Khi hắn đang suy nghĩ chỉ có thể tự mình thêu dệt một màn cố sự hào môn ân oán thì Thái Kinh Vân tựa ngồi ở đối diện thế nhưng lại bắt đầu chậm rãi lên tiếng.
Thái Kinh Vân ban đầu không tính là trưởng tôn của Thái gia, phụ thân người đã sinh y ra là một vũ giả của một phường ca vũ, hắn chỉ là vừa vặn sinh hạ Thái Kinh Vân ra sớm hơn ba ngày so với vị đại phu nhân trong phủ. Bất quá cũng bởi vậy dẫn đến nhiều chuyện rắc rối. Thái Kinh Vân vừa ra đời đã không được chào đón, lúc ban đầu ấy thì người nhà họ Thái không hề thừa nhận sự tồn tại của y. Y ngay từ khi còn nhỏ vốn chưa từng ở lại bổn gia, việc y ra đời thậm chí không được gia phả ghi lại.
Đương gia gia chủ của Thái gia là Nam Khánh quốc đệ nhất hoàng thương Thái Ánh Nam, hắn là một kẻ làm việc thích lưu lại đường lui, Thái Kinh Vân tuy rằng xuất thân có chút không xong, nhưng lại nói gì thì nói cũng là huyết mạch của Thái gia, chỉ có điều khoảng cách quá xa thôi. Vì vậy Thái Kinh Vân xuất thế sau đó không lâu thì bị đuổi từ kinh thành tới phủ châu, sau lại lại từ phủ châu chạy tới tiểu thôn trong ngọn núi này.
Thái Kinh Vân chính là hàng dự phòng của Thái gia, không có việc gì liền giấu đi, có việc thì lại lấy ra dùng!
Thủ đoạn ấy quả nhiên rất có tính chất dự báo, khi Thái Kinh Vân mười tuổi, thì vị đệ đệ nhỏ hơn y ba ngày kia bởi vì bị thương nên trở thành ngây ngây ngốc ngốc, Thái Kinh Vân liền phải gánh vác thân phận đệ nhất trưởng tôn của Thái gia mà xuất hiện ở trước mặt mọi người, trở thành tân đại thiếu gia của Thái gia. Thái gia con cháu ít ỏi, lớp cháu trực thuộc chỉ có hai đứa nhỏ, một đứa thì ngốc nghếch rồi nên đành tìm một đứa khác! Người thừa kế dù thế nào cũng không thể tiện nghi cho người ngoài.
Vốn là tất cả coi như thuận lợi, thẳng đến một năm trước cái tên đệ đệ ngốc nghếch kia đột nhiên phục hồi thanh tỉnh. Vì vậy, cái đầm nước Thái gia này lại bị khuấy lên đến trời đất mịt mù. Thái Kinh Vân tuy rằng trầm lặng nhưng là một hài tử thông minh, được bồi dưỡng như thể người thừa kế đệ nhất của Thái gia đã nhiều năm, cũng được không ít trưởng bối nhận thức.
Đại viện Thái gia thoạt nhìn bình ổn an tĩnh bởi vì hai vị thiếu gia mà xảy ra một hồi ám chiến không ngửi được mùi thuốc súng. Sinh phụ của Thái Kinh Vân chỉ có thể nói là một người không quá thông minh, hắn hạ độc nhị thiếu gia lại bị người ta phá vỡ tại chỗ, chính mình mất mạnh không nói, Thái Kinh Vân cũng bị liên lụy…
Nhìn vị thiếu gia kia vân đạm phong khinh kể lại chuyện y bị người nhà vứt bỏ, câu văn bình thản, không có nửa điểm gợn sóng. Tựa như tất cả đều chỉ là cố sự xảy ra trên thân người khác, biểu tình đạm nhiên kia khiến cho người ta muốn an ủi y một phen cũng không tài nào làm được!
Bất quá, càng là như vậy, càng khiến người ta cảm thấy xót xa! Chí ít Tiểu Tam là từ tận đáy lòng thương tiếc hài tử này, ách, một hài tử tương đối lớn —— một đứa mười bảy tuổi ở cái thế giới trước kia thực sự chỉ có thể tính là hài tử nha!
Tiểu Tam nỗ lực dùng ngôn ngữ để biểu đạt chút ít an ủi, hoặc là cho y một cái ôm tràn ngập tình bằng hữu…vân.vân…, phải biết rằng, mấy năm qua hắn vẫn không thể nào học được cách an ủi người khác. Đang do dự thì nghe được Liên Sinh ở trong sân đang gọi hắn, miễn cưỡng cắt đứt nỗi xung động của hắn, lập tức liền chỉ đơn giản là dặn dò Thái Kinh Vân hảo hảo dưỡng thương hảo hảo nghỉ ngơi.
Trước khi muốn rời đi thì phát hiện tay của mình đang bị Thái Kinh Vân nắm lấy chơi đùa, nhìn bộ dáng đó của y cũng không tiện nói thêm điều gì, liền chỉ dùng chút lực rút tay ra.
Nhà Tiểu Tam hiện tại tự nhiên là có tiền mà điểm đèn dầu, ở trù phòng Liên Sinh cùng Tân Hà còn đang bận rộn dọn dẹp, gọi Tiểu Tam ra là bởi vì nước tắm đã nấu hảo có thể dùng được rồi.
Tiểu Tam đưa cái bát qua, rồi ngồi ở bên cạnh Liên Sinh.
“Hoàn hảo là con rơi vào vùng nông thôn này, thử nghĩ mà xem, nếu bị ném đến cái loại gia tộc có tiền của, sợ là đã sớm thi cốt vô tồn a!”
“Đang nói cái gì thế hở?!” Liên Sinh chỉ nghe được tiếng thì thầm nho nhỏ, liền thuận miệng hỏi, tiện tay đem nếp nhăn trên y phục của Tiểu Tam kéo thẳng ra.
“Ba, hoàn hảo nhà chúng ta ở nông thôn cũng không có tiền gì ~ “
“Ngươi đứa hài tử này lại đang nói nhảm gì đó?! Đi thôi, nước cùng y phục đều giúp ngươi chuẩn bị tốt rồi đấy. Hôm nay bận rộn quá, sớm chút tắm xong rồi hảo hảo ngủ một giấc đi.”
Liên Sinh vỗ vỗ lưng Tiểu Tam giục hắn đi làm mau một chút, mấy cái cảm thán lòng người dễ thay đổi trước đó bị Liên Sinh vỗ một cái, không khỏi khói tan mây tạnh.
Đêm đó chẳng hiểu vì sao, Tiểu Tam mơ tới chuyện của rất nhiều năm về trước.
Khi đó hắn chỉ là một tiểu cô nhi, có rất nhiều người ở tại sinh mệnh của hắn mà cười khẽ, xoay người. Hắn từng thấy qua những tràng cảnh tựa như yên hoa tựa như khung cảnh náo nhiệt mỹ lệ, từng chạm phải hấp dẫn rung động tâm hồn, nhưng cuối cùng tất cả đều cùng hắn không quan hệ. Hắn từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc đều chỉ là một kẻ cô đơn…
Kỳ thực đã lâu như vậy, có rất nhiều chuyện đều đã không còn nhớ rõ. Đại đa số thời điểm, Tiểu Tam tuyệt đối sẽ không cố ý hồi tưởng lại mấy chuyện kia. Hắn đời này cũng không có bao nhiêu tế bào thông minh, trước đây từ sớm đã suy nghĩ kỹ rồi, đại sự thì hắn làm không được, cả đời này liền chỉ cầu được yên ổn an tường. Có thể kiếm chút tiền, làm một kẻ thản nhiên tự đắc, điều đó thật là không thể nào tốt hơn được a!
Thế giới của Thái Kinh Vân hắn tuyệt đối không muốn hiểu, mấy chuyện kia cũng chỉ là dùng để nghe, để người ta hiểu được thật quá mức phức tạp. Cái loại ân oán lục đục của bọn phú hào với nhau hắn chưa từng trải qua, nhưng lòng người dễ đổi hắn xác thực hiểu không ít, tuy rằng hai việc này có thể còn có khác biệt, nhưng về bản chất hẳn là tương đương nhau, kết cục của sự thất bại ấy đều là làm cho người ta phẫn nộ, chán nản, bi quan, thất vọng.
Hắn không biết Thái Kinh Vân rốt cuộc có những tâm tư tiêu cực đó hay không, nhưng y bị thương là điều không thể tranh luận, mặc kệ là vết thương ngoài da hay là những vết thương không thể nhìn thấy! Chỉ cần có vết thương, khẳng định là rất đau đớn!
Bởi vì nằm mơ mà nửa đêm tỉnh giấc một hồi, lại miên man suy nghĩ ít nhiều, cho nên ngày thứ hai Tiểu Tam rời giường muộn hơn rất nhiều.
Hạ Hổ ở nhà ngây người hai ngày, bởi vì công việc của hiệu buôn, hắn phải lên đường ly khai. Sau khi dùng xong bữa sáng, cả nhà đưa hắn đến cửa thôn, dọc theo đường đi những người trong thôn cũng đều đến bắt chuyện. Cùng Hạ Hổ rời đi, còn có Hạ Chương Phương nhà hàng xóm, cũng là người bạn tốt nhất hay cùng Hạ Hổ chơi đùa trước đây, nhũ danh kêu Trụ Tử. Song song còn có mấy cậu thanh niên khác trong thôn, những người này đều là theo Hạ Hổ đi Phủ Châu làm công.
Người trong thôn đại đa số đều đối với thành Phủ Châu rất là trông mong hướng đến, đối với những người có thể sinh hoạt tại cái nơi Đại Thành này là rất ước ao. Chỉ có Tiểu Tam đối điều ấy là không phát biểu ý kiến gì, cái loại sự tình ‘nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí’ này, cái thứ gọi là ‘đại thành tựu’ thực sự tốt như thế sao?!
Nhân sinh một đời, đều có truy cầu của riêng mình, tựa như Tiểu Tam truy cầu bình thản, Hạ Hổ cũng có chỗ kiên trì của mình. Hắn sẽ không bởi vì việc yêu thích của bản thân, mà đi phủ nhận truy cầu của người khác. Vì vậy cho Hạ Hổ một vòng tay ôm ấp, một nụ cười nhẹ nhàng. Hắn không cùng Hạ Hổ nhìn ngắm thế giới phồn hoa tựa gấm, tuy rằng mọi người trong nhà đều vì thế mà hảo ngôn khuyên bảo, cho rằng hắn nên rời khỏi nơi sơn thôn này ra bên ngoài nhìn ngắm cảnh đời.
Tiểu Tam kỳ thực rất muốn đáp lại một câu, có phồn hoa có cảnh đời thế nào cũng so được với Bắc Kinh, Thượng Hải sao?! Ta đây cá lớn đều đã thấy qua, cần gì nhất định phải đi nhìn mấy con con tôm nhỏ này a! Huống chi, nơi này là xã hội phong kiến, ngốc ở sơn thôn làng quê này, đạo lí đối nhân xử thế không cần phải phức tạp như vậy, nhưng tới Đại Thành rồi, giai cấp đối lập rõ ràng, không chừng còn nhìn thấy hay là đụng tới mấy chuyện xấu xa gì đó ni!
Đương nhiên, trong lòng một mặt còn có chút ý nghĩ sâu xa khác. Tỷ như ‘Thái thiếu gia còn chờ ta chiếu cố ni, còn chỗ nào rảnh rỗi nữa mà chạy đến thành Phủ Châu du ngoạn a?’
Cả nhà đứng ở cửa thôn, Hạ Hổ ở giữa hai hàng lệ của Liên Sinh mà cất bước. Tiểu Tam vẫy tay thẳng đến khi mấy con ngựa vòng qua sơn đạo không còn thấy thân ảnh, quay người lại thì phát hiện phía sau còn có một người đang đứng, thập phần kinh ngạc.
