Anh cho tới bây giờ không nghĩ tới mình sẽ yêu sớm, loại trò chơi này đối với anh mà nói quá ngây thơ.
Rất kỳ quái, anh cùng với Quan Phong là người tương tự như vậy, được đánh giá hoặc đối đãi lại khác nhau hoàn toàn. Quan Phong thật sự rất giống anh, cho nên mới phá lệ tương xích. Hai người đều đối với thế giới này có chút không kiên nhẫn, Quan Phong dùng phương thức phản nghịch, anh lấy thành tích tốt đổi lấy tự do cùng phương tiện, giống nhau, chỉ là anh có chút hiểu được cách làm tốt.
Sau đó anh trở thành học sinh vĩ đại trong mắt mọi người, giấu sự không kiên nhẫn cùng bạc tình dưới vẻ ngoài tao nhã, có thể ngay cả bạn bè tốt nhất cũng không biết.
Ánh mắt sùng bái ái mộ đối anh một chút cũng không xa lạ, từ nhỏ nhìn đến lớn anh đã nhìn chán. Cho dù ánh mắt cô gái kia đặc biệt trong suốt, anh cũng không muốn để ý tới, chờ cô ta có dũng khí trực tiếp biểu đạt lại đi xử lý là được.
Hơi làm cho anh ngoài ý muốn, là Trần Kì lại tiếp nhận cùng yêu thích cô ấy. Người ngoài chỉ sợ rất khó nhìn ra, Trần Kì cũng là người rất lạnh nhạt, khó thân cận với một người như thế. Nhưng chuyện này không liên quan đến anh, chỉ cần cô gái kia không tìm anh, cô ấy muốn thầm mến là chuyện của cô ấy.
Nhưng thời gian có ma lực, nếu một người dùng ánh mắt này nhìn bạn suốt một năm, bạn sẽ không thể dễ dàng xem nhẹ.
Đúng vậy, cô gái có nụ cười đáng yêu hồn nhiên giống cô vậy khó làm cho người ta bài xích. Dần dần, anh còn chưa nhận thấy được, không kiên nhẫn đã chuyển thành thói quen, không thể phủ nhận, còn ẩn ẩn sinh ra sung sướng, dù sao tâm hư vinh mỗi người đều có. Tuy rằng không biết cô ấy có nhìn thấy rốt cuộc có phải diện mạo chân thật của anh hay không, nhưng dưới loại ánh mắt đó, rất khó giả vờ.
Tiếp đó, dưới tình huống ngẫu nhiên, cùng cô gái kia mặt đối mặt. Cô có thể không biết anh luôn kìm nén xúc động muốn cười to.
Chưa thấy qua...... Người kỳ lạ như vậy! Ngốc làm cho người ta gây cười, giống một con thỏ chấn kinh, căng thẳng liền kích động thất thố, vì xấu mặt mà hiển lộ xấu hổ cùng ảo não. Vẻ mặt là thứ không thể tin nhất, nhưng vẻ mặt cô gái kia hoàn toàn có thể phản ánh nội tâm, nhìn lại cảm thấy...... Đáng yêu. Kỳ quái, anh không cảm thấy không kiên nhẫn, ngược lại có chút sung sướng. Nhưng cô vẫn như vậy, cô có trí tuệ, nhưng khi gặp anh lại không đem ra được. Khi nhìn thấy anh luôn có vẻ ngây ngốc, kích động đến đỏ mặt — mà việc này không hiểu sao lại làm cho anh thỏa mãn.
Hai lần tình cờ gặp sau, rốt cuộc kìm không được tò mò cùng hứng thú đối với cô. Vì thế khi ban của cô tổ chức giao du, anh đi theo, từ nay về sau liền rơi vào. Cô gái kia cái gì cũng không làm, chỉ là liều mạng che giấu biểu tình mình cùng nhịn xuống không thương tâm kiên cường, thế nhưng khiến cho anh gặp hạn, chính anh cũng rất ngạc nhiên. Một người thì ra có thể khinh địch như vậy liền động tâm, cũng có lẽ, tâm của anh đã sớm rơi vào ánh mắt của cô.
Mà khi thật sự muốn tiếp cận, anh lại chần chờ.
Thật sự có thể tiếp cận sao? Hai người không giống nhau như vậy, thật sự có thể kết bạn đồng hành sao? Anh không có thói quen liên lụy cùng khất nợ, mà cô rất hồn nhiên quá yếu ớt. Như vậy có thể ở bên anh sao? Anh bảo vệ được sao? Lần đầu tiên, không tự tin đối với mình như thế. Huống hồ liền như vậy rơi vào, ít nhiều cũng không cam tâm như vậy.
Trình Định Doãn trong mắt cô là anh sao? Có thể là cô suy nghĩ ra bạch mã vương tử hay không? Cứ như vậy tới gần cô có loại ác cảm lợi dụng mê luyến của cô mà đắc tội — sau lại mới phát hiện, cô đối với anh thích nhưng không si.
Em họ Trần Kì cùng cô nói chuyện với nhau xong lại đưa ra một câu:"Cô ấy nói cô ấy không muốn!"
Thì ra thứ cô ấy muốn, chính là cảm giác thích một người.
Anh thực khó hiểu, nhưng sự thật tựa hồ chính là như vậy. Cô thích anh, lại không muốn yêu đương cùng anh, chính là đem trong cảm nhận đối với ảo tưởng yêu đương chiết xạ trên người anh mà thôi. "Nếu thật sự theo đuổi, sẽ hù chết cô ấy, vẫn là chờ cô ấy chân chính muốn yêu đương rồi nói sau." Trần Kì cảnh cáo như vậy. [Thật lâu về sau anh mới phát giác, đây là Trần Kì ý xấu khuyếch đại việc này.] "Huống hồ cô ấy là người không thể phân tâm một chút, cẩn thận hại cô ấy thi không vào đại học. Ánh mắt nhìn xa một chút a, chắc anh không chỉ muốn chơi trò yêu đương một năm rưỡi chứ?"
Vấn đề thực tế như thế, anh cũng nhìn thấy được. Thất thố lại thanh tỉnh, ngốc lại thông minh, kích động lại bất trí bị lạc, dùng ánh mắt đơn giản nhất nhìn anh, dùng tâm tinh thuần nhất nhìn thấu thế giới này, cô gái kỳ lạ như vậy a.
Sau đó, đổi thành anh nhìn cô. Nhìn cô gần hai năm, nhìn cô sống khoái hoạt, khoái hoạt lấy ánh mắt đuổi theo anh. Tình hình này càng thêm kỳ lạ, cô lại cảm thấy đương nhiên, mà anh, thế nhưng cũng khiến cho nó như vậy.
Bởi vì anh không dám. Nhỏ như vậy. Tinh thuần như một đứa trẻ, mềm mại như hoa chưa nở, anh ngay cả quấy nhiễu cũng không dám, có thể nào tùy tay liền hái xuống?
Không có biện pháp, nếu cần thời gian, như vậy anh cũng có thể có tính nhẫn nại.
Chỉ là không dự đoán được, anh lại nhớ cô như vậy.
Nhất là một năm rời nhà học đại học kia, thấy người khác có đôi có cặp hoặc là tìm tìm kiếm kiếm, anh mỉm cười bàng quan, chỉ khiến nhung nhớ như lửa đốt. Ánh mắt hơi u buồn càng thêm hấp dẫn nhóm con gái chú ý, trong đó có người đủ điều kiện làm cho anh động tâm, anh lại mỗi ngày mang theo cái móc chìa khóa công tử chuột kỳ quái, mỗi đêm nhớ cô.
Ngày đó, trong lúc vô ý nghe thấy bài hát đang thịnh hành –"Đều là lỗi của em, là em yêu thương anh, làm cho anh bất tri bất giác thỏa mãn hư vinh được yêu......" Không khỏi khẽ cười, a, thì ra người giống anh như vậy cũng không thiếu đâu.
Mỗi lần gặp mặt cũng không như anh kỳ vọng. Thật sự, uổng xưng là thông minh nhưng anh đối với cô lại phi thường ngốc, anh có thể chủ đạo hội nghị, đối với mấy nghìn người chậm rãi mà nói, nhưng cùng cô ở cạnh nhau lại lấy trầm mặc chiếm đa số.
Vĩnh viễn không thể đoán trước ở bên cô sẽ là tình huống gì, rõ ràng nhung nhớ lâu ngày, lại chỉ có thể nói hươu nói vượn. Bất giác, trong lúc nói chuyện cô lại suy nghĩ gì đó, anh căn bản vô lực nắm trong tay.
Không rõ, khi nào thì anh biến thành người bị bắt? Cô luôn nhẹ nhàng mà cười, thỏa mãn cười, không có anh cũng có thể sống rất khoái nhạc. Hại anh tâm vốn xao động ở trước mặt cô trở nên lạnh nhạt, mà cô lại nhìn không ra trong nụ cười của anh có vội vàng chờ mong.
Anh càng ngày càng lo lắng, cô lại càng lúc càng mờ nhạt.
Có thể không có người tin, anh dấn sâu hơn cô nhiều lắm. Càng ngày càng sâu thêm, càng thêm thích nhìn cô thất thố mặt đỏ, thích nhìn cô để ý dáng vẻ của anh, cũng bắt đầu sợ hãi cô không còn thích anh, sẽ lạnh nhạt đi, sợ có người phát hiện cái tốt của cô mà giành đến trước.
Cô là khối ngọc thô, anh vội vã muốn đem giấu. Nhưng Trần Kì cùng Quan Phong làm rối lên, ngay cả chính cô cũng vẫn hồn nhiên không thấy, bảo anh làm sao dám "ra tay"?
Aiz, cô không nóng nảy, thật sự không vội, người gấp là anh.
Anh mới là người vất vả! Muốn chặt chẽ giữ lấy cô, lại muốn cho cô tự do.
Anh vẫn không rõ lắm cô có thấy anh thật hay không, nhưng cô có một đôi mắt trong suốt bao dung, tò mò nhìn thế giới của anh, hơn nữa có thể nhanh chóng tiếp nhận, mà anh vô lực kháng cự ánh mắt của cô. Tương lai như thế nào rất khó nói, anh chỉ khẳng định — tuyệt đối không thể mất cô!
Có một ngày anh sẽ nói cho cô: Kỳ thật, anh cũng không thích chơi bóng rổ, đơn giản là cô thường ở xa xa nhìn, cho nên anh mới chơi. Anh biết anh sẽ tiếp tục chờ, cho dù là hiện tại, có thể ở trường đại học nắm tay cô chín tháng, anh cũng chưa đạt tới chung điểm. Hoa nở, nhưg cách ngày kết quả còn một khoảng thời gian dài. Cái cô gái mở to mắt vô tà mới nhìn thế giới kia, cực kì hưởng thụ quá trình yêu đương chậm rì rì, chẳng lẽ anh có thể bởi vì nóng vội mà hái xuống quả chưa chín sao? Cho nên, anh chờ đợi. Anh biết cô có chút đồng tình với Phan Vân, hừ, chẳng lẽ anh thoải mái hơn Phan Vân sao? Anh sẽ chờ. Kiên nhẫn chờ đợi không phải lãng phí thời gian, mà là sản xuất. Chính là, chỉ mong, đừng quá lâu. Aiz –