Mạc Thiệu Khiêm nghẹn ngào trong cổ họng, run rẩy nói: "Em nói gì cơ?..."
"Anh đột nhiên ôm em, nói mấy lời ngọt ngào này, là tự dưng có việc cần em giúp phải không?"
Vẻ mặt Đồng Khiết rất bình tĩnh, trầm lặng đến mức khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng.
Cô ấy cảm thấy Mạc Thiệu Khiêm đối xử tốt với cô ấy, chỉ vì anh ta muốn lợi dụng cô.
Mạc Thiệu Khiêm nắm chặt tay, kìm nén nỗi đau xót và nói: "Không, anh sẽ không làm thế đâu."
Làm sao mới có thể khiến Đồng Khiết tin anh ta đã ăn năn hối lỗi rồi?
"Ồ, nhân tiện, em có một món quà dành cho anh."
Đồng Khiết buông tay ra, mỉm cười đứng dưới ánh đèn, sắc mặt tái nhợt.
“Ở trên bàn đằng kia, anh có thể tới xem…”
"Không! Anh không xem."
Mạc Thiệu Khiêm nghiến răng nghiến lợi, đó nhất định là bản thỏa thuận ly hôn c.h.ế.t tiệt...
Lần này anh ta nhất định sẽ không ly hôn với cô.
Đồng Khiết đi tới cầm lấy đơn ly hôn đưa cho Mạc Thiệu Khiêm.
"Đây là thỏa thuận ly hôn, Mạc Thiệu Khiêm, chúng ta ly hôn đi."
Cô ấy cắn răng nói từng chữ một: “Em mệt rồi, anh đi tìm Đồng Tinh Nguyệt đi, từ giờ trở đi anh đã được tự do rồi đấy.”
Những lời nói lạnh lùng giống như cơn ác mộng năm xưa đã hoàn toàn kích động Mạc Thiệu Khiêm.
Anh ta trực tiếp cầm lấy bản thỏa thuận ly hôn, xé nó thành ba mảnh.
Những mảnh giấy trắng nhỏ xíu rơi xuống sàn.
"Không, anh không cho phép!"
Anh ta gầm lên như một con thú hoang: "Em không thể ly hôn với anh!"
"Em không còn thích anh nữa, Mạc Thiệu Khiêm." Đồng Khiết thở dài, "Ba năm rồi, mà anh không thay đổi. Giờ em đã không quan tâm anh yêu ai nữa, có lẽ trái tim anh đúng là từ sắt đá rồi."
"Đồng Khiết, anh biết anh sai rồi, em đừng đi có được không? Anh thề sẽ đối xử tốt với em, từ nay về sau nhất định sẽ đối xử tốt với em!"
Đồng Khiết cười nhạt: "Mạc Thiệu Khiêm, anh tưởng em là trẻ con hả? Hôm qua anh vừa chỉ vào mặt em, nói em là đồ xấu xa, không sánh bằng Đồng Tinh Nguyệt. Hôm nay, anh lại trở mặt, nói không muốn em rời đi sao?"
Mạc Thiệu Khiêm nắm tay cô, sợ cô sẽ biến mất trong giây tiếp theo: "Gọi anh là Thiệu Khiêm, được không... Đừng gọi anh là Mạc Thiệu Khiêm nữa, anh muốn nghe em gọi anh là Thiệu Khiêm thêm một lần nữa."
"Mạc Thiệu Khiêm, em còn tưởng anh sẽ nói em đệ đơn ly hôn chỉ là để giở trò lừa gạt anh thôi."
“Không ngờ rằng anh Mạc cũng bắt đầu học cách dùng thủ đoạn đê hèn này.”
"Mạc Thiệu Khiêm, lần này mặc kệ xảy ra chuyện gì, cho dù Đồng Tinh Nguyệt bệnh chết, em cũng sẽ không quan tâm, trừ phi anh g.i.ế.c c.h.ế.t em, nếu không em nhất quyết không cứu cô ta."
Đồng Khiết mở cửa đi ra ngoài, lại bị Mạc Thiệu Khiêm chặn lại.
"Đồng Khiết, anh đang rất nghiêm túc, chuyện này không liên quan tới Đồng Tinh Nguyệt, là anh biết sai rồi. Em muốn giận anh bao nhiêu cũng được, có thể trừng phạt anh hoặc mắng anh, nhưng đừng, xin em đừng rời đi, em không thể rời khỏi ngôi nhà này được.”
"Em và anh không còn liên quan gì nhau nữa, anh còn quan tâm em sẽ đi đâu à?!"
Thân hình cao lớn của Mạc Thiệu Khiêm trực tiếp chặn cửa lại, kiên quyết không nhượng bộ.
"Anh sẽ không để em rời khỏi đây!"
Ngay khi em bỏ đi, em sẽ nhảy xuống biển.
Lần này, hãy để anh bảo vệ em, cho dù phải bất chấp tất cả, cũng hãy để anh bảo vệ em.
Mặc dù tính tình của Đồng Khiết rất tốt, nhưng cô cũng cảm thấy Mạc Thiệu Khiêm thật vô liêm sỉ.
"Anh định nhốt em à?"
Mạc Thiệu Khiêm mỉm cười và nói: "Chỉ cần có thể ở bên em, anh sẽ dẫn em đi bất cứ nơi nào em muốn, Đồng Khiết à.”
Cô ấy cau mày, quay lại phòng lấy điện thoại di động, gọi cho công ty chuyển nhà.
"Xin chào? Mấy anh mau đến đây đi. Những thứ tôi nói trước đó không cần chuyển, còn lại thì chuyển hết đi."
Mạc Thiệu Khiêm đóng cửa lại, tiến lên ôm lấy cô ấy: "Sao em lại gọi công ty chuyển nhà? Đi ăn đi, em cũng đói rồi."
"Mạc Thiệu Khiêm, ở đây không có ai cả, anh đừng giả vờ giả vịt nữa. "
Đồng Khiết muốn vùng vẫy, nhưng cô ấy không thể thoát khỏi sự kiềm chế của anh ta.
Cô ấy tức giận nói: "Nếu tôi không rời khỏi đây thì anh có thể rời khỏi đây được không? Sau này tôi sẽ vứt đồ của anh ra ngoài."
Mạc Thiệu Khiêm cười khổ nói: "Đồng Khiết, làm ơn tha thứ cho anh được không? Ngày mai anh sẽ nói thẳng với Đồng Tinh Nguyệt, là anh đã yêu em, rồi để cô ta biến mất khỏi đây. Từ nay chúng ta sẽ sống cùng nhau, tôn trọng nhau như bạn chung nhà là được rồi."
Đồng Khiết kiên định nhìn anh ta, thấy ánh mắt chân thành của anh ta, như thể anh ta thực sự quyết định dành cả cuộc đời còn lại cho cô ấy.