• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiểu Tam đời trước tuy không có làm được bao nhiêu chuyện tốt, nhưng là cũng không phải là tên xấu xa gì!

Thở dài, đem cái sọt giắt ở trên cây, trở lại tha hắc y tiểu tử kia lên lưng mình. Tiểu Tam một thân thấp bé, đường này lại là đường xuống núi, cho nên, đôi chân của đứa nhóc trên lưng kia vẫn luôn bị kéo lê trên mặt đất tạo nên tiếng xàn xạt.

Tiểu Tam vừa đi vừa lầu bầu, hắn khí lực không lớn, đợi đi đến cửa bên của sơn trang trong rừng trúc, khuôn mặt nhỏ nhắn đã nén đến mức đỏ bừng, vừa đem tiểu tử kia thả xuống bên cửa thì ngay cả khí lực gõ cửa cũng không có! May mà lúc này cánh cửa mở ra từ bên trong đi ra một tiểu ca xinh đẹp mặc trường sam màu xanh thẳm, tiểu ca kia vừa nhìn liền thấy hắc y tiểu tử dưới thềm đá, đầu tiên là sửng sốt sau đó lập tức kinh hô: “Thiếu gia! Thiếu gia ngươi làm sao vậy?! Cảnh thúc, Cảnh thúc ~~~ “

Tiểu ca xinh đẹp một tay đẩy Tiểu Tam bên cạnh ra, ôm lấy thiếu gia nhà hắn vào viện môn, lập tức cửa lớn màu nâu thẩm kia rầm một tiếng đóng lại trước mặt Tiểu Tam…. Tiểu Tam trầm mặc a… Một nhà lớn như vậy, từ chủ tử đến người hầu đều không có một chút tố chất a… Hắn cố sống cố chết tha thằng nhóc nặng muốn chết kia trở về, cư nhiên ngay cả một câu cảm tạ cũng không có…

Đợi cho Tiểu Tam ngồi trên thềm phục hồi hoàn toàn thể lực, cũng vẫn không có ai đi ra nói một tiếng cảm ơn! Cái viện tử kia thế nhưng an tĩnh đến không một tiếng động luôn. Tiểu Tam hướng về phía đại viện tử giơ ngón giữa!

Khinh bỉ a! Cư nhiên đối đãi với ân nhân cứu mạng như thế a!!!!!!

Quên đi! Hắn cũng không có hơi sức tìm người lý luận, coi như mình làm hảo đồng chí Lôi Phong một lần đi! Ta cũng là một người làm chuyện tốt không lưu lại danh!

Lúc này đã không còn sớm, thái dương đã treo lên giữa trời, hắn dứt khoát trực tiếp hạ sơn về nhà ăn cơm! Dự định sau khi ăn xong thì lại lên núi hái nấm!!

Lúc ăn cơm hắn không cùng người nhà nói ra việc này! Một thiếu gia có tiền nhà người ta ở trong núi một đêm, viện tử im ắng kia thế nhưng không phát sinh lộn xộn gì cả, ngay cả gia nô xinh đẹp nọ thấy hài tử cũng là đầu tiên sửng sốt sau đó mới hô hoán lên, xem bộ dáng thì là đối với hài tử đang hôn mê bất tỉnh kia cảm thấy kinh ngạc lắm, và cũng không có ý thức được thiếu gia nhà mình đã thất tung một ngày một đêm…

Phương diện này có nhiều ẩn tình a ~~~~~ bất quá, mấy chuyện đó mới không liên quan gì đến một đứa nhóc thôn quê như ta a!

Tiểu Tam có chút tức giận nghĩ, sau này hễ thấy thằng nhóc mặc hắc y kia nhất định phải quay lưng đi, hai lần đụng phải nó chưa từng có chuyện tốt!

Lời này không nói ra, nhưng rất linh nghiệm a! Vào mùa thu, hắn lại hai lần đụng phải thiếu gia nhà họ Thái mặc một thân đen thui, như hắn trước đây từng nghĩ, đụng phải thằng nhóc này tuyệt không có chuyện tốt…

Một lần là đưa trứng gà đến cho trù phòng Thái gia, hắn tại thiên viện chạm mặt thiếu gia họ Thái đang ở vui chơi với cây kiếm gỗ, bởi vì mấy chiêu kiếm kia cũng có hình có dạng lắm, Tiểu Tam bị hấp dẫn không khỏi đi đến gần một chút, kết quả cây kiếm gỗ cùn cùn kia thế nhưng quyét qua tại trước ngực hắn, chiếc áo mới bị kéo rách còn chưa nói, bờ ngực bằng phẳng của Tiểu Tam còn bị quét đến một đường hồng ấn rất thâm, tuy rằng không rách da, nhưng mà bị đau nhức nhiều ngày mới hảo lên! Lần đó Thái gia thật ra có bồi thường chút ngân lượng cho nhà Tiểu Tam, nhưng Tiểu Tam vẫn là rất tức giận a.

Còn có một lần là Hạ Tiểu Sam đang ở dưới một cây đại thụ trên núi hái mao túc dại, kết quả thiếu gia họ Thái kia từ trên trời giáng xuống, có chết hay không cơ chứ, vừa lúc rơi trúng người Tiểu Tam! Kỳ thực thiếu gia họ Thái từ trên cây nhảy xuống cũng không có quá nặng, cũng không đem Tiểu Tam đè hỏng, vấn đề là, Tiểu Tam là bị đè ở giữa cây mao túc… Bị một thân đầy gai đau đến mức Tiểu Tam khóc lớn…

Đương nhiên, mùa thu ấy cũng có chuyện tốt phát sinh, nấm thu hoạch được rất là phong phú, Tiểu Tam làm vài món nấm tươi, còn phần lớn thì đều phơi nắng thành nấm khô. Đáo mùa đông, đây sẽ là mỹ vị tuyệt hảo a! Khiến hắn dở khóc dở cười chính là, Liên Sinh đem mấy cây nấm tươi đi tặng mấy người hàng xóm nếm thử, kết quả là không có bao nhiêu người dám ăn! Lão thôn trưởng gan lớn một chút, ăn qua vài lần nấm khô. Cũng bỏ qua nghiên cứu của Tiểu Tam đối với việc gieo trồng nấm này! Tính toán đợi qua vài năm sẽ nhắc lại việc này!

Một năm nay, là một năm Hạ gia thu hoạch rất tốt. cây nông nghiệp trong đất cũng là thu hoạch không nhiều không ít giống như mọi năm, vừa lúc thỏa mãn khẩu phần toàn gia. Trong nhà chủ yếu kiếm ra tiền chính là gà mái trong cái chuồng nhỏ kia. Đầu thu khí trời trong lành lại có một con gà mái ấp trứng, Tiểu Tam vững vàng lại vội vã một đoạn thời gian. Đầu tiên là huy động toàn gia hỗ trợ mở rộng chuồng gà làm thêm máng ăn, sau đó lại bắt tay chỉ Thạch Đầu thế nào dưỡng giun, còn hướng Hạ Tứ Lang thỉnh cầu một khối đất trồng rau, loại rau xanh chuyên cung cấp cho đám gà con ăn.

Mà đám gà con rời vỏ vào mùa xuân cũng bắt đầu tiến nhập thời kỳ đẻ trứng, hắn lại bận rộn chế ra thêm thức ăn gia súc mới, tăng số lần quyét dọn chuồng gà, còn phải hái chút thảo dược băm ra trộn chung với thức ăn gia súc rồi đút cho đàn gà ăn, dụng ý đề phòng bệnh tật. Để phòng bệnh, hắn còn dùng tiền bán trứng gà mua một cái nồi lớn, chuyên dùng để nấu thức ăn cho gà. Được chăn nuôi tỉ mỉ cùng dinh dưỡng tràn đầy đám gà con liền nổi dậy tinh thần đẻ trứng, tối đa một ngày đẻ được cư nhiên đạt đến năm mươi quả!

