Ngôi nhà này 10 năm đã không có người sử dụng, mọi thứ đều bị bám bụi. Sơn tường cũng ố vàng. Chẳng khác gì một căn nhà bỏ hoang. Có ai mua một căn biệt thự thật lớn chỉ để không như thế này không? Nhưng Lâm Phong lại làm thế đấy!
Ngoại trừ hai mẹ con Lãnh Nguyệt, mấy chú được thuê về để sửa chữa lại nhà cửa, còn có sự "giúp đỡ" của hai anh chị Hạo Hạo và Đường Đường. Có điều là càng giúp càng rối!
"Hai đứa ngồi yên một chổ. Còn phá phách nữa mami tét mông mấy cái!" - Lãnh Nguyệt hết chịu nổi hét lên. Đường Đường ngoan ngoãn ngồi xuống, Hạo Hạo thì không sợ. Cậu không sợ tét mông đâu. Lãnh Nguyệt im lặng nhìn cậu một cái, sau đó kéo Kỳ Vân lại.
"Hạo Hạo, mami suy nghĩ có nên gả con gái cho một người không biết nghe lời như con không." - Lãnh Nguyệt nói, Hạo Hạo lập tức như một đứa trẻ ngoan, thở cũng không dám thở mạnh. Lãnh Nguyệt nhịn cười đến trọng thương. Đứa đứa nhỏ này có phải 10 tuổi hay không đây.
"Kỳ Vân thích giấy dán tường hình gì?" - Lãnh Nguyệt xoa xoa đầu con.
"Màu hồng hello kitty." - Kỳ Vân phấn khởi nói. Cô bé là một cô công chúa mơ mộng. Dĩ nhiên cũng như vao cô bé khác, thích màu hồng, thích gấu bông và cả búp bê.
_______________________________________
Sau 1 tuần, căn nhà đã được tu sửa lại toàn bộ. Có một vườn hoa bồ công anh rộng lớn, khung cảnh thơ mộng nhưng đượm buồn. Còn có một khu vui chơi mini. Mấy đứa nhỏ đặc biệt là Kỳ Vân rất thích nơi này.
Căn phòng của Kỳ Vân rất lớn, kế bên phòng của Lãnh Nguyệt. Cô bé có cả một cái giường công chúa bự thiệt bư. Còn có cả một tủ búp bê thật lớn. Bên kìa còn có vương quốc gấu bông. Quả là một căn phòng trong mơ của mọi bé gái.
Kỳ Vân có cả một phòng bí mật để chứa quần áo. Có rất nhiều rất nhiều quần áo, hầu hết đều là thiết thế của Lãnh Nguyệt. Một phòng chưng bày những tác phẩm thiết kế độc nhất vô nhị của Anna
_______________________________________
Quán bar Angel.
Một người đàn ông đang dựa vào ghế nhìn vào ly rượu trong tay.
"Cậu làm gì như người mất hồn vậy?" - Tôn Quốc Trung gác chân lên bàn uống rượu.
"Tôi đang nghĩ về một cô gái."
Phụt... Tôn Quốc Trung phun luôn ngụm rượu trong miệng. Uông Nhạc Hồng cũng trố mắt nhìn.
"Cậu? Nghĩ đến một cô gái? Lịch sử lặp lại sao?"
"Cái gì mà lịch sử lặp lại?" - Âu Dương Kiệt khó hiểu hỏi.
"Không có gì." - Tôn Quốc Trung lại uống rượu. 7 năm trước Âu Dương Kiệt cũng từng nói về một cô gái. Tôn Quốc Trung đã nghĩ cô gái ấy sẽ là mảnh ghép cuối cùng của Âu Dương Kiệt. Tai nạn lần đó khiến Âu Dương Kiệt phải nằm trên giường có khả năng là không bao giờ tỉnh lại. Tôn Quốc Trung nghe bà Lan nói cô gái đó vì sợ cực khổ, sợ liên lụy nên đã lựa chọn cầm tiền bỏ đi.
Mọi người khi biết được đều rất ghét cô gái kia ham vinh hoa phú quý. Khi biết được chuyện Âu Dương Kiệt mấy trí, bà Lam đã căn dặn mọi người không được nhắc tên cô gái đó trước mặt Âu Dương Kiệt tránh để anh nhớ lại rồi đau lòng. Sau khi Âu Dương Kiệt tỉnh lại không lâu, cô gái đó có đến công ty tìm anh. Mọi người khi đó lại ngăn cản, khinh bỉ, đuổi đi không khác gì một con chó.
Chỉ là không một ai biết, năm đó là một cô gái túc trực ở bệnh viện 24/24. Mọi người cũng không biết sau khi Âu Dương Kiệt tỉnh lại, cô bị ném ra đường không thương tiếc. Hôm đó cô đến công ty tìm Âu Dương Kiệt, cô hy vọng có thể gặp anh, có thể khiến anh nhớ lại mình. Thế mà lại bị mọi người, những người từng rất quý mến xem thường, khinh rẻ. Họ không biết khi rời khỏi Âu Dương Kiệt cô không cầm lấy một đồng nào cả. Không đúng, cô có giữ hai chiếc nhẫn đắt giá. Một cái được đeo trên cổ Kỳ Vân, cái còn lại được đeo trên ngón tay áp út của Lãnh Nguyệt.
Lâm Phong mặc dù nghe rất nhiều lời về Lãnh Nguyệt, anh cũng không nghĩ cô là loại người như vậy. Cả Hàn Tiểu Du chỉ mới gặp qua cô một lần lại có niềm tin tuyệt đối với cô. Ngày mưa hôm đó nếu không có sự xuất hiện của gia đình Lâm Phong, và cả sự xuất hiện của Kỳ Vân, Lãnh Nguyệt thực sự tuyệt vọng muốn tìm đến cái chết.
Quay trở lại thực tại, Tôn Quốc Trung nhìn vào Âu Dương Kiệt. Làm bạn lâu năm như vậy, đây là lần thứ hai anh ta nhìn thấy anh như vậy. Anh ta cũng chỉ hy vọng cô gái này đừng giống như cô gái năm đó.
"Cô gái đó là ai mà có thể khiến cậu để tâm đến vậy?" - Uông Nhạc Hồng bấy giờ mới lên tiếng. Âu Dương Kiệt suy nghĩ một chút lại mỉm cười.
"Cậu còn nhớ cô gái váy đen trong bữa tiệc hôm trước không?" - Âu Dương Kiệt lại nhớ đến Lãnh Nguyệt.
"Là cô gái đó sao? Công nhận cô ấy rất xinh đẹp." - Tôn Quốc Trung nhận xét.
"Tôi thấy cô ấy trông rất quen." - Uông Nhạc Hông nhún vai nói.
Đêm đó Lãnh Nguyệt trang điểm một chút để thay đổi chính mình. Cộng thêm việc năm năm qua cô chăm chút bản thân từng chút một, ít nhiều gì cũng phải thay đổi. Nhưng cô không nghĩ có thế khiến người khác không nhận ra mình. Là do khí chất quá khác nhau. Cô đã nếm trải mùi đau khổ, tu luyện cho bản thân một vẻ đề ngoài quá cứng cáp. Trong kí ức của mọi người chỉ là một Lãnh Nguyệt nhu nhược, hám danh hám lợi. Mọi người đều cho rằng cô đã có một cuộc sống vên cạnh ông chồng giàu có nào đó.
_______________________________________
Đường Đường và Hạo Hạo đã cùng nhau đi cắm trại hè ở trường. Lâm Phong và Hàn Tiểu Du dạo này luôn tất bật ở ngoài cửa hàng. Chỉ còn lại Lãnh Nguyệt và Kỳ Vân.
"Kỳ Vân, con có muốn đi ra ngoài chơi không? Mami đưa con đi mua quần áo mới." - Lãnh Nguyệt nhìn đứa con gái ỉu xìu như cọng bún thiu trong lòng hỏi. Bé vừa nghe đến đi ra ngoài liền gật đầu lia lịa, phấn khởi chạy đi
TTTM Sunrise.
Lãnh Nguyệt và Kỳ Vân cùng nhau "đồ sát" các cửa hàng quần áo. Hai mẹ con này đều bị nghiện quần áo như nhau.
Phía dưới tầng hầm của TTTM này là quán bar nổi tiếng Angel. Âu Dương Kiệt cùng hai người kia vừa từ đó rời đi.
Kỳ Vân cũng lén trốn mẹ chạy đi chơi. Vừa chạy đi được một chút thì chạm mặt với Âu Dương Kiệt.
Ầm... Một cô bé 5 tuổi lo chạy nhảy đâm phải một đám đàn ông 30 tuổi.
"Xin lỗi mấy chú."
"Nè con nhóc kia mày đi đứng kiểu gì vậy?" - Tôn Quốc Trung quát lớn. Kỳ Vân không sợ hãi mà còn nhíu nhíu mày. Âu Dương Kiệt nhìn thấy bé, trong lòng lại mềm nhũn.
"Cậu quát cái gì?" - Âu Dương Kiệt làm lại hành động nhíu mày của Kỳ Vân. Loại biểu cảm này của hai người giống y hệt nhau.
"Con nhận ra chú, chú là bạn của mami có phải không?" - Kỳ Vân cười cười hỏi.
"Đúng vậy, chú là bạn của mami con. Con ở đây một mình sao? Mami của con không đi cùng à?" - Âu Dương Kiệt xoa đầu bé.
"Chết, con trốn mami chạy đi chơi. Chắc bây giờ mami đang đi tìm con."
"Để chú đưa con đi." - Âu Dương Kiệt bế Kỳ Vân đi. Hai người bị coi như không khí kia đang đứng hình. Mãi đến khi Âu Dương Kiệt đã đi rồi, họ mới nhìn nhau.
"Tên Kiệt mới lập thêm kỷ lục mới sao? Lần này lại chịu nhỏ nhẹ với một bé gái." - Tôn Quốc Trung nói.
"Chẳng lẽ nào cậu ta bị mắc bệnh ấu dâm." - Uông Nhạc Hồng cũng lên tiếng.
_______________________________________
Âu Dương Kiệt bế Kỳ Vân đi lại khu mua sắm. Xa xa anh nhìn thấy một cô gái xinh đẹp đáng hoảng hốt đi về phía mình.
"Lâm. Kỳ. Vân!" - Lãnh Nguyệt nhanh chóng lấy Kỳ Vân từ trong tay anh ra. Anh có thể cảm nhận được dường như cô không muốn anh tiếp xúc với con bé.
"Con có biết mami lo lắng như thế nào không? Lại một mình chạy đi lung tung." - Lãnh Nguyệt mắng con. Kỳ Vân nhào vào lòng mẹ dụi dụi trông rất tội nghiệp. Cô cũng không thể mở miệng ra mắng được nữa.
"Khi nảy tôi thấy cô bé ở đằng kia nên mới cùng cô bé đi tìm cô." - Âu Dương Kiệt nhìn hai mẹ con. Đối với Kỳ Vân trong lòng anh luôn có cảm giác muốn chăm sóc, bảo vệ cô bé. Cảm giác giống như một người cha muốn bảo vệ con gái vậy.
"Cảm ơn anh." - Lãnh Nguyệt dè dặt nói, cô quay sang nhìn con: "Chúng ta về nhà thôi."
"Nhưng mình còn chưa đi đến cửa hàng thú bông nữa." - Kỳ Vân chỉ lên tầng trên.
"Được rồi, đi thôi." - Lãnh Nguyệt nắm tay bé.
"Để tôi đi với cô." - Âu Dương Kiệt chặn lại.
"Không... Không cần đâu."
"Không sao, dù gì tôi cũng đang rảnh."
"Không cần đâu, tôi sợ làm phiền đến anh."
"Tôi không phiền đâu. Hơn nữa Kỳ Vân dễ thương như vậy có phiền một chút cũng không sao."
"Nhưng..." - Cuối cùng Lãnh Nguyệt đành phải để Âu Dương Kiệt theo cùng.
Kỳ Vân lựa được rất nhiều gấu bông, nào là Teddy, Doraemon, Hello Kitty, Joa, Pororo, vân vân và mây mây. Cô bé muốn tạo cả một vương quốc thú bông thật lớn ở trong nhà. Suốt cả buổi Kỳ Vân dính vào Âu Dương Kiệt suốt. Có lẽ là vì tình phụ tử, dù không biết anh là cha ruột nhưng cô bé lại rất yêu thích anh.
Sau khi đưa hai mẹ con ra bãi giữ xe, anh để cho hai người lái xe về. Bản thân lại chạy ở phía sau. Đến khu Phúc An, vì anh không có thẻ ra vào nên không được vào. Anh chỉ biết cô đang sống ở một trong 10 ngôi nhà khu đó.
Âu Dương Kiệt cầm lấy điện thoại, bấm một dãy số điện thoại.
"Andy, cho người điều tra thông tin về cô gái Anna Lãnh Nguyệt trong bữa tiệc hôm đó cho tôi."