Hồ sen và hoa sen là tự tay Lý Túc Hòa làm, về sau nhờ người làm vườn thường ngày tới chăm sóc, nên những ngó sen trong hồ nhìn rất tươi tốt.
Đào xong ngó sen, Vi Như Hạ dẫn theo Lạc Đường đến trước vòi tưới hoa để rửa sạch sẽ tay chân. Vi Như Hạ để Lạc Đường rửa trước, mở vòi ra nước bắn lên chân cô, làm cho cô nhớ lại kỷ niệm đi bắt cá lúc nhỏ cùng các bạn khi ở Đông Trấn.
Nghĩ tới đây, Vi Như Hạ cười.
Lạc Đường đem bùn đất ở chân rửa sạch sẽ, vừa vặn ngước mắt nhìn thấy cô đang cười, đưa ống dẫn nước vào trong tay cô, hỏi: “Cười cái gì?”
Dòng nước chảy đều từ trên cao xuống xuôi theo đùi Vi Như Hạ chảy, hai chân cô chà vào nhau, nước bùn dần dần tẩy sạch, đôi chân lại trở nên trắng mịn, Vi Như Hạ trả lời: “Không có gì.”
Sau khi rửa sạch hai chân, Vi Như Hạ đem ngó sen rửa sạch sẽ, lấy một cái giỏ tre để ngó sen vào trong, Vi Như Hạ ngẩng đầu hỏi Lạc Đường: “Tí nữa tôi làm thức ăn cậu giúp tôi nếm thử nó được không? Tôi chưa được ăn món đó, nên tôi không biết mùi vị của nó ngon không.”
Lạc Đường chưa đồng ý nhưng vẫn đi theo Vi Như Hạ vào phòng bếp nhà cô, xem quá trình cô làm gạo nếp ngó sen.
Trong nữa năm đầu Tống Tố Quân nằm viện, Vi Như Hạ vẫn nấu cơm ba bữa chăm sóc cô ấy, trước đó cô không nhập viện, Vi Như Hạ chưa nấu cơm bao giờ. Nhưng cô làm theo công thức mà thức ăn cũng khá ngon, cho nên Vi Như Hạ cảm thấy mình rất có tài nấu ăn.
Ngó sen sau khi được cô rửa sạch sẽ rồi cắt hai đầu và nhồi gạo nếp với tắc vào trong. Ở bên cạnh, Lạc Đường đang ngồi ở trên ghế bàn ăn trong phòng bếp, nhìn vào quyển công thức nấu ăn địa phương của An Thành mà Vi Như Hạ mua.
Các bước trong công thức rất chi tiết, nhưng mà quá khuôn mẫu, sau khi nhìn một lần, lại nhìn vẻ mặt đang rất thận trọng của Vi Như Hạ khi bỏ đường phèn.
“Tìm người chỉ dạy một chút sẽ tốt hơn.” Thả đường phèn vào trong nồi, bắn ra vài giọt nước, Lạc Đường đưa ra lời đề nghị cho Vi Như Hạ.
Vi Như Hạ lại cầm năm viên táo đỏ để vào trong nồi, cô nói với Lạc Đường: “Vào lễ quốc khánh, tôi sẽ về nhà bà tôi, đến lúc đó tôi sẽ nhờ bà dạy tôi nấu, cha tôi rất thích thức ăn bà nấu.”
Nhìn vẻ mặt đầy nghiêm túc của cô, ánh mắt Lạc Đường hơi nhếch lên và hỏi: “Cậu muốn học nấu ăn là vì chú Vi sao?”
“Ừm.” Đối với chuyện này, Vi Như Hạ nói với Lạc Đường cũng không sao hết. Hai nhà là hàng xóm, nên họ chắc cũng biết Vi Tử Thiện không nhận đứa con gái này. Vi Như Hạ vỗ vỗ hoa quế trong tay, nói với Lạc Đường: “Muốn thay đổi quan hệ hiện tại, thì cần phải có một người chủ động.”