Liên Sinh trước hết bị kinh sợ một phen, từ sau khi gà trong nhà nhiều lên, hắn liền cùng Tiểu Tam quản lý chuồng gà, phát triển của bầy gà hắn vẫn luôn xem trong mắt, thực sự không thể ngờ mấy con gà hồi ban đầu còn có thể làm ra thành tích thế này!

Đợi đến cuối năm, trong chuồng gà nhà Hạ Tứ Lan đã có ba mươi mấy con gà mái to to nhỏ nhỏ cùng hai con gà trống! Sản lượng trứng của bầy gà khiến toàn bộ thôn nhân kinh ngạc! Bọn họ vẫn chưa thấy qua nhà ai có thể một hơi dưỡng ra nhiều gà như vậy! Số trứng gà đem bán cũng đã là từng sọt từng sọt a!

Kỳ thực về phần trứng gà, bọn họ nghĩ có hơi khoa trương a, sau khi khí trời trở lạnh, đám tiểu gà mái này đã đẻ trứng rất ít! Đương nhiên thôi, đồ ăn của chúng nó cũng tương đối thiếu rất nhiều!

Bởi vì trong tay có tiền dư khá nhiều, mua sắm cho tiết xuân tự nhiên là so với năm ngoái còn phong phú hơn một chút! Bất quá, lễ mừng năm hảo ngoạn này, cũng là thời gian khiến cho Tiểu Tam tâm tình khó chịu a!

Tỷ như hiện tại, Tiểu Tam nắm trong tay một khối vải thêu hoa li ti màu đỏ tươi mà trong lòng muốn nôn đến chết. Chất vải này là Liên Sinh đặc biết mua về cho Tiểu Tam, nghe nói là loại vải dệt tương đối đắt tiền trên chợ trong trấn bán, thời điểm trước năm mới, loại vải này giá cả tương đối nóng! Liên Sinh cố ý phái đi đại nhi tử Thạch Đầu chen vào đám người mà ‘cướp’ ra.

Bất quá đối với Hạ Tiểu Sam mà nói, hắn tuyệt không thích phần lễ vật đặc biệt này…

Thân thể bề ngoài của hắn thoạt nhìn cùng đời trước không có gì khác biệt, đương nhiên đem bản thân trực tiếp liên hệ đến ‘nam hài’, thời điểm nhìn thấy tấm vải này hắn liền nghĩ đến đóa hoa đào nho nhỏ nhà hàng xóm, lại tưởng tượng một chút bản thân mặc y phục đỏ tươi còn có những bông hoa li ti, hắn liền quay đầu ở trong lòng tiếp tục nôn một tiếng…

Liên Sinh trái lại nghĩ Tiểu Tam nhà mình bình thường luôn thích mặc bố ý xanh đậm hoặc màu nâu xám, cứ y như một ông cụ non vậy, thực sự có chút lãng phí khuôn mặt nhỏ nhắn kia của hắn. Làn da Tiểu Tam trắng trẻo thủy nộn, rất thích hợp mặc những loại y phục màu sắc tươi sáng, thoạt nhìn sẽ khả ái không ít a! Ngày trước trong nhà không có nhiều tiền, hiện tại có chút dư dả, tự nhiên muốn đem tiểu nhi tử hảo hảo trưng diện trưng diện! Đám tiểu ca nhi trong thôn cũng không có mấy ai sở hữu làn da tốt như vậy, có thể đem loại màu sắc diễm lệ này phô bày ra ra đến có hương có vị ni! Xem ra Tiểu Tam mỗi ngày uống sữa dê mùi vị quái lạ kia vẫn là có chút chỗ tốt nha!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK