"Đây không phải......?" Trình Định Doãn nhìn biển tên.
"Nhà của em."
"Cậu...... Cậu không phải muốn dẫn chúng tôi đi quán ăn sao?" A Phân lại có điểm ngây người.
"Nha? Tôi chưa nói a." Tôi có nói qua muốn đi quán ăn sao? Thật là kỳ quái cô ấy lại hiểu lầm như vậy.
A Phân cau mày, "Này, cậu dẫn chúng tôi về, ba mẹ cậu không dọa đuổi mới là lạ!"
Tôi nhìn cô, "Vì sao?" Cô ấy hình như nghĩ mình là yêu ma quỷ quái thì phải.
"Xuy, thật sự là tiểu muội muội thiên chân vô tà." Quan Phong lắc đầu, xoay người bước đi.
"Anh nghĩ bọn anh hiện tại không có cách nào đến nhà em làm khách." Ngay cả Trình Định Doãn cũng nói như vậy.
"Này......" Tôi hô. Nhưng vào lúc này, cửa mở.
"A Tinh, sao trễ như vậy?" Là mẹ, nhìn thấy có bốn người đứng ở cửa, hơi – ngây người, lập tức mở rộng cửa, "Đến, mau vào."
Trình Định Doãn cùng ba người ngây ngốc nhìn, lần lượt vào phòng. Mẹ đi phía sau tôi, khẽ nhíu mày, "Sao trễ như vậy? Mẹ gọi điện thoại đến bệnh viện, dì Dương nói con đã về từ sớm. Chờ con về ăn cơm, con đi đâu vậy?"
"Ách...... Con theo chân bọn họ đi loanh quanh...... Đợi một chút." Tôi đem chuyện phức tạp nói thành đơn giản một chút với mẹ, tiếp theo đơn giản giới thiệu một chút về ba người, "Đây là Trình Định Doãn, học lớp 11 trường con, đây là hai học sinh trường M."
Vào cửa, mẹ bật đèn lên, lấy dép cho bọn họ thay, quét mắt nhìn vết thương cùng dấu vết đánh nhau trên người bọn họ, cho dù tâm còn nghi vấn nhưng cũng không lộ ra điều gì, vì thế tôi thầm cảm kích.
"Con đưa bạn con đến phòng khách đi, mẹ đi giúp bà làm đồ ăn. Lần sau về muộn thì gọi điện trước, có nghe hay không?"
"Dạ, đã biết." Tôi cũng thay dép, dẫn ba người vào phòng khách.
Ba đang ở sô pha xem báo, thấy chúng tôi tiến vào liền đứng lên. "A Tinh đã về, bạn con sao? Đây, mọi người trước ngồi xuống, đợi một lát liền ăn cơm." Một mặt hiền lành tươi cười, đối với vết thương trên người bọn họ làm như không thấy.
"Cháu chào chú." Trình Định Doãn đầu tiên gật đầu chào hỏi, hai người khác cũng gật đầu theo, có chút cứng ngắc.
"Xin chào, xin chào." Ba cười tủm tỉm, bắt chuyện cùng Trình Định Doãn. Ba luôn luôn là người đàn ông tốt, Trình Định Doãn miệng lưỡi lại lanh lợi, tự nhiên trò chuyện với nhau thật vui. Quan Phong không tự tại như vậy, ngồi ngay ngắn ở trên ghế không nói lời nào, A Phân lại bất an nhìn trái nhìn phải, quả thực là bộ dáng muốn đẩy cửa mà chạy. Tôi ở bên cạnh giúp mọi người rót trà, thầm nhìn xem thú vị.
"Vào nhà ăn thôi, ăn cơm." Không lâu sau mẹ vào tuyên bố, vì thế mọi người di chuyển quân đội vào nhà ăn, bắt đầu bữa tối thần thánh của chúng tôi.
"A Tinh, mang bạn của con đến đây ngồi. Nga, là cô bé này a, cháu đã có thể xuất viện sao? Bác sĩ Hồ không phải nói ở hai ngày nữa? Lát nữa phải về bệnh viện đi? Hai cháu này là gặp ở bệnh viện sao? Tiểu tử, tay cháu làm sao vậy? Gãy xương sao, ôi, thoạt nhìn rất nghiêm trọng. Còn cháu này? Ừm, xem ra rất khỏe mạnh...... Ừm, đúng vậy, khỏe mạnh chính là phúc...... Kỳ thật a, nói đến đây, ăn uống quan trọng nhất, bệnh tòng khẩu nhập (bệnh từ miệng mà vào), bệnh gì cũng đều liên quan đến ăn uống, đây cũng không phải bà già rồi nên nói nói bậy, A Tinh nhà bà thời điểm trước kia đi viện......" Bà vừa thay mọi người múc canh, vừa lải nhải bài ca thần thánh về ẩm thực của bà, vì thế đề tài vừa chuyển, tiếp tục triển khai cẩn thận quan tâm đối với hai người bệnh bị thương, "Làm sao bị thương? Sau khi bị thương ăn cái gì a?...... Cô bé, loại canh buổi chiều này có uống được không? Thịt gà cùng thịt lợn đều là thực bổ (đồ ăn tẩm bổ), bà còn bỏ thêm thuốc Bắc...... Bình thường cháu ăn cái gì?......"
Ai, kỳ thật bà bình thường không nói nhiều như vậy, nhưng đối với người bệnh cần đặc biệt có người chiếu cố một chút mà thôi. Nhưng Quan Phong cao lớn kiệt ngạo cùng em gái A Phân đối loại quan tâm này hiển nhiên không thế nào hưởng thụ.
Quan Phong sắc mặt vô cùng quái dị, nhưng đối với một bà già cười hiền lành như vậy làm sao có thể nổi giận? Vì thế càng ngày càng cứng ngắc.
Động tác của A phân càng ngày càng chậm chạp, ánh mắt không kiên nhẫn càng thêm sâu, xem ra là bị bà nói làm cho có chút hỗn loạn. Ai, công lực lải nhải của bà hướng tới là...... Xem ra A Phân tiếp nhận công lực không bằng tôi.
Tôi cùng Trình Định Doãn liếc nhau, cúi đầu ăn cơm. Mẹ cũng trầm mặc ăn cơm, ba lại có bộ dáng như thiên hạ thái bình, thỉnh thoảng bảo ba vị khách gắp đồ ăn.
"Cháu bình thường...... không ăn cơm ở nhà." Sau nhiều lần bị bà hỏi, A Phân kiên quyết trả lời.
"Như vậy không tốt, ăn ở bên ngòai không vệ sinh đã đành, hơn nữa lại đầy mỡ......"
"Chỗ nào ăn mà chả giống nhau? Ăn cái gì chả giống nhau? Không chết được là được!" A Phân tính tình rốt cục bùng nổ.
"Không thể nói như vậy nha......"
"Cháu chính là nói như vậy!" A Phân cầm bát cơm đẩy thật mạnh, đồ ăn rơi vãi trên bàn, miếng thịt gà bà gắp cho cô ấy cũng bị cô ấy làm rơi.
Cô ấy thảm! Ánh mắt bà tức thì thay đổi, đạp hư đồ ăn như vậy tuyệt đối không cho phép!
Tôi lén lút bưng bát cơm đứng ra xa một chút, suy nghĩ một chút lại cảm thấy còn chưa đủ an toàn, vì thế bưng bát canh đứng lên, không dấu vết ngồi ở một chỗ thật xa. Trình Định Doãn nhìn nhìn đột nhiên tới gần chỗ của tôi, tôi cười với anh, sau đó hai người cúi đầu — chuyên tâm ăn cơm. Ba đồng tình muốn mở miệng nhưng lại trầm mặc, xem tình hình chắc cho rằng đây là người già dạy dỗ trẻ hư. Mẹ nhanh chóng nuốt cơm, một bên nhìn trộm tình hình, tính xem có thời gian đuổi bà đang bùng nổ lửa giận rời khỏi hiện trường hay không. Quan Phong qua lại nhìn bà cùng A Phân, lại nhìn sang một nhà chúng tôi, bắt đầu há to mồm ăn cơm.
Chỉ có A Phân hồn nhiên không biết gì, không nghe lời người lớn, vẻ mặt "tôi chính là không ăn thì sao chứ", làm tôi phải hít vào
Bà bình tĩnh buông bát, nhìn cô ấy thực bình tĩnh mở miệng:"Một hạt lúa một hạt cơm đều không dễ làm ra, cháu đã làm ra thức ăn sao? Chưa chịu khổ nên xem nhẹ thành quả lao động của người khác......" Bà của bà khi còn sống nói cho bà: Quý trọng thân thể cùng yêu quý lương thực làm nghĩa vụ đầu tiên của con người.
"Cháu không tốn tiền của bà, đó cũng không phải việc của bà, đồ ăn có gì đặc biệt hơn người? Không phải mua tiếp lại có sao? Bà dong dài!" A Phân đơn giản kêu gào," Ăn ít đến mấy cũng sẽ không chết đói, cháu không ăn! Cháu đi đây!" Thở phì phì đứng lên.
Bà giữ chặt tay cổ tay cô ấy, mặt hoàn toàn trầm xuống, không khí càng ngày càng ngưng trệ –
"Cháu no rồi." Trình Định Doãn buông bát không, mỉm cười với mọi người, "Các vị từ từ dùng."
Tôi cho miếng cơm cuối cùng vào miệng, đi theo ra ngoài. "Em giúp anh pha trà!"
"Tủ lạnh có hoa quả, rửa một ít ăn." Mẹ theo sau từ phòng bếp mang sang một mâm hoa quả.
"Có quả táo không? Sau khi ăn xong ăn chút hoa quả cũng tốt." Ba cũng đứng lên.
Mọi người gom lại ở phòng khách pha trà, sau đó Quan Phong cũng đi ra, thuận tay đóng cửa nhà ăn. Tiếp theo mọi người ở phòng khách nói giỡn ăn quả xem tivi, hoà thuận vui vẻ.
Tuy rằng tiếng vang trong nhà ăn mơ hồ nghe thấy, nhưng mọi người đều lựa chọn xem nhẹ. Không quan hệ, A Phân dù gì cũng phải kính lão bà bà ba phần, mà ví dụ thực tế cùng lý luận bà tích lũy vài thập niên sao lại không áp ngã một tiểu nữ sinh? Huống hồ trước kia bà cũng là nữ dân binh tính tình mạnh mẽ hành động hấp tấp. Cho nên — ha ha, thế giới thái bình, thiên hạ vô sự!
Nửa giờ sau, Trình Định Doãn cùng Quan Phong đứng dậy từ biệt, lôi A Phân đã hoàn tòan trầm mặc từ nhà ăn ra, rời đi.
Tôi đưa bọn họ ra cửa, sau khi về nhìn thấy lão mẹ đứng ở cửa phòng khách, ôm ngực nhìn tôi, "A Tinh, con sẽ không cảm thấy hứng thú đối với loại chuyện có tính kích thích này chứ?"
"Không có, mẹ, con muốn làm bé ngoan." Ha ha, câu hỏi tu từ của mẹ luôn uyển chuyển như vậy.
"Ừ, chuyên tâm học tập một chút." Kỳ thật so với các cha mẹ khác mà nói, yêu cầu của mẹ đối với tôi rất thấp, cũng không muốn tôi thi phải có thành tích tốt, nhưng hy vọng tôi có thể thi vào một trường có vẻ tốt, về sau cuộc sống tốt một chút.
"Dạ." Tôi gật đầu.
"A Tinh luôn luôn là bé ngoan." Ba gấp tờ báo lại tiếp lời, vẫn là bộ dáng cười hớ hớ, "Ba người bạn vừa rồi cũng không tồi, đặc biệt là Trình Định Doãn, đúng hay không, A Tinh?"
"Dạ? Dạ...... Con về phòng học bài trước."