• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dung Ngọc đợi mãi vẫn không nghe được câu trả lời của anh ta, đành thở dài: “Tôi biết rồi.”

Đối với một người phụ nữ ưu tú, ân cần, dịu dàng như Đồng Khiết, thì bất kỳ người đàn ông nào cũng sẽ động lòng với cô ấy.

Dung Ngọc không hiểu tại sao Mạc Thiệu Khiêm lại thờ ơ với một người phụ nữ tốt như vậy.

Nhưng xét đến hành vi gần đây của Mạc Thiệu Khiêm, anh ta cảm thấy có lẽ đối phương đã yêu cô ấy nhưng bản thân lại không hề hay biết.

Dung Ngọc cảm thấy mọi chuyện rất phức tạp, không biết nên thông cảm cho Đồng Khiết hay lo lắng cho Mạc Thiệu Khiêm.

Suốt ba năm bỏ rơi Đồng Khiết, giờ phát hiện mình đã yêu người ta từ lâu rồi… Không phải rất nực cười và mỉa mai sao?

Nhưng nhắc đến Mạc Thiệu Khiêm, Dung Ngọc lại không thấy kỳ lạ chút nào.

Từ nhỏ Mạc Thiệu Khiêm đã rất bướng bỉnh, ghét những người khác xâm phạm và chống đối anh ta.

Dung Ngọc hiểu rõ anh ta, cho dù anh ta không thích Đồng Tinh Nguyệt cũng sẽ không đối xử tốt với Đồng Khiết.

Nhưng cuộc giao dịch ba năm trước hoàn toàn không phải mưu mô thâm độc gì. Đồng Khiết không làm gì sai cả, cô ấy là người phải trả giá nhiều nhất trong trò hề này.

Mạc Thiệu Khiêm có lẽ đã sớm đoán ra được, nhưng thái độ của anh ta vẫn tệ như cũ. Anh ta dùng hết mọi cách ngược đãi và phớt lờ vợ, lại không ngờ nhiều năm sau mình phải chịu quả báo.

“Cậu đã sớm bị Đồng Khiết hấp dẫn rồi, do cậu không nhận ra thôi.”

Dung Ngọc bình tĩnh nói.

Lần này anh ta đã có thể khẳng định chắc chắn trong lòng Mạc Thiệu Khiêm đang nghĩ gì.

Nghe xong lời này, Mạc Thiệu Khiêm như bị sét đánh ngang tai, trong lòng chấn động, mọi suy nghĩ hoàn toàn tê dại.

"Tôi......"

Mạc Thiệu Khiêm chán nản nhắm mắt lại, thả mình ngã xuống ghế sofa.

“Dung Ngọc, tôi nhớ cô ấy quá.” Đây là lần đầu tiên anh nói với giọng điệu buồn bã như vậy.

Dung Ngọc thầm nghĩ, tôi khuyên cậu biết bao nhiêu lần, cậu đều bỏ ngoài tai. 

Hầu như tất cả mọi người xung quanh Mạc Thiệu Khiêm, ngoại trừ Đồng Tinh Nguyệt, đều cố gắng thuyết phục anh ta, đáng tiếc là mọi người vừa thấy thái độ hằn học của anh ta, liền câm họng không dám xen vô nữa.

“Nhưng gia đình ruột thịt của Đồng Khiết không có di vật gì của cô ấy sao?”

Sự việc đã đến nước này, có nói thêm gì nữa thì người cũng đã đi rồi.

Chỉ có thể mượn vật nhớ người

Mạc Thiệu Khiêm nhẹ nhàng nói: "Mấy ngày trước tôi đã đến nhà họ Đồng, nhà họ không có phòng dành cho Đồng Khiết. Mà Đồng Tinh Nguyệt có một phòng riêng và một phòng thay đồ."

Dung Ngọc không thể tin nổi hét lên: "Cái gì? Đồng Khiết cũng không có chỗ đứng trong nhà họ Đồng hả?"

Vậy thì những gì Đồng Tinh Nguyệt nói trước đó, lẽ nào đều là giả hết sao?

Cô ta đi theo Mạc Thiệu Khiêm đến tham gia mấy buổi họp mặt của giới thượng lưu, thường xuyên nói xấu sau lưng Đồng Khiết, nói cô ấy tẩy chay cô ta là con ngoài giá thú, nói cô ta bị nhà họ Đồng ghẻ lạnh.

Nhưng trên thực tế, Đồng Khiết lại ngay cả phòng cũng không có?

Mạc Thiệu Khiêm im lặng một lúc lâu, sau đó phát ra một tiếng "Ừm”.

“Rắc rối to rồi, Thiệu Khiêm.” Dung Ngọc nghiêm túc nói. "Đồng Tinh Nguyệt đang nói dối. Cô ta không xinh đẹp và tốt bụng như cậu nghĩ, rất có thể cô ta là kẻ độc ác, cậu có bao giờ nghĩ tại sao bác trai bác gái lại phản đối mối quan hệ của cậu với Đồng Tinh Nguyệt không?"

“Bọn họ đã lớn tuổi, trải qua nhiều thăng trầm, chẳng lẽ không nhìn ra cô ta đang đóng kịch sao?”

Dung Ngọc càng nói càng sợ hãi.

14

Mạc Thiệu Khiêm nắm chặt tay, cười khổ: "Tôi biết, tôi quyết định rồi."

"Dung Ngọc, tôi muốn... học điều chế hương liệu."

Trị liệu bằng hương thơm?

Dung Ngọc nhanh chóng nghĩ tới Đồng Kiệt.

"Cậu đang nói loại hương liệu pháp mà Đồng Khiết đặc biệt nhờ một giáo viên người Pháp dạy cho cô ấy đúng không? Tôi sẽ liên lạc giúp cậu."

Sau khi cúp điện thoại, Mạc Thiệu Khiêm sai người giúp việc đi hiệu thuốc mua vài viên thuốc ngủ.

Nhưng dù uống xong, hiệu quả không hề tốt chút nào, anh ta ngủ một giấc liền gặp ác mộng.

Anh ta mơ thấy khuôn mặt trắng bệch của Đồng Khiết do bị ngâm trong nước lạnh. Anh ta mơ thấy cô ấy rơi nước mắt và nói: em sẽ không bao giờ thích anh nữa, hai chúng ta không ai nợ ai nữa.

Mạc Thiệu Khiêm ngủ được hai tiếng đã giật mình tỉnh dậy.

Dưới mắt anh ta có quầng thâm đen, râu đã mọc um sùm, trông gương mặt vô cùng hốc hác.

Chỉ có hương liệu do Đồng Khiết tự tay làm mới có thể giúp anh ta ngủ ngon.

Đồng Khiết có tác động quá lớn đến cuộc đời anh ta đến mức phải mất một thời gian dài anh ta mới nhận ra mình không thể sống thiếu Đồng Khiết.

Nhưng dù anh ta dùng cách gì cũng không thể tái tạo được mùi hương của Đồng Khiết làm ra.

Không còn lựa chọn nào khác, anh ta đành nhờ chuyên gia chế tạo một hương thơm thôi miên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK