"Cái gì?" Trình Định Doãn đứng sững, "Cậu nói ai?"
Quan Phong cười mỉa, dương dương tự đắc hất cằm qua chỗ tôi núp.
Nha, bị hắn phát hiện! Tôi chỉ có thể từ từ đứng thẳng dậy, lắc lắc chân đang hơi tê, tận lực tươi cười có vẻ đáng yêu."Hi! Đã lâu không gặp, anh cũng đến đây a?" Tiếp đón như vậy vào lúc này tựa hồ không thỏa đáng lắm, nhưng không có biện pháp, những lúc tôi gặp Trình Định Doãn quả thật có chút thất thường.
"Hà Tinh?" Trình Định Doãn sửng sốt, yên lặng nhìn tôi hồi lâu, nghiêng đầu hung hăng phun ra một hơi, "Ai mang em đến?"
"Em tự mình theo tới, bởi vì...... ừm...... có điểm...... tò mò." Đây là nguyên nhân tôi theo tới nhỉ? Bằng không tôi cũng không biết tại sao đang êm đẹp lại chạy tới xem náo nhiệt.
"Hà Tinh!" Anh trừng mắt nhìn tôi, làm tôi sợ tới mức nhanh chóng cúi đầu tỉnh lại, "Em có biết cái gì kêu là nguy hiểm hay không? Người ta đánh nhau có thể tùy tiện đi theo xem sao? Xảy ra chuyện thì sao?"
"Thực xin lỗi." Tôi ngoan ngoãn xin lỗi, anh hôm nay thật sự có điểm hung dữ, nói theo ý anh là tốt nhất.
"Em...... Này không phải là vấn đề nói xin lỗi, em hẳn là không nhận thức được hành vi nguy hiểm hạng nhất, cái gì cũng không biết liền lỗ mãng theo lại đây, lại chỉ đi một mình! Em có biết hay không......" Xem ra anh giận còn lâu mới tan, nhưng tình huống không cho phép anh tiếp tục nói tiếp –
Tuy rằng người trường M đã khống chế được đại cục, nhưng ngoan cố chống cự, người thành Tây vẫn không dễ dàng chịu thua, còn có khác ba bốn người đánh về phía chúng tôi, trong chớp mắt Quan Phong lại bị cuốn vào chiến cuộc.
Trình Định Doãn thấp giọng rủa một tiếng, vung tay vung chân, ngăn trở hai người, "Hà Tinh đến phía sau đi!"
Giống như không kịp né, trong tiếng kinh hô của tôi, một người trong đó hướng về phía tôi mà đến. Không phải chứ? Ngay cả tôi cũng phải gia nhập đánh nhau? Trong lúc trố mắt, thân thể khẩn cấp phản ứng, khinh kêu một tiếng, đùi phải đưa ra, chân trái quay về, đứng thẳng lưng — đá! Trúng chính giữa gáy, đối thủ sảng khoái ngã xuống. A, thì ra lúc tiểu học hoạt động ngoại khoá luyện mấy tháng võ thiếu nhi cũng có công dụng nha! Không tệ, nhiều năm không luyện qua như vậy, đột nhiên dùng đến còn có thể đùa giỡn như vậy, con người quả nhiên có tiềm năng vô hạn!
Hai người vốn dĩ đang định qua đây cứu người có chút kinh ngạc nhìn tôi, lại xoay người ứng phó đối thủ của bọn họ.
Này này! Đừng coi tôi là cao thủ nha!
Tôi thét chói tai, chật vật né tránh một quyền. Vừa rồi một đá kia của tôi căn bản cũng không tạo nên thương tổn nặng gì, người nọ rất nhanh đứng lên, lại chém ra một quyền, "Cứu mạng a –" học sinh ngoan giống như tôi vậy, loại việc này không nên xảy ra trên người tôi a! Sợ tới mức tay chân phát run, lui về phía sau vài bước đã bị vấp trúng một khúc cây, tuy rằng nhờ vậy mà tránh thoát một kích, nhưng mà phía sau lại bị đập mạnh, may mà có ba lô cản lực, nên không đau lắm.
Trong tiếng thét chói tai của tôi, Trình Định Doãn đúng lúc ngăn lại một quyền người nọ nện xuống, hai người quay qua đánh nhau. Hô, hoàn hảo, ta ngồi dưới đất vỗ ngực thuận khí.
Chỉ chốc lát sau, đánh nhau đã xong, bên ta thắng lợi, Trình Định Doãn đi tới kéo tôii đứng dậy, giúp ta phủi cát trên lưng, lẩm bẩm:"Kỳ quái, vừa rồi một chiêu kia rõ ràng đánh rất được......"
"Vừa rồi là kỳ tích." Tôi mặt đỏ hồng, tuy rằng thầy giáo võ thuật từng khen tố chất của tôi không tệ, cũng không đại biểu cho tới bây giờ sau nhiều năm không nghị lực khổ luyện qua cũng bỏ xó, tôi sẽ thật sự có năng lực ứng phó trận trận kia. Chiêu vừa rồi, cũng nhờ may mắn, muốn tùy tiện liền có thể tái hiện sao? Kỳ tích không dễ dàng xảy ra lần thứ hai như vậy.
Anh lắc đầu cười cười, hỏi tôi có trầy da không.
"Không có việc gì." Tôi lắc lắc đầu, "Hơn nữa đời này em còn không có cùng người đánh nhau qua, còn có, quyền cước đánh vào thân thể người khác cảm thấy thực đáng sợ......" Đánh thân thể cùng đánh bao cát là hoàn toàn bất đồng, chưa thử qua sẽ không biết khi mình đem sức lực từ cơ thể đánh ra, mà không thể xác định việc này sẽ tạo thành thương tổn nhiều hay ít, một khắc kia từ đáy lòng sẽ dâng lên ý chí chiến đấu. Tôi xem như đã thể nghiệm qua, chắc chắn suốt đời khó quên.
Trình Định Doãn cười, đưa tay xoa xoa đầu tôi, làm tôi ngạc nhiên, tim đập mạnh, trên mặt lại nóng lên.
"Xuy, tiểu muội muội không tệ a." Quan Phong xử lý xong chuyện hai phe, cũng đi qua bên này, "Thân thủ không tệ a, chỉ là lá gan không đủ lớn, nếu không thì đi theo chúng ta luyện thêm vài lần đi? Rất nhanh sẽ thành thói quen."
"Quan Phong." Trình Định Doãn gọi nhỏ tên hắn dường như đang cảnh cáo.
Quan Phong không để ý tới anh, kề sát vào tôi, trên mặt nở nụ cười."Thế nào? Gia nhập chúng ta đi."
"Không cần!" Tôi lập tức lắc đầu. Tôi sẽ không quen đâu, huống hồ tôi là đứa trẻ ngoan như vậy, không thích hợp đánh nhau.
"Gì không cần chứ?" Quan Phong mặt vô cùng lưu manh, "Đến đi, chơi tốt lắm, chúng tôi sẽ dạy cô đánh nhau hút thuốc uống rượu."
"Không cần." Tôi cười trốn phía sau Trình Định Doãn, không thể tưởng được Quan Phong cũng có một mặt như vậy, dường như là cố ý dụ dỗ chơi đùa với con nít.
Trình Định Doãn một tay chống đỡ bả vai Quan Phong, ngăn cản hắn tiếp tục tới gần.
Quan Phong đứng thẳng dậy, mất mặt nhún nhún vai, trên mặt trong chớp mắt lại trở về vẻ lạnh lùng mang ý giễu cợt."Gì khẩn trương như vậy chứ? Tao không giành của mày. Tối rồi, học sinh ngoan nên về nhà đi, đừng đi loạn ở bên ngoài."
Lúc này tàn cục đã yên, bại tướng thành Tây sớm chẳng biết đi đâu, A Phân mang theo người trường M tới trước mặt Quan Phong, om sòm đề nghị tìm một chỗ chúc mừng, một đám người cười nói muốn đi.
Trình Định Doãn đè Quan Phong lại, "Cậu còn đi nơi nào? Cô bảo cậu về nhà một chuyến."
Quan Phong nhíu mày, "Mang theo thứ này về?" Hắn quơ quơ tay phải treo băng vải.
"Trước tới nhà của tôi ở hai ngày. Tôi đi nói với cô, bác Quan." Trình Định Doãn nhìn sang cánh tay bị thương của hắn, "Sắp bị mẹ cậu làm phiền chết, tôi không muốn phải đi tìm cậu nữa, cậu có thể thử xem xem."
Bọn họ ánh mắt đối diện, sau đó Quan Phong nhún nhún vai, không thèm nhắc lại, quay đầu ý bảo những người khác đi trước. Người trường M không nói gì rời đi.
Tôi giữ chặt A Phân, "Cô không về bệnh viện sao? Bát canh kia...... Ách, quên đi, lạnh không nên uống." Đối bà có điểm áy náy, ta cúi đầu.
Quan Phong cười to ra tiếng, cười đến xoay người ôm bụng. A Phân chịu không nổi hình như đang vuốt vuốt tóc.
Trình Định Doãn xem biểu tình của tôi cũng tựa hồ cũng có một chút bất đắc dĩ cười, đưa tay kéo tôi về bên người anh. "Khuya rồi, em cũng mau về nhà đi. Người trong nhà không lo lắng sao?"
"Ừm......" Tôi nhìn sắc trời, tà dương đã hạ, ánh sáng tối dần, "Nha, đã trễ như vậy? Khó trách cảm thấy thật đói! Các anh không đói bụng sao? Trước cùng đi ăn cơm chiều đi, được không? Ngay kế bên đây thôi."
"Đói bụng sao?" Trình Định Doãn nhìn nhìn tôi, sau đó quay đầu nhìn về phía Quan Phong, "Đi ăn cơm trước?"
"Tùy tiện." Quan Phong nói, "A Phân em cũng đi đi, cơm nước xong liền về bệnh viện."
"Được, em dẫn đường. Đi nơi này!" Tôi chạy tới phía trước, quẹo vào một cái ngõ nhỏ hẹp, "Vùng này em vô cùng quen thuộc nha." Từ nhỏ ở chỗ này lớn lên thôi.