“Khách nhân thế nào còn ở lại chỗ này?!”
“Tiểu Sam huynh đệ thỉnh gọi thẳng tại hạ là Nghiễn Lâm là được rồi!” Cái vị Lý Nghiễn Lâm một thân y phục thông bạch, nếu như cậu hàng xóm Ngân Phương ở chỗ này, nhất định sẽ đến một câu ‘thiệt là dễ nhìn đến nói không nên lời nga’, nhưng đối với Tiểu Tam mà nói, thật ra hắn nghĩ là người này có mao bệnh nga. Ở chốn nông thôn thế này mà mặc một thân trắng bóc, hắn bộ vẫn luôn muốn đạp cỏ phi hoa mà đi hay sao?
Hắn có hơi không quá nhớ kỹ tên đối phương, cho nên từ đầu đều là khách nhân khách nhân mà gọi, hắn cho rằng ai kia chỉ ở lại nhà mình ngốc một hai ngày rồi đi, nên căn bản không cần tốn công đi nhớ danh tự của người ta.
“Nhưng người hầu của ngươi không phải đã kỵ mã đi rồi sao?! Ngươi thế nào còn ở nơi này a?” Tiểu Tam có chút nghi hoặc, một người như thế ngốc ở nông thôn chúng ta để làm chi?!
Liên Sinh ở một bên nghe câu hỏi trắng trợn như thế, cho Tiểu Tam một cái bạch nhãn. Hài tử này thật đúng là không biết cái gì gọi là lễ phép!
“Ở đây phong cảnh tú lệ, thật là thích hợp du ngoạn một phen! Huống hồ, nghe lão y sư trong thôn nói, phía sau ngọn núi này có không ít Tiên Hạc Thảo, đó là loại cỏ có khả năng cầm máu, ngừa bệnh giải độc, tại hạ đang muốn thu thập một ít chế thành dược tề. Nói đến đây, còn muốn phiền Tiểu Sam huynh đệ lần nữa, dẫn tại hạ ở nơi thôn làng này du ngoạn một phen!”
Lý Nghiễn Lâm vẫn luôn vẫn duy trì nụ cười mỉm, cử chỉ nho nhã lễ độ. Một phen nói đến thong thả mạch lạc, phong độ nhẹ nhàng.
Đáng tiếc Tiểu Tam là một kẻ không hiểu phong tình, người nọ như khổng tước xòe đuôi bày ra phong độ của mình, hắn thế nhưng chỉ lo bóp ngón tay ở nơi nào đó mà tính toán, vừa phải nuôi gà, vừa phải trồng rau, bây giờ còn nhảy ra một cậu thiếu gia phải chăm sóc, nông dân cũng rất bề bộn nhiều việc a ~ ngươi có hẹn trước không a?
“Gần đây quả thật đúng là không có thời gian a! Được rồi, ngươi xác định ở ngọn núi này của chúng ta có cái thứ gì gọi là Tiên Hạc Thảo hử?!”
“Ở đây có thứ cỏ biệt danh là Lão Ngưu Cân, lão y sư nói ở trên núi xác thực không ít!”
“A ~ biết rồi, ngươi cứ nói thẳng ra là Lão Ngưu Cân đi a! Nói cái gì mà Tiên Hạc Thảo a! Ra vẻ nho nhã thì ai mà nghe hiểu được a?”
Một phen này nói xong, bộ dáng tươi cười của Lý Nghiễn Lâm mơ hồ có chút cứng đờ không thể phác giác.
Một nhà Hạ gia ở bên cạnh thổi râu trừng mắt, Tiểu Tam hài tử này đây là làm sao a? Bình thường cũng không thấy hắn không biết lễ phép như vậy a?
______________
Lòng người a~ quả thật như kim đáy bể, haizzz…..
Bạn tiểu Sam suốt ngày cứ lo cho Thái thiếu, chả thèm quan tâm tới nhá điện của chú ‘khổng tước’ nào đó a~