Nói xong, không chờ lâu, cô lại ví dụ cho Lạc Đường một sự so sánh sinh động hơn.
“Giống như nữ sinh chủ động viết thư tình cho người mình yêu.”
Mặc dù viết thư tình chưa chắc đã làm cho Lạc Đường thích, nhưng nó vẫn tốt hơn là không làm gì hết, cô đối với Vi Tử Thiện cũng như vậy.
Nhắc tới chuyện này, Vi Như Hạ lại hỏi một câu: “Vì sao cậu lại đem những bức thư tình đó đốt hết vậy?”
Hai mắt đen, vẫn sâu thẳm như cũ, Lạc Đường bình thản nói: “Không muốn cho các cô ấy ôm ấp hi vọng.”
Đối với khía cạnh của cảm xúc, nếu như không có cùng ý tưởng, vẫn nên chấm dứt sớm để người khác đỡ nhớ nhung.
Vi Như Hạ hiểu được ý tứ trong lời nói của Lạc Đường, liên tưởng về mình, cô chớp chớp mắt, nhìn qua nồi cơm điện bên cạnh, cảm khái nói: “Tôi đoán thức ăn tôi làm cho cha tôi, cha tôi nói không chừng liền nhìn cũng không thèm nhìn, thậm chí còn vứt đi.”
Khi cô nói ra điều này, khuôn mặt của cô đang đối diện với Lạc Đường, tóc mái của cô bị gió thổi hất vào vai Lạc Đường nhìn tóc rơi trên vai cô, đem sách dạy nấu ăn trên tay mở ra, cậu nói một câu: “Cậu đem nó lại đây cho tôi, tôi sẽ giúp cậu ăn hết.”
Nhìn lại Lạc Đường, Vi Như Hạ nở nụ cười.
Cơn mưa tạnh vào thứ hai, thời tiết vào ngày thứ ba tốt hơn. Buổi chiều thứ ba tiết thứ hai là thể dục còn tiết thứ nhất là môn toán, tiết toán đầu tiên vừa hết, cả lớp đang hối hả chạy ra sân thể dục.
Việc học ở cấp ba rất nặng nề, bọn học sinh mong chờ nhất ở ba môn âm nhạc, thể dục, mỹ thuật, đó là lúc được thoải mái nhất.
Trải qua lễ rửa tội của cơn mưa mùa thu, con đường nhựa trở nên ít nóng hơn. Học kỳ đầu tiên của môn thể dục của năm hai cấp ba là dạy đá bóng, sau khi giáo viên môn thể dục dạy nửa lớp thì các học sinh đó sẽ tự mình thực hành.
Sau khi nhóm đầu tiên là bọn Lạc Đường rời đi, nhóm thứ hai và thứ ba cũng dần dần rời đi sân thể dục.
Vi Như Hạ cùng Hồ Ngâm Ngâm thuộc nhóm thứ ba rời đi, sau khi hết tiết thể dục đến tiết hóa học là tan học, Hồ Ngâm Ngâm đang lôi kéo Vi Như Hạ đi đến phố ăn nhẹ ngoài trường để mua thịt nướng trộn lẫn cơm.
Vi Như Hạ không muốn đi vì trời đang nắng rất gắt, nhưng cuối cùng vẫn đi vì Hồ Ngâm Ngâm cầu xin mãi.
“Woa, nhìn cậu ăn dễ thương hơn nhiều!” Hồ Ngâm Ngâm cười với vẻ mặt rất hạnh phúc, “Thịt nướng trộn lẫn cơm của chị Trương vào giờ tan học nhiều người xếp hàng quá, mình không muốn chờ lâu. Mình muốn mua bây giờ, để tan học không phải đi xếp hàng.”
Hồ Ngâm Ngâm là cái đồ tham ăn, đây cũng là nguyên nhân khiến cô không thể gầy đi được. Có người hạnh phúc vì mình gầy đi, cũng có người hạnh phúc vì mình được ăn món mình thích và cô thuộc loại người sau.
Trường An Thành số một thuộc vị trí khu nhiều trường học của An Thành, vì vậy nên ở đây mở ra rất nhiều phố ăn vặt, chợ đêm và khu thương mại. Hồ Ngâm Ngâm và Vi Như Hạ muốn đến quán thịt nướng trộn lẫn cơm của chị Trương thì phải đến phố Ngạn An, thuộc khu ăn vặt lớn nhất ở đây. Mỗi lần trước khi ăn tối, học sinh sẽ tụ tập ở đây rất đông, ngoài ra còn các học sinh từ trường thể thao và một số trường khác.
Trước mắt còn chưa tan học, quán chị Trương đã bắt đầu buôn bán, cửa hàng nhỏ đã được quét dọn sạch sẽ. Khi mua thịt nướng trộn lẫn cơm phải xếp hàng lấy số, trước mắt đã có vài học sinh mặc các đồng phục trường thể thao ngồi chờ trên ghế ăn. Mỗi người cầm điện thoại chơi game. Thấy Vi Như Hạ đi tới, vài người không tự chủ được liếc qua nhìn đùi Vi Như Hạ một cái.
Hồ Ngâm Ngâm lấy số và dẫn Vi Như Hạ vào trong chỗ ngồi gần đó, có máy điều hòa trong cửa hàng, cộng thêm sự nhiệt tình mà Hồ Ngâm Ngâm dành cho cô, nên cô không thấy nóng.
Trong tiệm thịt nướng trộn lẫn cơm, tràn ngập mùi thịt mới nướng, Vi Như Hạ lắng nghe những học sinh bên cạnh chơi trò chơi, và đột nhiên Hồ Ngâm Ngâm nói: “Cậu cảm thấy Hứa Hiền là người như thế nào?”
Cắn vào chiếc răng dễ thương và thả lỏng, Vi Như Hạ ngước mắt nhìn Hồ Ngâm Ngâm cười nhìn cô, biểu hiện như bình thường.
Vi Như Hạ cũng có hiểu chút chút về Hứa Hiền, nhưng vào thứ bảy tuần trước gặp mặt chỉ nói vài câu mà thôi, cũng không thể nói là hiểu rõ về hắn.
Quạt điều hòa kêu lên ầm ầm, Vi Như Hạ hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Nhìn Vi Như Hạ bình tĩnh ôn hòa, bộ dáng như không có điều gì đáng để đặt trong lòng, nhưng kỳ thật tâm tư rất tinh tế. Hồ Ngâm Ngâm đúng lúc dừng lại, nhìn thẳng ánh mắt cô, cầm tay cô lên và làm nũng nói: “Có thể xảy ra chuyện gì sao? Cậu là người đầu tiên mà mình dẫn đến gặp bạn của anh ấy, vẫn luôn muốn hỏi cậu, hôm nay mới có dịp.”
Vi Như Hạ nghe xong, cắn một miếng, nói với Hồ Ngâm Ngâm: “Mình là bạn của cậu, cậu thích anh ta, tất nhiên là mình phải tin tưởng vào ánh mắt của cậu rồi.”
Hồ Ngâm Ngâm cười ngọt ngào, nhéo vào mặt Vi Như Hạ và hôn cô một cái.
Đoạn thoại này giống như một tập phim nhỏ nhanh chóng trôi qua, đối diện cậu học sinh mặc đồ thể dục say sưa chơi trò chơi, bỗng nhiên điện thoại vang lên tin nhắn, nam sinh đó vội hô một câu.
“Má nó, anh Hứa đã tán đỗ được chị dâu rồi.”
Hắn vừa nói xong, không riêng gì mấy học sinh đang chơi trò chơi, Vi Như Hạ cùng Hồ Ngâm Ngâm cũng nhìn qua hắn.
