• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạc Thiệu Khiêm còn chưa kịp cởi bộ đồ của mình, đã hấp tấp hỏi: “Đồng Khiết có ghé nhà không?”

Hai ông bà đều ngơ ngác, nhưng ông Mạc phản ứng trước, dùng nạng đập mạnh xuống đất.

"Việc này tôi còn chưa hỏi anh đấy, giờ anh tự tìm đến cửa rồi, anh và Đồng Khiết ly hôn đã lan truyền khắp nơi! Mau giải thích rõ cho tôi chuyện gì đang xảy ra!"

Bà Mạc cũng tiếp lời, buồn bã nói: "Thiệu Khiêm, giữa con và Đồng Khiết xảy ra chuyện gì vậy? Suốt ba năm qua, con dâu chưa từng làm chuyện gì sai, sau khi gả vào nhà mình, luôn tận tâm chăm sóc bố mẹ, con còn chỗ nào không hài lòng nữa? Con cứ nhất quyết đòi lấy con nhỏ Đồng Tinh Nguyệt kia hả? Ánh mắt cô ta nhìn con trơ tráo vậy, hai đứa ở bên nhau được bao lâu chứ?"

"Mấy ngày nay con không chịu trả lời điện thoại, cũng không ai gặp Đồng Khiết, bố mẹ chỉ biết ở nhà trông ngóng. Tóm lại, dù thế nào đi nữa, bố mẹ cũng không đồng ý chuyện con ly hôn với Đồng Khiết đâu, con mau đi tìm con bé về đây cho mẹ đi.”

Lúc này Mạc Thiệu Khiêm đã không còn tâm trạng nghe mấy lời mắng mỏ của bố mẹ, tất cả những gì anh ta nghĩ đến không ai gặp được Đồng Khiết.

Họ cũng không thể liên lạc được với Đồng Khiết.

Đồng Khiết cũng không có ở đây.

Cô ấy quyết tâm bỏ đi rồi.

Trước khi đi dọn sạch sẽ mọi đồ đạc của mình ra khỏi nha.

Sau khi rời đi, anh ta bị chặn số, để không ai có thể tra được tin tức gì của cô ấy.

Ngay cả nhà họ Mạc, nơi cô thường ghé thăm nhất, cũng không thèm dòm ngó nữa. 

Chính vì không ai tìm thấy cô ấy, nên cô ấy mới dám yêu cầu Hứa Nguyệt bịa ra câu chuyện vớ vẩn đó.

Những lời phàn nàn của hai ông bà Mạc vẫn còn vang vọng bên tai anh ta, nhưng Mạc Thiệu Khiêm không nghe lọt tai từ nào, anh ta chỉ để lại một câu: “Con sẽ tìm cô ấy về.” rồi lao ra khỏi cửa.

Không có ở nhà.

Nhà họ Mạc cũng vậy.

Anh có thể tìm cô ấy ở đâu nữa!

Đây là lần đầu tiên trong đời Mạc Thiệu Khiêm cảm thấy hoảng sợ cực độ, bởi vì anh phát hiện ra ngay cả lúc nghe tin Đồng Tinh Nguyệt mắc bệnh bạch cầu, nằm vật vã trên giường bệnh, trái tim anh ta cũng chưa bao giờ hỗn loạn như hôm nay.

8

Sau đó, anh ta lái xe một mạch đến nhà họ Đồng.

Đây là nơi duy nhất anh ta có thể nghĩ đến tiếp theo.

Trước đó, Đồng Khiết thẳng thừng đệ đơn ly hôn, nói cô ấy muốn dọn ra khỏi nhà.

Mạc Thiệu Khiêm chưa từng nghĩ có ngày anh ta phát điên tìm kiếm cô ấy như hôm nay.

Đó là trò đùa của Hứa Nguyệt đúng thật nực cười.

Anh ta chắc chắn họ chỉ đang đùa.

Nực cười đến mức nhất quyết ép anh ta đi tìm Đồng Khiết để chứng minh đó chỉ là một trò đùa.

Anh ta chưa bao giờ lái xe nhanh đến thế.

Vậy mà hôm nay anh ta lại lái xe quá tốc độ đến tận ba lần.

Lúc đến trước cửa nhà họ Đồng thì trời cũng đã khuya.

Đồng Tinh Nguyệt mở cửa liền nhìn thấy gương mặt hớt hải của Mạc Thiệu Khiêm, ánh mắt liền tỏ vẻ kinh ngạc.

Hôm nay cô ta muốn rủ Mạc Thiệu Khiêm đi chơi nên đã gọi cho anh ta ba bốn cuộc, nhưng lần nào cũng không bắt máy. Thiết nghĩ anh ta chắc đang tăng ca, Đồng Tinh Nguyệt thấy rất bực bội, nhưng cô ta chỉ đành mím môi hờn dỗi, lủi thủi ở nhà một mình. Không ngờ vừa rồi chuông cửa vang lên, đã thấy người đứng ngoài cửa chính là Mạc Thiệu Khiêm.

"Thiệu Khiêm!"

Đồng Tinh Nguyệt vui mừng hớn hở, vừa định hỏi anh ta tan làm rồi hả, sao muộn vậy rồi mà còn đến tìm cô ta, giây tiếp theo, nụ cười trên mặt cô bỗng chốc cứng đờ.

Bởi vì Mạc Thiệu Khiêm đi lướt qua cô, vừa đi vào trong nhà vừa hỏi: “Đồng Khiết đã về nhà chưa?”

"Thiệu Khiêm? Anh nói cái gì cơ?"

Đồng Tinh Nguyệt không dám tin mình vừa nghe thấy gì.

Đồng Khiết?

Khuya lơ khuya lắc, anh ta lái xe một mạch tới đây, không phải vì muốn gặp cô ta, mà là vì Đồng Khiết, đến gặp Đồng Khiết?

Thấy Đồng Tinh Nguyệt đứng ngơ ngác không chịu trả lời mình, Mạc Thiệu Khiêm bèn đi thẳng vào phòng khách.

Phòng khách trống rỗng.

Nhà họ Đồng có ba phòng, một phòng là phòng ngủ chính, một phòng là phòng ngủ phụ, một phòng là...

Nhìn thấy Mạc Thiệu Khiêm dừng bước trước một căn phòng, Đồng Tinh Nguyệt vội vàng chạy tới: "Thiệu Khiêm, đây là phòng thay đồ của em, anh có muốn vào xem thử không?"

Mạc Thiệu Khiêm không trả lời mà chỉ liếc nhìn cô ta, rồi hậm hực nói: "Tinh Nguyệt, nhà họ Đồng có ba căn phòng."

Đồng Tinh Nguyệt vẫn không hiểu ý anh ta, tưởng anh ta chỉ đang hỏi chơi, vội vàng gật đầu.

"Đúng vậy ạ."

Có ba phòng.

Đôi mắt của Mạc Thiệu Khiêm tối sầm lại, "Bố mẹ em ở một phòng, em ở một phòng khác, rồi lấy phòng còn lại làm phòng thay đồ luôn phải không?"

Đồng Tinh Nguyệt vẫn chưa hiểu rõ anh muốn biểu đạt điều gì: "Ừ, Thiệu Khiêm, sao vậy anh?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK