Bất quá, thấy lương thực nhiều gấp đôi trong nhà kho, cả nhà cảm thấy phi thường xứng đáng. Nông dân quanh năm suốt tháng chỉ mong đến khi lương thực vào kho thì rất là vui vẻ.
“Ba có nhiều tóc bạc rồi…” Tiểu Tam nhìn một chút đứng Liên Sinh đang bên cạnh, hắn hiện tại cũng đều đã bốn mươi mấy, trong hai năm này thế nhưng mơ hồ có chút già đi.
“Còn không phải là do bị đám nhỏ không biết nghe lời các ngươi làm cho phát sầu a! Sớm biết thế chúng liền sinh một mình Thạch Đầu a, mấy đứa khác cứ ném hết vào sông đi!” Liên Sinh ngoài miệng nói vậy, nhưng trên mặt biểu tình không hề nghiêm túc, mỉm cười lấy tay chọt chọt trán Tiểu Tam.
“Ba sẽ luyến tiếc nha! Nhị ca ở bên ngoài giúp ba kiếm được nhiều tiền nè, còn con ni, chính là vẫn luôn nghe lời ba! Còn thằng nhóc Tiểu Tứ kia a, xác thực có thể ném xuống sông! Hắc hắc!” Tiểu Tam sáp qua kéo cánh tay Liên Sinh, làm nũng đây mà! Sao lại không chứ?
“Ngươi nghe lời? Ngươi nghe lời còn có thể khiến ta có tóc bạc? Tử hài tử chỉ biết mạnh miệng! Còn không bằng Tiểu Tứ tiểu hỗn đản kia ni!” Liên Sinh vừa nghe mấy lời này, càng thêm hăng say chọt Tiểu Tam, Tiểu Tam phối hợp kêu ai yêu ai yêu. Hai phụ tử vừa cười mắng vừa đi vào trong viện.
“Ba còn chọt nữa, đầu Tiểu Tam có thể làm lậu chước (1)!” Tân Hà ngồi ở trong sân may y phục, thấy Liên Sinh và Tiểu Tam một đường đi tới, không khỏi cười rộ lên. Bụng của hắn đã bắt đầu lộ rõ, mà tâm tình hắn cũng tựa hồ theo cái bụng dần lớn lên mà càng ngày càng hảo.
“Thạch Đầu đâu? Sao không ở cùng ngươi?”
“Hắn đến nhà Ngũ Hoa thúc hỗ trợ rồi ạ! Hơn nữa con đây cũng hảo, cần gì phải thế nha!” Tân Hà buông thứ ở trong tay, nói đến Thạch Đầu, hắn có lúc vẫn cứ một bộ thẹn thùng.
“Chúng ta cũng biết ngươi rất hảo! Chỉ có tảng đá bự kia không biết mà thôi!” Đối với Tân Hà bộ dáng như tiểu nữ nhân, hắn đã ’kiến quái bất quái’. Dù sao thì, nhìn đã nhiều năm như vậy riết cũng thành quen! Hai người này vẫn cứ luôn ân ân ái ái, kỳ thực như vậy cũng không tồi.
Trên chiếc bàn ở trong viện bày một chậu nhỏ lê dại, Tiểu Tam chỉ nhỉn thôi mà đã cảm thấy ê răng. Trong nhà rõ ràng có hai cây lê to, nhưng Tân Hà hình như là ngại không đủ ê răng, cứ thích ăn lê dại mà Thạch Đầu đặc biệt hái từ trên núi. Thấy Tân Hà ăn đến vui vẻ, Tiểu Tam và Tiểu Tứ cũng từng thử qua, bất quá sau đó liền ném đi, thấy mấy trái lê dại vừa xanh vừa nhỏ liền thấy ê răng.
Nghĩ đến lê, liền dứt khoát xắn tay áo tìm một thứ gì đấy ở trong sân hái lê. Liên Sinh thấy hắn hành động cứ như hầu tử liền cười mắng hắn là một tiểu tử không thể nào yên ổn.
