Ngồi xe gần hai tiếng cũng đên nơi cắm trại, đây là khu rừng Sang Đông rất xa thành phố. Buổi cắm trại 4 ngày 3 đêm này phải nói quá khó khăn với các cô tiểu thư, công tử nhà giàu kia rồi. Không khách sạn, không wifi, tự dựng lều, tự nấu nướng. Chỉ hi vọng họ không lỡ tay đốt rừng là may mắn lắm rồi.
Gọi cắm trại cho kiêu xa vậy thôi, nói đúng hơn đây là một buổi rèn luyện bản thân của nhà trường tổ chức hằng năm. Đây là chuyến đi bắt buộc. Kiếp trước Hàn Tiểu Du cũng rất ghét, nhưng hiện tại hứng thú nhiều hơn.
May mắn năm nay năm 2 và năm 3 được đi cùng nhau. Hàn Tiểu Du phấn khởi chạy qua đám người sinh viên năm 3. Dĩ nhiên là tìm đến người yêu thân thương của mình rồi.
Lâm Phong nhìn thấy cô, gương mặt tươi tỉnh trở lại.
"Có mệt không?" - Anh quan tâm hỏi. Hàn Tiểu Du lắc đầu, nắm lấy tay anh. Con đường từ ngoài bìa rừng vào trong cũng khá dài. Mọi người đi bộ đến mỏi cả chân. Chỉ có Hàn Tiểu Du vẫn hăng hái. Hoàng Thiên Bảo nhìn thấy cô, gần được cô gái nhỏ này tiếp sức.
Sau khi đến nơi đã làm 12h trưa. Không được ăn cơm, lại mệt muốn chết. Hàn Tiểu Du cũng ngủ một lát. Lều cũng do Lâm Phong dựng. Nói tóm lại, mọi chuyện đều do anh làm.
Kiếp trước, Hàn Tiểu Du phải tự thân vận động. Kết quả là phải ngủ ở ngoài sương. Nhưng vẫn có người tốt, đem chăn đắp cho cô, còn giúp cô dựng lều ngủ. Tính ra đã hai kiếp rồi, cô vẫn chưa biết người đó là ai.
Hàn Tiểu Du ngủ rất ngon giấc. Lâm Phong không nỡ đánh thất, bế cô vào trong lều. Khi tỉnh dậy đã là buổi chiều. Mọi người đang ở ngoài chuẩn bị nướng thịt. Một anh chàng nào đó chuẩn bị tiệc đãi tất cả mọi người. Riêng bản thân Hàn Tiểu Du thấy giàu quá đến phát điên rồi. Mà thôi, họ có tiền, họ có quyền.
Hàn Tiểu Du chạy ra ngoài, cô đi tìm Lâm Phong. Run rủi thế nào lại đụng trúng Hoàng Thiên Bảo. Nếu như bình thường, anh ta sẽ đẩy cô ra, mắng một trận. Nhưng lần này lại dịu dàng.
"Sao thế Tiểu Du? Em không ra chơi cùng mọi người sao?" - Anh ta hỏi. Hàn Tiểu Du đột nhiên cảm thấy thích anh ra của trước kia hơn, còn bây giờ thì chỉ khiến cô cảm thấy buồn nôn. Hàn Tiểu Du nhíu mày
"Lâm Phong đâu?" - Cô hỏi Hoàng Thiên Bảo. Anh ta bực mình nhìn cô. Anh ta biết nếu như trước đây cô suốt ngày bám lấy anh ta, thì bây giờ cô hận không thể tránh anh ta càng xa càng tốt. Không còn cô gái suốt ngày lẽo đẽo bên cạnh anh ta. Không còn người hay mang nước hay cơm hộp cho anh ta. Không còn cô gái kiêu ngạo khiến người khác ghét.
Bây giờ cô đơn thuần, vui thì cười, buồn thì khóc, sống thật với bản thân mình. Chính con người này đã khiến Hoàng Thiên Bảo thay đổi trái tim. Hoàng Thiên Bảo nắm lấy tay cô.
"Tiểu Du, chúng ta hẹn hò đi. Anh hứa sẽ rời bỏ Diệp Di Ân." - Hoàng Thiên Bảo từ tốn nói. Hàn Tiểu Du nhìn anh ta, đôi mắt ngấn lệ. Kiếp trước, người đàn ông này chính là người cô yêu bằng cả sinh mạng, người đàn ông đã vì cô gái tên Diệp Di Ân nhẫn tâm hại chết đứa con ruột thịt của mình. Hàn Tiểu Du chưa bao giờ hối hận vì mình chết, chỉ hối hận vì kiếp trước quá ngu dốt. Ngu dốt đến nổi trao cả tim phổi cho người đàn ông không xứng đáng. Bây giờ anh ta lại tỏ tình với cô? Hẹn hò? Anh ta nghĩ cô sẽ mềm lòng chắc. Hàn Tiểu Du rút tay mình ra.
"Tôi không có hứng thú."- Cô lạnh lùng nhìn. Hàn Tiểu Du bấy giờ mới nhìn thấy Lâm Phong đang đứng, trên người anh tỏa ra một sự lạnh lẽo tột độ. Hình như không khí cũng tràn đầy giấm chua. Hàn Tiểu Du nở nụ cười
"Lâm Phong, anh đã đi đâu vậy?" - Giọng nói mang theo bao trách móc đáng yêu. Lâm Phong vuốt tóc cô không nói, tay vòng qua eo cô xiết chặt. Cái này dùng để khẳng định chủ quyền, anh muốn cho Hoàng Thiên Bảo biết Hàn Tiểu Du là của anh.
"Hoàng Thiên Bảo, hình như cậu muốn đào chân tường của tôi? Tôi cho cậu biết suốt đời này cậu cũng đừng hòng." - Lâm Phong đưa Hàn Tiểu Du đi. Cô đối với anh là tin tưởng, là dựa dẫm, cô biết anh là người sẽ không bao giờ làm tổn thương cô.
"Đừng giận nữa mà. Phong à ~" - Tuyệt chiêu tuyệt vời nhất của Hàn Tiểu Du chính là làm nũng. Mỗi lần cô giở giọng ngọt ngào thì chính là Lâm Phong bị trúng điểm huyệt không làm gì được.
"Được rồi, không giận. Đừng làm khó anh nữa." - Anh dịu dàng ôm Hàn Tiểu Du. Ngoài dự liệu, Lâm Phong cúi xuống hôn lên môi cô. Anh nhẹ nhàng mà mút vào, sợ dùng lực quá mạnh sẽ khiến cô tan biến đi mất. Nụ hôn đó khiến tâm anh yên ổn hẳn lại. Cô gái của anh không có ý định rời khỏi anh. Lâm Phong cuối đầu mệt mỏi dựa vào người cô.
"Tiểu Du, đừng bao giờ rời xa anh có được không?"
____________________________________
Cuối cùng cũng quay trở lại. 🔙
Đừng đọc chùa >< hãy cho Ny thấy sự tồn tại của bạn đê!!!
Đùa tí thôi 😂
Thật ra là Ny Ny định viết thêm truyện mới.:3 Có ai muốn đóng góp ý tưởng không:3