Lâm Phong "..."
Vợ anh cái gì cũng đúng, anh chính là xấu trai đi? (Xấu như soái ca ấy mà).
"Phong ca ca à, Đậu Đỏ vừa mới tỉnh dậy, anh đừng chưng ra bản mặt như vậy được không?" - Hàn Tiểu Du đưa tay sờ sờ mặt anh. Cô mỉm cười, lần này cô không mất trí, lại còn nhớ ra được rất nhiều thứ đã quên. Lâm Phong ngẩn người nhìn cô.
"Em nhớ. Phong ca ca, em nhớ anh. Em nhớ cả cậu bé đã chơi cùng với em. Nhớ cậu bé nói với em sẽ bảo vệ cho em. Phong..." - Cô ôm lấy anh. Anh cũng ôm chặt cô.
"Anh... Anh rất sợ. Sợ em cứ ngủ mãi không dậy." - Lâm Phong run rẩy nói. Phải, thật sự rất sợ. Anh có thể không quan tâm đến bất cứ việc gì, chỉ cần cô còn ở bên cạnh anh.
"Em xin lỗi." - Hàn Tiểu Du khóc, những ngày qua cô đều nghe thấy tiếng anh nói chuyện với mình. Thất anh bất lực như thế nào. Cô có thể tỉnh lại cũng chính nhờ anh.
_______________________________________
Hàn Tiểu Du sau khi suy nghĩ, đã quyết định đi du học 4 năm. Cũng chính là phải rời xa gia đình, và cả Lâm Phong 4 năm.
Người kịch liệt phải đối cũng chính là Lâm Phong. Vì đơn giản là cô không muốn cho anh theo cùng. Anh lại không muốn để cô đi một mình.
Tạm thời gác lại cái vấn đề du học sang một bên. Quan trong chính là việc tên Hoàng Thiên Bảo một ngày không bám theo cô, sẽ ăn không ngon ngủ không yên hay sao đó.
Được rồi, kiếp trước cô đã từng như vậy, kiếp này coi như trả nợ. Chỉ là hắn ta càng làm, thì lại có người càng ghen. Mà người đó ghen, người khổ chỉ là cô mà thôi. Tại sao Hàn Tiểu Du lại không biết tính chiếm hữu của Lâm Phong mạnh mẽ như thế chứ?
_______________________________________
"Vợ à, khi nảy tên kia đã làm gì em." - Lâm Phong đi vòng quanh vợ mà tra hỏi.
"Hắn ta... Chỉ nắm lấy tay em thôi."
"Đi theo anh rửa tay." - Lâm Phong kéo cô vào nhà vệ sinh rửa tay. Rửa tay cô như thể là cô vừa mới tiếp xúc với bệnh nhân bệnh truyền nhiễm cực kỳ nặng vậy. Ý anh là tên kia là kẻ bệnh!
_______________________________________
"Vợ à, khi nảy anh ta đã làm gì thế?"
"Anh ta giật lấy túi xách của em." - Hàn Tiểu Du đưa ra túi xác giới hạn mình thích nhất.
"Vứt đi, mai anh mua cái khác." - Lâm Phong không thương tiếc quẳng vào sọt rác. Hàn Tiểu Du khóc không ra nước mắt, bản giới hạn làm sao có thể dễ dàng mua được. Ấy vậy mà Lâm Phong lại mua được nha!
_______________________________________
"Vợ à, hôm nay hắn đã làm gì..."
"Hôm nay em không gặp hắn. Phong ca ca à hôm nay em ở nhà cả ngày với anh mà!" - Hàn Tiểu Du hét lên. Tên này ghen riết thành nghiện rồi.
"Ừ nhỉ." - Phong ca ca vừa mới bị mất trí nhớ tạm thời.
_______________________________________
"Phong, anh có máu M à? Sao thích nghe em mắng thế?" - Hàn Tiểu Du ngước đầu lên hỏi anh
"Vợ à, chỉ có em mới có thể chà đạp anh thôi!"
Này, anh bị Từ Vi Vũ nhập à!
_______________________________________
Sau lần tai nạn đó, cô có một tài xế kiêm osin và kiêm cả người yêu đưa rước mỗi ngày. Tốc độ lái xe còn chậm hơn cả đi bộ. Đúng là nói quá một chút, nhưng với cái tốc độ này thì quá là kinh khủng.
"Lâm Phong, chạy nhanh một chút được không?" - Hàn Tiểu Du than thở.
"Không được."
"Em xuống đi bộ!" - Hàn Tiểu Du chưa kịp mở cửa xe. Chiếc xe đã phóng đi với một tốc độ chóng mặt.
Anh không thể lái xe với tốc độ của người bình thường à?
_______________________________________
"Lâm Phong, em thích anh. Anh làm bạn trai em nha." - Một cô bé sinh viên năm nhất đứng đưa một lá thư e lệ nói.
"Tôi không thích cô." - Anh lạnh lùng bỏ đi. Ừ, anh rất phũ, quá là phũ. Nhưng không ai có thể thấy được bộ mặt bây giờ của anh.
"Vợ à, anh mới từ chối lời tỏ tình của một cô bé đó. Khen anh đi. Khen anh đi!"
"..." Được rồi, anh làm tốt lắm!
_______________________________________
"Vợ à, cho anh ôm đi." - Lâm Phong như đứa bé cần hơi mẹ. Biểu cảm trên mặt cũng rất đáng yêu. Cô là người bị tai nạn hôn mê, làm sao đầu óc của anh lại bị ảnh hưởng thế này? Hàn Tiểu Du không nở từ chối, ôm lấy anh một cái.
"Vợ à, em đừng đi du học có được không? Nếu không em phải mang theo osin kiêm nhiều thứ này theo chứ?" - Lâm Phong cất giọng hỏi.
"Em có thể kiếm osin mới mà."
"Đâu có osin nào chất lượng như anh đâu?" - Lâm Phong phản bác lại, làm osin cho cô là vinh hạnh của anh.
"Xí. Ai bảo không có? Hoàng Thiên Bảo chẳng hạn. Em thấy biểu hiệu của anh ta dạo gần đây cũng tốt." - Hàn Tiểu Du cố tình lôi tên Hoàng Thiên Bảo vào.
"Anh sẽ đem hắn đi băm thành trăm mảnh cho chó ăn. Không thì trói lại quăng xuống biển cho cá mập xơi." - Lâm Phong tức giận nói. Cô cạn lời! Anh có cần bạo lực như vậy không? Cô đã quên anh là bang chủ bang Hắc Long nổi tiếng lạnh lùng. Trước mặt cô, anh đã quăng mất hình tượng lạnh lùng của mình sang tận nam cực.
_______________________________________
************************************
Ta muốn ngược. Nhưng sợ trái tim mỏng manh yếu đuối của ta lại chịu không nổi. Nên ta cho sủng nhé.