“Ai là chị dâu, chị dâu là ai?”
“Có thể là ai nữa, bông hoa cao lãnh Lý Nhã Văn!”
“5 phần cơm thịt nướng bàn số 10 đây!” Nhân viên cửa hàng thét to một tiếng.
Cơm thịt nướng vừa ra tới, mấy nam sinh mỗi người xách theo một túi, hấp tấp chạy ra cửa hàng, nhìn ra bộ dáng vô cùng lo lắng, hẳn muốn đi xem náo nhiệt.
“Cái này có phải là Lý Nhã Văn cố ý không?” Hồ Ngâm Ngâm nhìn theo năm người vừa chạy đi, nói với Vi Như Hạ: “Hứa Lăng Châu bị Lạc Đường đánh đến nổi không dám đi qua trường số một, mà cô ta lại đưa tới cửa.”
Chuyện này nhờ cái miệng rộng của Hàn Tuấn Tùng nói với Hồ Ngâm Ngâm, hắn còn nói với cô lúc Lạc Đường đánh Hứa Lăng Châu bởi vì hôm khai giảng Hứa Lăng Châu chặn bọn họ, cùng Lý Nhã Văn không có quan hệ gì.
Tên Lý Nhã Văn có chút quen, lần trước ở trung tâm thương mại Kim Đình, Lạc Đường đánh hẳn chính là Hứa Lăng Châu. Mặc dù chuyện này mọi người trong trường đều có ở đó, nhưng mà trường thể thao là nhiều nhất, Lý Nhã Văn lần này tới xác thật là dê vào miệng cọp.
Sau khi Hồ Ngâm làm xong món thịt nướng, cô khoác tay Vi Như Hạ, vừa nói chuyện về kế hoạch nghỉ lễ quốc khánh, vừa chuẩn bị quay lại trường học.
Kế hoạch nghỉ lễ Quốc Khánh của Như Hạ sớm đã quyết định xong từ một tuần trước đó. Chiều thứ 6 bắt đầu kỳ nghỉ, thứ 7 ở nhà một ngày, sau khi buổi triển lãm cosplay kết thúc vào chủ nhật, buổi chiều bà nội đến nhà đón cô, sau đó cô sẽ đến nhà bà ở đến thứ 5 tuần sau.
Lúc này sắp tới giờ tan học, trên tuyến phố ăn vặt người đi lại ngày càng nhiều.
Mặc dù phố Ngạn An được gọi là phố ăn vặt, nhưng không phải chỉ có những quán ăn vặt, ở đây còn có những quán đồ uống và quán net. Quán net nằm ở giữa con phố, hiện tại trước cửa bị mấy chiếc xe máy vây thành một vòng tròn, vài nam sinh ngồi trên xe, mà bên trong vòng tròn lúc này có hai nữ sinh đang nắm tay nhau, trong đó có một nữ sinh viền mắt đã hồng hồng.
Chỉ nghe tên thì không thể nhớ mặt mũi, nhưng nhìn mặt, Vi Như Hạ vẫn có thể nhớ ra. Nữ sinh với viền mắt hồng hồng kia là Lý Nhã Văn, lúc này đang bày ra bộ mặt giận dữ trừng mắt nhìn Hứa Lăng Châu.
Bộ dạng trừng mắt, cùng với phẫn nộ của cô ấy trông thật đẹp, trái tim của Hứa Lăng Châu đã sớm tan chảy.
Nữ sinh đang kéo tay Lý Nhã Văn, tức giận nhìn chằm chằm Hứa Lăng Châu, nói: “Hứa Lăng Châu, cậu mau để chúng tôi đi, không thì anh Lạc nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu.”
