Thứ Hai sáng sớm đến trường, liền thấy Lý Phái Nhã cười hề hề đứng gần chỗ để nơi tôi hay đổ xe, đằng sau là Liêu Hương Hương với vẻ mặt hưng phấn. Ai, sớm đoán được sẽ không tránh khỏi bị tra hỏi, nhưng mà không cần như vậy đi?
Sau đó — suốt một tuần lễ! Khóa trước, khóa giữa, khóa sau, thể dục buổi sáng, thể dục giữa khóa, thời gian hoạt động tự do...... Góc tường, bên đường, thiên thai, lương đình, dưới tàng cây, trên cỏ, chỗ giữ xe...... Tùy thời có thể thấy được ba cô gái tụ họp với nhau, chính là trong đó có một người biểu tình đau khổ, trên mặt chảy mồ hôi, thiếu chút nữa miệng sùi bọt mép. Mà mặt khác hai người kia vẻ mặt vô cùng dữ tợn và điên cuồng. (Jelly: tội nghiệp chị này)
"Nói, cậu cùng Trình Định Doãn rốt cuộc...... Hắc hắc!" Hai người tám chuyện cuồng nhiệt đem tôi từ đầu thẩm vấn đến cuối và căn cứ cái các cô ấy gọi là "Quan sát tâm đắc", liền tiến hành suy luận cùng tính toán, sau đó lập ra một loạt kết luận, cuối cùng còn kết luận lại rồi bức cung tôi, không nghĩ cũng biết các cô ấy muốn có đáp án mới hài lòng.
Ô, tôi nói lần nữa không có gì, lúc này không có gì, lúc kia cũng không có việc gì, các cô ấy luôn không tin tôi. Hai vị này chính là không cam lòng chấp nhận sự thật rất bình thường, nên ép ra một chút khác thường mới thỏa mãn!
Rõ ràng không có cái gì mà sao bị các cô ấy oanh tạc một tuần, ngay cả tôi cũng sinh ra cảm giác thấy sự việc xảy ra thật sự không tầm thường. May mà các cô ấy còn nhớ kỹ giao tình của chúng tôi, không thì đã đi tuyên truyền việc này khắp nơi, nếu vậy chắc về sau tôi không dám đối mặt với Trình Định Doãn.
Nhất là Lý Phái Nhã, ỷ cùng tôi có mười mấy năm giao tình, cô ấy luôn hỏi tôi những vấn đề nan giải. Làm ơn, tôi cũng không biết có được không, mọi chuyện nào phải như vậy đâu? Tâm tình bị cô ấy làm đảo lộn, thực sợ cô ấy.
Ai, có đôi khi, tám chuyện xác thực không phải thứ tốt. Hiện tại tôi vừa thấy hai người đi xuống liền có ý muốn tránh.
Cố tình trốn cũng trốn không được. À không, buổi chiều ngày thứ Sáu, một tuần tra tấn rốt cục cũng qua đi, có thể về nhà bình tĩnh lại, kết quả lớp trưởng A Ngọc ra lệnh một tiếng, toàn thể ban cán bộ đoàn ở lại họp, "Thuận tiện" ra báo tường kì 1.
Tôi không có quyền và chạy không thoát liền bị đại biểu khoa lịch sử bắt ở lại, lại cùng uỷ viên của đại biểu khoa ngữ văn các cô ấy chạm mặt. Thừa dịp mọi người nói chuyện phiếm, tôi ngồi xuống nghe lớp trưởng A Ngọc dài dòng đọc lời dạo đầu. Các cô ấy đem tôi đến góc tường, thiếu chút nữa cạo da tôi, mới cảm thấy mỹ mãn kéo tôi ngồi trở lại vị trí – lớp trưởng A Ngọc tiếp tục thao thao bất tuyệt còn tôi thì "lặng lẽ nói".
Trời ạ, tôi chịu không nổi! Chết đi sống lại, thật vất vả từ chối lời đề nghị hẹn gặp cuối tuần của các cô ấy, ngồi phịch ở trên mặt bàn hấp hối.
Mở đẩu không có gì quan trọng, nội dung là ở phía sau, mọi người cùng lớp trưởng A Ngọc bàn tính, làm ra 1 tờ báo tường bình thường, muốn hoàn thành nhiệm vụ. Ngay thời điểm giải tán, ta mơ hồ nhìn thấy hai người bạn xấu trong mắt lại dấy "lửa" liền cuống quít nhấc tay xung phong nhận việc, ở lại cùng làm công tác vệ sinh khiến cho lớp trưởng A Ngọc lệ quang lòe lòe cảm động.
Ai, cuối cùng...... Ô! Rưng rưng vẫy tay đưa tiễn hai người bạn tốt sau đó ngạo mạn nuốt nuốt thu thập cặp sách.
7 giờ tối, sắc trời đã tối, tôi tắt đèn, khóa cửa, chậm rãi đi thong thả hướng nhà xe. May mà đã sớm gọi điện về nhà, báo cho mọi người biết có khả năng sẽ về trễ, bằng không người nhà sẽ lo lắng.
Đẩy xe ra cổng trường, ngạo mạn chậm rì rì xuyên qua ngã tư đường đông đúc, cửa hàng bên đường tối cuối tuần hết sức náo nhiệt. Khó có được thời gian thanh nhàn, tôi liền vừa đạp xe vừa nhìn xung quanh.
Khi đi ngang 1 tiệm băng đĩa, tôi dừng lại đi vào mua 1 hộp băng từ, trả tiền đi ra, đem dây lưng quăng vào giỏ xe, mở khóa xe đang muốn đi, mắt lơ đãng thoáng nhìn phía trước có cô gái đang đi về hướng này, đồng phục quen thuộc cùng một cái đuôi ngựa thật dài — oa, là Lý Phái Nhã!
Theo phản xạ có điều kiện, tôi nhanh chóng chạy xe tránh vào trong ngõ tối.
Dán trên vách tường nhìn lén bên ngoài, thẳng đến khi cô gái kia đến gần...... Di? Không quen nha. Hù chết ta, còn tưởng rằng là Lý Phái Nhã. Thở dài nhẹ nhõm một hơi, thẳng đứng dậy, một lần nữa dắt xe muốn đi ra ngoài –
"Này, cô đang trốn ai?"
Tôi lại bị dọa nhảy dựng, quay đầu lại, chỉ thấy vài bóng người hắc ám mơ hồ đứng, trong đó có một người đi tới, đứng trước mặt ở tôi, chờ câu trả lời của tôi.
"A...... Không có, vừa rồi nhìn lầm người." Tôi xấu hổ cười cười, mơ hồ thấy là một cô gái dáng cao tóc ngắn, không nghĩ nhiều, trở lại đẩy xe đi.
"Trung học P?" Cô ấy lại khoát một tay lên đầu xe tôi, nhìn nhìn đồng phục trên người tôi.
"Vâng, đúng vậy." Không rõ cho nên nhìn cô ấy.
"Hừ, trung học trọng điểm a."
"Làm sao......" Tôi lộ ra tiêu chuẩn bé ngoan mỉm cười. Nghe được ngữ khí của cô ấy có điểm không thích hợp, dự cảm không ổn, lập tức cẩn thận đứng lên.
"Tao là trung học M."
"Ồ." Tôi trở lại vẻ mặt ngốc ngốc, biết lời của cô ấy bao hàm một ít ý tứ hàm xúc phức tạp, lại không biết nên trả lời sao, chỉ có thể ậm ừ.
"Thật không quen nhìn mấy đứa trường P! Cả đám đều dối trá đê tiện làm cho người ta chán ghét, không một đứa tốt." Cô ta giơ tay lên. Lúc này bên ngoài có một chiếc ô tô đi qua, ánh sáng đèn xe làm tôi thấy được cô ta nhuộm tóc hồng cùng đôi mày rậm khiêu khích, còn có một thân trang phục kì dị.
"A......" Tôi nhìn cô ta, hơn nữa ngo ngoe cười một cái, chưa từng gặp qua tình huống này nha, trả lời sao mới lễ phép? "Mỗi người đều...... Như vậy sao? Cô biết rất nhiều người học trường chúng tôi sao, sao không cùng đi?"
Lại một chiếc xe đi qua, ngọn đèn từ mặt tôi lướt ra phía sau, đến trên mặt cô ta, đến trên tường, sau đó biến mất. Cô ấy trừng mắt nhìn tôi.
Trong lúc giằng co, có người bên trong mở miệng:"A Phân, mày hôm nay tâm tình khó chịu như vậy, đi nơi nào đập phá đi?" Cũng là giọng nữ.
Cô gái được xưng là A Phân hừ một tiếng, buông tay đang cầm đầu xe tôi ra.
Tôi quay xe của mình lại, ngăn chận tò mò đối với các cô ấy, vòng qua cô ta tôi ra ngõ nhỏ. Nói như vậy, loại học sinh ngoan mất mặt giống như tôi, sẽ không khiến cho các cô ấy có hứng thú. Chỉ cần không cố ý đi trêu chọc các cô ấy, liền an tường vô sự. Chân trái vừa đặt lên bàn đạp, bỗng dưng sau lưng lại truyền đến tiếng nói chuyện