn, vừa bảo gia nhân đưa muội muội vào trong, vừa lấy ngân châm ra, khéo léo châm cứu cho muội muội.
Đợi đến khi muội muội tỉnh lại, ta giao cho Kim bà bà và gia nhân trông nom, rồi lập tức ra ngoài báo quan.
Quan phủ cử người đến điều tra, họ tìm trên quan đạo và kết luận rằng, bọn cướp đã hoành hành nhiều năm nay.
Chúng cướp sạch ba trăm lượng bạc phụ mẫu mang theo rồi tẩu thoát, quan phủ không lần ra được tung tích.
Điều đó có nghĩa là, quan phủ sẽ không tiếp tục truy đuổi.
Bắt không được, thì bỏ mặc.
Ta thất vọng với quan phủ, nhưng dân thường như ta chẳng đấu lại được quan, cũng không thể chống lại cường đạo.
Ta lo lót cho quan sai, lập tức lo liệu việc tang lễ.
Tang lễ của phụ mẫu được tổ chức vừa đơn giản lại vừa phức tạp, bởi Lục lão thái cùng Lục Tông dẫn theo rất nhiều người tới.
Họ nhìn chằm chằm vào ta và muội muội, tựa như đang ngắm miếng thịt đặt sẵn trên thớt.
Họ muốn Lục Diệu Tổ làm người cầm cờ, đập vỡ chiếc chậu trong lễ tang, nhưng ta đã thẳng thừng từ chối.
Chiếc chậu này, ta sẽ tự tay đập!
Bọn họ mắng ta bất hiếu, "Phụ mẫu nó chec thảm như vậy, mà nó không rơi nổi một giọt nước mắt, giờ còn không để con trai đưa tiễn, đúng là đứa con gái ác độc, không bằng loài súc sinh."
Ta chẳng nói gì, chỉ lặng lẽ lo liệu tang lễ cho phụ mẫu.
Lục lão thái kéo các bô lão trong tộc đến, không cho phép phụ mẫu ta được chôn trong phần mộ tổ tiên, trừ khi ta đồng ý giao lại quyền quản gia, và thừa nhận Lục Diệu Tổ là con thừa tự của phụ mẫu.
Một khi Lục Diệu Tổ được thừa tự, bọn họ sẽ danh chính ngôn thuận mà chiếm đoạt gia sản nhà ta.
Ta liền mua một mảnh đất phong thủy tốt hơn, chôn cất phụ mẫu tại đó.
Họ mắng ta không để phụ mẫu được "lá rụng về cội," ta chỉ coi như bọn họ đang phun ra những lời rác rưởi.
Phụ mẫu đã mất, ta là chủ gia đình, chuyện trong nhà ta, ta làm chủ.
Cái gia tộc chỉ biết đến tiền bạc, chẳng có chút tình nghĩa ấy, chắc chắn phụ mẫu cũng không muốn được chôn cất ở đó.
Ta dập đầu trước mộ phụ mẫu, cầu xin họ an tâm, "Con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho muội muội, giữ gìn mọi thứ của gia đình ta."
Sau tang lễ, Tam Thất thúc thúc mới nói rằng cái chec của phụ mẫu không hề đơn giản.
"Con đường ấy vốn dĩ vẫn luôn an toàn, ta đã dò xét kỹ, hôm đó có rất nhiều xe ngựa qua lại nhưng chẳng ai gặp chuyện, chỉ có lão gia và phu nhân bị hại, điều này thật sự bất thường."
Ta siết chặt tay, "Vậy là có kẻ cố tình giec người?"
Tam Thất thúc thúc nói rằng thúc ấy đang điều tra.
"Ta còn vài huynh đệ giỏi truy lùng dấu vết, ta đã nhờ họ giúp. Như Trương huynh đệ kia, dù chỉ còn một chân, nhưng về việc này lại có tay nghề cao cường nhất. Hắn đã nhận lời sẽ tìm ra hung thủ."
Ta lấy một hộp bạc đưa cho Tam Thất thúc thúc.
"Thúc thúc cần bao nhiêu bạc, cứ thoải mái mà dùng, không thể để người ta bận rộn mà không công."
Nhìn dáng vẻ của Trương thợ săn, cuộc sống cũng chẳng dễ dàng gì, không thể để ông ta lao tâm khổ tứ mà chẳng được đền đáp.
Tam Thất thúc thúc chỉ lấy mười lượng bạc, rồi nhìn thẳng vào ta.
"Tiểu thư, khóc đi."