Cây ăn quả do nông dân trồng trọt cũng không phải là loại hảo hạng gì, nhưng vị đạo chí ít so với đám trái cây dại trong núi chính là ngon hơn nhiều. Cây lê trong viện Hạ gia đến thời điểm ăn cũng rất ngon. Đồng thời gian kết quả còn có hai cây cam không tính là lớn, bất quá lúc này còn rất chua, ngoại trừ Tân Hà cũng không có ai khác ăn nổi.
Nói là hái lê, nhưng theo như phương pháp sử dụng nói cho cụ thể, hẳn là bọc lê. Hái lê có một công cụ chuyên dụng, ở trên cây trúc dài buộc một cái túi vải, miệng túi vải được giữ căng ra bằng một cọng trúc mảnh cho thành hình tròn, nhìn trúng quả nào, liền đưa tới bao lấy rồi kéo xuống là được. Cứ như vậy, không cần leo lên cây, lê cũng sẽ không bị rơi trên mặt đất dập nát.
Nhìn một cây quả xanh quả vàng, Tiểu Tam hài lòng lượn trái lượn phải, một lòng muốn tìm mấy quả lớn nhất nhiều nước nhất.
“Ba, nhà chúng ta năm nay không bán lê sao?”
Năm rồi vào lúc này, trong nhà bắt đầu chuẩn bị thu lê, ngoại trừ phía bên viện này, căn nhà cũ kia cũng còn có một cây lê cần hái. Kéo đến trấn trên, tuy rằng không nhất định sẽ bán được nhiều, nhưng con muỗi có nhỏ đi nữa cũng có thịt, bán xong thu về chút tiền còn có thể mua được một khối thịt heo thật to ăn mấy ngày liền.
“Sát vách Ngân Phương đang lo liệu hôn sự, dự định đến lúc đó đem đi tặng, còn lại ta thấy cũng không quá nhiều, ta liền để cho nhà mình ăn!” Liên Sinh tiếp được một quả lê vàng mà Tiểu Tam ném qua chậm rãi mà ăn, trong nhà trồng so với trên núi đương nhiên ngon hơn, ăn vào cũng ngọt ngào nhiều nước hơn.
Tân Hà cũng ở một bên cầm một quả lê dại mà gặm, vừa gặm vừa cười.
“Liên Sinh thúc, ta truyền tin tới cho nhà thúc đây, là từ Hổ Tử ca!”
Tiểu viện Hạ gia thỉnh thoảng cũng không đóng cửa, mà lúc này tại nơi cửa viện đang mở rộng có một người đang đứng, là một cậu thanh niên trong thôn, cầm trong tay một phong thư không quá dày.
“Con đi lấy!” Tiểu Tam buông cây trúc ra chạy tới cửa, trong tay còn cầm một trái lê to.
Vốn là chạy tới, nhận thư, lại tặng một quả lê làm tiền phí, cuối cùng xong chuyện.
Nhưng Tiểu Tam khi nhận thư thì tiểu tử kia cư nhiên kéo phong thư không buông tay, Tiểu Tam giật giật mấy lần đều không có kết quả.
“Lâm Tử?! Buông tay nha!” Tiểu tử này là một thanh niên ở cách Hạ gia không xa, Tiểu Tam cũng từng chạm mặt, đương nhiên là nhận thức.
“Cái kia… Hạ Tiểu Sam… Thu… Tập…” Cậu thanh niên sống chết giữ lấy phong thư, một bên lắp bắp nói, Tiểu Tam càng nhìn chằm chằm vào hắn, hắn lại càng khẩn trương mà nói lắp.
Tiểu Tam kỳ quái nhìn nhỉn, trước đây cũng không phát hiện hắn là một tên nói lắp nha. Trước đó còn nói rất lưu loát mà!
“Ngươi không phải tới truyền tin sao? Buông tay nha?” Tiểu Tam lại kéo kéo.
Hai người kéo tới kéo lui, thẳng đến khi trời hôn ám —— đương nhiên, không phải là do tự nhiên biến hóa, mà là bởi vì có người đứng một bên tạo thành bóng mờ làm cho người ta cảm thấy hôn ám.
Tiểu Tam ngẩng đầu thoáng nhìn qua.
“Ách… Thái Kinh Vân ngươi trở về khi nào nha?!”
Người nọ dường như cũng có chút đen gầy đi, lại phối với biểu tình đen triệt để, quanh thân còn toát ra lãnh khí, vừa nhìn qua Tiểu Tam thật sự là bị dọa cho nhảy dựng!
Cái cậu thanh niên gọi là Lâm Tử kia cũng như là đột nhiên thấy Thái Kinh Vân, mặt liền biến sắc trong tay cũng nới lỏng sức lực, lúc này Tiểu Tam cũng bị dọa buông lỏng tay ra, phong thư ’ba’ một tiếng rơi xuống đất.
“Cái kia thư đã đưa đến, ta còn có việc đi trước!” Lúc này đáo không còn nói lắp, nhanh chân bỏ chạy. Không đến một hồi liền không còn bóng dáng.
“Mấy ngày không gặp, gan ngươi liền lớn ra ha?” Còn dám ở trước cửa nhà cùng một tên nam nhân day dưa!
Thái Kinh Vân mặt vô cùng đen, tim Tiểu Tam nhảy loạn, nhặt lên phong thư sau đó ý vị cười theo: “Cái gì mà lá gan hay không lá gan nha! Ngươi mới vừa về đi! Nhất định rất khổ cực! Bằng không vào nhà ta ngồi chơi? Ta mới hái mấy trái lê to lắm, tuyệt đối tươi ngon mọng nước, vừa lúc giải khát nha!”
Đang khi nói chuyện nhìn Thái Kinh Vân một thân phong trần mệt mỏi, liền lấy lòng bằng cách vừa dâng lê vừa giúp y phủi phủi y phục.
“Thái thiếu gia liền vào trong uống miếng nước đi!” Liên Sinh có hai con mắt, đương nhiên cũng thấy được chuyện xảy ra ở cửa viện.
Thái Kinh Vân bước vào, hướng Liên Sinh và Tân Hà thi lễ. Lúc này khí trời tốt, Liên Sinh liền trực tiếp mời Thái Kinh Vân ngồi ở ngay trong viện.
Tiểu Tam chạy đi rót nước, thấy Thái Kinh Vân nghe lời ngồi ở một bên, không khỏi bĩu môi. Người nọ cũng chỉ đối với mình mới hung dữ a!
Thái Kinh Vân người này, người bình thường đều không tài nào trò chuyện được với y. Liên Sinh hỏi mấy câu về sinh ý cùng việc thu hoạch ở thôn trang các loại, Thái Kinh Vân giản đơn đáp lời. Không đến mấy câu Liên Sinh phát hiện câu chuyện không hảo tiếp tục, liền bắt đầu dùng sức trừng Tiểu Tam.
“Ba, ta thấy hắn cũng mệt mỏi rồi, không bằng để hắn nhanh chóng về nhà nghỉ ngơi một chút đi!” Tiểu Tam lấy lòng hai bên mà cười, trong lòng thế nhưng muốn khóc to, bầu không khí này sao lại quái dị như thế chứ?! Vẫn là Tân Hà có chút thông minh, đã sớm nâng chạy mất!
Liên Sinh hung hăng trừng, lòng thầm mắng Tiểu Tam không có tiền đồ. Người ta nói tiểu ca hướng ngoại, ngày hôm nay xem ra không sai vào đâu được!
“Này chạy một đường cũng xác thực rất mệt đi, không chậm trễ Thái thiếu gia nghỉ ngơi!”
“Vậy tại hạ cáo từ!” Thái Kinh Vân đứng dậy ly khai, lúc xoay người thì ném cho Tiểu Tam một ánh mắt.
Tiểu Tam không rõ nhãn thần kia là ý tứ gì, không thể làm gì khác hơn là theo sau Thái Kinh Vân đưa y xuất môn. Liên Sinh mới thu được thư tín nên tạm thời không thèm quản!
Ra cửa, Thái Kinh Vân dắt ngựa bước đi, Tiểu Tam muốn ngừng ở đây. Nhưng ra đến cửa viện không quá xa, hắn đã bị Thái Kinh Vân túm lại, so bì khí lực nhất định là vô dụng. Đành phải đi theo!
Khi hai người đi tới khu rừng trúc u ám thì, Tiểu Tam ở chỗ này ấp úng giải thích. Tuy rằng hắn không rõ sao lại phải theo sau để giải thích…
“… Kia, kỳ thực chính là một người truyền tin! Day dưa là bởi vì hắn không buông tay a! Ta không kéo thì ta làm sao lấy được thư… Ngô…”
Thái Kinh Vân vốn vẫn luôn dắt theo Tiểu Tam, nhìn hắn lảm nha lảm nhảm, lại nhắc tới chủ đề khiến y có chút căm tức, liền nảy sinh ý niệm cúi người cắn đến cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận kia, một cảm giác phi thường không tồi lướt qua, có loại vị đạo ngòn ngọt của nước lê, liền tiếp tục đê đầu mà gắt gao cắn chặt lấy…
Tiểu Tam ngây người tại chỗ, đợi đến khi phát hiện có một thứ gì đó ẩm ướt trơn trượt ở trong miệng hắn càn quấy thì hắn mới chậm chạp phản ứng lại, tay chân cùng lúc giãy dụa.
Hắn thân thể nhỏ nhắn, cùng Thái Kinh Vân so bì khí lực nhất định là không sánh bằng. Dùng cả tay lẫn chân cũng không hữu dụng nha, người nọ một tay đặt ở sau ót hắn, một tay ôm lấy thắt lưng hắn, tay đấm chân đá cũng chẳng có được nửa điểm dấu hiệu sẽ được buông tha. Thái Kinh Vân trong miệng ngoài miệng đều gặm lên, Tiểu Tam thiếu chút nữa tắt thở, hắn liều mạng giãy dụa dường như cũng chỉ khiến bản thân thêm mệt, Thái Kinh Vân hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì cả.
Đợi đến khi Thái Kinh Vân buông Tiểu Tam ra thì, Tiểu Tam chỉ có thể thở dốc, gương mặt trướng đến đỏ bừng. Cũng may gần đây phơi nắng đen không ít, gương mặt hồng thấu cũng không có thấy được gì nhiều.
“Ngươi… Ngươi…” Tiểu Tam bật người dậy, chỉ vào Thái Kinh Vân mà khinh hãi nói không ra lời.
“Có ý kiến?”
Đương nhiên là có ý kiến! Trong lòng Tiểu Tam ngốc cũng bốc hỏa có được không a! Hắn muốn mắng là ‘ngươi’ hỗn đản, nhưng ‘ngươi’ nửa ngày cũng ngươi không ra vế sau, vẫn là bệnh cũ, khi quýnh lên sẽ không nói ra được đầy đủ cả câu! Vì vậy vung tay đánh người lại còn dùng cả quyền cước, như con mèo rừng ở trên người Thái Kinh Vân lăn qua lăn lại.
Bất quá, lăn tới lăn đi, không biết vì sao lại biến thành Thái Kinh Vân cắn hắn lăn qua lăn lại…
“Tam ca ~ đánh nhau a ~ ta tới giúp ngươi ~~” Trên đường cách đó không xa, một tiểu mập mạp chạy đến.
Thái Kinh Vân trong lòng ôm một người còn có thể đứng khá vững, bị một phát tiểu đạn pháo đụng vào chân cũng không lay động chút nào.
Bất quá, cú va chạm này khiến hai người đang ôm nhau kia cuối cùng cũng tách ra. Tiểu Tam lúc này đã rút kinh nghiệm, Thái Kinh Vân vừa buông lỏng tay hắn liền không nói hai lời thở hào hển mà thật nhanh chạy đi.
Tiểu mập mạp ngồi dưới đất há hốc mồm, thấy Thái Kinh Vân híp mắt chăm chú nhìn nó, Tiểu thân thể run rẩy nhanh chóng đứng lên chạy theo sau Tiểu Tam, vừa chạy vừa la: “Ngươi chờ ~ ta đi tìm đại ca tới ~~~ đại ca ta rất lợi hại a ~~ “
_________________
*Lậu chước: