"Lão đại!" - Duy Minh bước vào.
"Cậu đã điều tra được gì?" - Lâm Phong lạnh lùng hỏi. Duy Minh kế bên không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra khi lão đại xem đoạn video anh tìm được.
Duy Minh nuốt nước bọt, gửi đoạn video hack được trong máy Hoàng Thiên Bảo cho Lâm Phong. Anh càng xem sắc mặt càng đáng sợ. Xung quanh anh tỏa ra sát khí muốn giết người.
"Hoàng Thiên Bảo, tôi thề sẽ giết chết hắn." - Lâm Phong gầm lên, ngay cả Duy Minh theo anh nhiều năm như vậy cũng cảm thấy khiếp sợ. Hoàng Thiên Bảo không chỉ cưỡng bức, mà còn quay video lại. Dĩ nhiên Duy Minh đã xóa video, bản sao cũng không còn.
"Vẫn chưa tìm được Tiểu Du?" - Lâm Phong cất giọng lạnh lùng hỏi.
"Lão đại, tôi đã rất cố gắng. Nhưng không thể tìm được chị dâu. Ngay cả danh sách xuất ngoại cũng không." - Duy Minh cuối đầu nói.
"Từ khi nào các người lại trở nên vô dụng như vậy? Thật khiến tôi thất vọng. Mau ra ngoài " - Lâm Phong tức giận, Duy Minh cuối đầu cung kính bước ra.
Lâm Phong cầm lấy điếu thuốc, rít một hơi. Đây đã là điếu thứ 15 trong ngày. Anh không có thói quen hút thuốc, vì Hàn Tiểu Du bỏ đi, anh mới bắt đầu thói quen như vậy. Điều quan trọng nhất bây giờ là tìm được người trước, sau đó sẽ xử lý tên Hoàng Thiên Bảo sau.
Lâm Phong vuốt ve tấm hình trên bàn. Cô gái ngốc của anh, lẩn trốn tốt như vậy, làm cho anh tìm thế nào cũng không thấy. Từ lúc Hàn Tiểu Du bỏ đi, anh cơ hồ không hề ngủ.
_______________________________________
Lâm Phong lặng nhìn đoạn video trong máy tính. Cảm giác đau xót tràn ngập lòng.
"Tiểu Du, đáng lẽ ra anh không nên đi công tác. Anh không nên để em một mình. Tất cả là lỗi của anh. Đều là lỗi của anh. Anh xin lỗi." - Lâm Phong đau đớn nói, dù anh biết sẽ không có ai trả lời mình.
Cốc... Cốc...
"Vào đi."
An Vũ bước vào, trên tay cầm theo khay đồ ăn vào.
"Lão đại, ngài nên ăn một chút, đã mấy ngày nay ngài không ăn gì." - An Vũ nói. Duy Minh, An Vũ và Kha Hiên đã là người theo Lâm Phong kể từ những ngày đầu anh bước vào hắc đạo. Đây cũng là lần đầu tiên họ thấy anh tuyệt vọng như vậy. Chị dâu của họ thật sự rất quan trọng với lão đại. Họ không biết nếu không tìm được cô, lão đại của bọn họ có thể cầm cự được bao lâu.
Xoảng... Khay thức ăn bị hất đổ xuống đất. Lâm Phong lấy một điếu thuốc.
"Chuyện của tôi không cần cậu lo." - Anh nói, châm lửa hút điếu thuốc trên tay. An Vũ cho người dọn sạch sẽ rồi ra ngoài. Không còn dám làm phiền đến Lâm Phong. Anh bây giờ không khác gì ác quỷ, vô cùng đáng sợ.
_______________________________________
Suy nghĩ một chút, Lâm Phong lấy điện thoại trên bàn. Gọi cuộc điện thoại đường dài ra nước ngoài. Một hồi chuông vang lên đã có người bắt máy.
"Em trai yêu quý, ngọn gió nào khiến em gọi điện cho anh?" - Một người đàn ông cà rỡn nói. Lâm Phong chau mày.
"Em muốn nhờ anh một truyện."
"Chuyện gì?" - Giọng nói trở nên nghiêm túc hẳn. Chuyện Lâm Phong muốn nhờ thường không phải chuyện bình thường.
"Tìm người." - Lâm Phong vẫn lạnh lùng nói. Cứ như không phải anh nhờ người ta giúp, mà là giúp người ta.
"Tìm người?" - Jacson Williams buồn cười hỏi.
"Người em muốn tìm là em dâu của anh." - Sự lạnh lẽo truyền qua điện thoại. Khiến Jacson cũng không thể xem thường. So với thế lực của bang Hắc Long, gia tộc Williams có khả năng lớn để tìm được Hàn Tiểu Du hơn.
Jacson là anh trai ruột Lâm Phong. Anh cũng là người thừa kế đời thứ tư của gia tộc Williams. Vốn dĩ cái vị trí người thừa kế lớn lao ấy là của Lâm Phong. Nhưng anh vốn không cần, anh muốn tự mình xây dựng sự nghiệp. Anh trao lại cái vị trí đó cho anh trai mình.
Lâm Phong từ nhỏ đã thông minh hơn người. Cả ba và ông nội đều muốn giao cho anh gia tộc. Khi anh trở về nước Z. Anh muốn mình là một Lâm Phong, một con người hoàn toàn tự mình đứng lên, không phải vì cái mác "Người của gia tộc Williams".
Có lẽ trên thế giới này, nếu không phải là người của gia tộc, không ai biết đến thân phận thật của anh, ngoại trừ Hàn Tiểu Du.
Jacson ngắt điện thoại, máy tính liền nhận được file thông tin về Hàn Tiểu Du.
Một cô gái đáng yêu từ phòng tắm bước ra.
"Có chuyện gì thế?" - Cô gái này vợ của Jacson. Angeline Santos. Hai anh em đều có một tính cách giống nhau, chính là cưng chiều vợ hết mực.
"Em dâu của em đã bỏ đi rồi. David nhờ anh tìm." - Jacson nhún vai nói, sau đó kéo Angeline vào lòng.
"Chuyện của nó tính sau đi. Chúng ta làm trước rồi tính." - Được rồi, quả thật là người anh trai có tâm nhất hệ mặt trời.
_______________________________________
Nhưng hơn bao giờ hết...
Trong lúc này anh nhớ em biết bao.
Nhớ ánh mắt...
Nhớ đôi môi...
Nhớ tiếng nói dịu dàng...
Nhớ vòng tay êm ái...
Tất cả giờ đây được anh mang theo vào giấc ngủ.
Một giấc mộng yêu thương không trọn vẹn..
Cũng đủ để anh sống hết những ngày còn lại.
(Nhớ Em _ Lam Trường)
_______________________________________
************************************