Dung Ngọc cắn răng tiếp tục nói: "Bộ cậu không nhận ra hả? Cậu chưa bao giờ đánh nhau. Mà vụ ẩu đả vừa rồi tôi sợ c.h.ế.t khiếp, còn nữa, cái bộ dạng muốn ăn tươi nuốt sống người ta của cậu đấy, cậu còn ép vốn đầu tư nhà người ta nữa. Không phải muốn bảo vệ cho Đồng Khiết sao? Cậu đâu có đánh nhau vì Đồng Tinh Nguyệt bao giờ đâu?"
Mạc Thiệu Khiêm: "Cậu nghĩ nhiều rồi."
Dung Ngọc còn muốn hỏi thêm, nhưng bị ánh mắt cảnh cáo của Mạc Thiệu Khiêm làm cứng họng.
Đồng Tinh Nguyệt lo lắng chạy vào, đi thẳng đến chỗ Mạc Thiệu Khiêm.
"Thiệu Khiêm! Nghe nói anh phải nhập viện, xảy ra chuyện gì vậy, anh không bị thương chứ."
Mạc Thiệu Khiêm bình tĩnh lại, an ủi cô ta: "Chuyện nhỏ thôi, không sao cả."
"Thiệu Khiêm, sao anh khi không lại đánh nhau với người ta, làm em lo lắm biết không?"
Mạc Thiệu Khiêm ngắt lời: "Lúc anh bị mù, em có lo lắng cho anh không?"
Đồng Tinh Nguyệt sửng sốt: "Sao cơ?"
Tại sao Thiệu Khiêm tự dưng nhắc tới chuyện này?
Đồng Tinh Nguyệt hốt hoảng, vội vàng giải thích: “Em tất nhiên lo lắng cho anh rồi! Thiệu Khiêm, em lo cho anh nhất đó. Mấy lần muốn thăm anh, nhưng lần nào cũng bị Đồng Khiết chặn ngoài cửa, anh biết mà, trước giờ chị ấy thích chèn ép người khác."
Mạc Thiệu Khiêm không nói thêm gì nữa, mà chỉ cúi đầu nhìn vào lòng bàn tay được quấn băng gạc cẩn thận.
Nhìn rất lâu, rất lâu.
Trên ngón áp út của anh ta từng đeo chiếc nhẫn cưới.
Anh ta đã đeo nó suốt ba năm.
Ngày đầu tiên tháo nó ra, anh ta cảm thấy vô cùng thoải mái.
Đến ngày thứ ba, dấu hằn sâu của chiếc nhẫn dần dần mờ đi.
Đến ngày thứ năm, anh ta thỉnh thoảng lại liếc nhìn nó.
Đến ngày thứ bảy, anh ta nghĩ, anh ta có chút phát điên.
Có người đúng là ghê tởm, dù đã rời đi xa, nhưng vẫn khiến người ta đau lòng.
Dường như cả thế giới đều đang nói với anh ta Đồng Khiết đã yêu anh ta nhiều đến nhường nào.
Nhưng anh ta không yêu cô ấy.
Anh nhiều lần tự nhủ với bản thân, mình không yêu cô ấy.
Nhưng sao trong lòng lại luôn cảm thấy không thấy vui chứ?
Lo lắng vết thương sẽ bị viêm, Dung Ngọc đề nghị cho anh ta ở lại bệnh viện một ngày để kiểm tra kỹ lưỡng hơn. Đồng Tinh Nguyệt cũng đề nghị ở lại chăm sóc anh ta, nhưng anh ta không chịu nghe, quay người bỏ về.
Anh ta không quay lại nhà họ Mạc hay công ty mà trở về… nhà.
Đó là ngôi nhà mà anh ta luôn phải trở về trước 12 giờ đêm.
Khi mở cửa, căn phòng tối om, anh ta đưa tay bật công tắc bên cạnh, chỉ có luồng khí lạnh tràn vào nhà.
Căn nhà trống rỗng như thể chưa từng có ai sinh sống ở đây, anh ta lục lọi xung quanh, bỗng nhận ra cô ấy đã dọn dẹp sạch sẽ không còn sót lại thứ gì.
Anh ta không biết mình đang nghĩ gì, muốn làm gì, anh ta chỉ biết, trước khi kịp suy nghĩ, anh ta lục lọi từng ngăn kéo, từng ngóc ngách trong nhà.
Cuối cùng, anh ta tìm thấy một tờ giấy dán.
Đây là thứ Đồng Khiết không mang đi.
Trước đây cô ấy luôn dùng tờ giấy dán này dán ở mọi ngóc ngách trong nhà, để nhắc nhở anh ta bữa tối đã chuẩn bị sẵn sàng; nước ấm đã cắt sẵn ở đâu; trái cây cắt sẵn rồi, thuốc dạ dày cần uống bao nhiêu viên…
Anh ta nắm chặt giấy dán đến mức lòng bàn tay trắng bệch. Cuối cùng, anh ta lấy điện thoại ra, bấm số của Đồng Khiết.
"Xin chào, số máy quý khách gọi hiện không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau..."
Âm thanh máy móc vang lên khiến trái tim anh ta run rẩy.
Cô ấy thực sự đã chặn số của anh ta!
Anh ta gọi thêm hai lần nữa, phát hiện vẫn không liên lạc được, sau đó anh ta kiểm tra danh bạ.
Lúc này anh ta mới chợt nhận ra trong danh bạ mình không hề lưu bất kỳ số điện thoại nào của bạn bè Đồng Khiết hết.
6
Trong ba năm qua, anh ta chưa bao giờ bước vào thế giới của cô ấy.
Suy nghĩ hồi lâu, anh ta bấm số của Dung Ngọc, chẳng bao lâu sau, điện thoại của Hứa Nguyệt được gửi tới.
Hứa Nguyệt, người bạn duy nhất của Đồng Khiết mà anh ta có thể nhớ ra.
Anh ta vội vàng bấm số, rất nhanh đầu dây bên kia bắt máy.
Sắc mặt Mạc Thiệu Khiêm còn cố tỏ ra lạnh lùng, "Hứa Nguyệt, tôi là Mạc Thiệu Khiêm. Nhờ cô báo cho Đồng Nguyệt, cô ấy để quên mấy thứ ở nhà, kêu cô ấy liên hệ với tôi để lấy về đi."
Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, mới có giọng nói bình tĩnh lạ thường của Hứa Nguyệt vang lên: "Đồ gì?"
Mạc Thiệu Khiêm không nhận ra sự kỳ lạ này, nhanh chóng trả lời: "Giấy dán ghi chú."
Hứa Nguyệt lại im lặng: “Cô ấy không cần nữa, cũng không dùng được nữa.”
Giọng điệu của Mạc Thiệu Khiêm càng sắc lạnh hơn, "Cô ấy không xài nữa, cũng không thể vứt nó ở nhà tôi. Mau nói cho cô ấy biết đi, ngày mai qua đây lấy."
Hứa Nguyệt ậm ừ rồi cúp điện thoại.