Hắn hút một hơi thuốc, giọng nói có chút giống như đang khuyên kĩ nữ hoàn lương, trong giọng nói tràn ngập yêu thương: “Lạc Đường cậu ta thật sự lợi hại sao, lần trước không phải bị Hoàng Duy đánh. Cái gì mà anh Lạc, ta thấy sau này gọi Đường Đường là được.”
Hai chữ “Đường Đường”, kèm theo thái độ châm biếm mỉa mai cực độ, mấy nam sinh nghe xong, đều cười ầm lên.
“Sao? Cô thích ăn đường? Không thích ăn thịt à?” Hứa Lăng Châu cười nói với Lý Nhã Văn “Thịt thì không hẳn có đường mới ngon mà.”
Màn kịch của Hứa Lăng Châu vừa bắt đầu, đám đông đã bắt đầu rì rầm cùng với những âm thanh, trong đám đông bỗng xuất hiện một bóng người. Động tác của người nọ gọn gàng linh hoạt, giơ chân đá như bay, Hứa Lăng Châu trở tay không kịp, từ trên xe ngã bổ nhào trên đất miệng ăn đầy bùn.
Mẹ kiếp là thằng nào? Hứa Lăng Châu với bộ mặt hung dữ, từ từ đứng dậy, quay người lại xem là ai, hắn đột nhiên hốt hoảng.
Mẹ kiếp, Lạc Đường từ cái xó nào chui ra vậy?
Đứng trước mặt hắn là một chàng trai trắng trẻo thanh tú, khí chất cao lãnh, khi Hứa Lăng Châu vừa hỏi xong, Lạc Đường dùng một cú đấm móc để trả lời.
Cậu một thân cao lớn, khi đánh người động tác vô cùng đẹp mắt, phối hợp với gương mặt và khí chất lạnh lùng, có thể nói là vô cùng hoàn mỹ.
“Còn đứng ngây ra đấy làm gì? Lên hết cho tao!” Hứa Lăng Châu bị đánh đến thảm hại, lập tức kêu những bạn học của hắn đánh Lạc Đường.
Hơn nữa anh ta ra tay quả không nhẹ, mấy người bạn học của hắn nhìn được dùng không được, công phu mèo cào, chỉ mấy phút đã bị Lạc Đường chế trụ, ở phía sau Hàn Tuấn Tùng cơ bản cũng không có cơ hội để ra tay.
Người bị cậu đánh lăn lộn trên mặt đất chật vật không chịu nổi, Lạc Đường vẫn như cũ trên người sạch sẽ chỉnh tề, nhìn không ra một chút vết tích đánh nhau. Lý Nhã Văn đến cạnh giọng nghẹn ngào kêu cậu một tiếng Lạc Đường.
Lạc Đường cũng không để ý cô ta, cậu nâng mắt nhìn thoáng qua đám người đang vây xem, đứng dậy đi tới một nơi khác.
Cậu vừa bước đến, người vây xem liền né thành một đường, Hồ Ngâm Ngâm cũng rất muốn tránh, nhưng Lạc Đường lại đang đi về phía cô và Như Hạ. Cô không biết tại sao cậu lại đột nhiên đi về phía này, nhưng vừa mới chứng kiến Lạc Đường đánh nhau, bây giờ cô có chút sợ cậu ta.
Lúc cậu đánh nhau so với bình thường quả thật là khác nhau một trời một vực, khi ra tay nhanh gọn dứt khoát, biểu tình bình tĩnh kiên định, thật sự khiến cho lòng người kinh hãi.
Lạc Đường bước tới bên cạnh Như Hạ, bởi vì mới vừa rồi xem náo nhiệt nên bàn tay đáng yêu của cô có chút thay đổi, Vi Như Hạ không biết Lạc Đường đến đây làm gì, cô liếm liếm trứng ống bên trên kem nước, giương mắt chống lại ánh mắt của cậu ta.
Hai tròng mắt của thiếu niên đen như mực.
Cổ họng khẽ động, Lạc Đường cúi đầu nhìn thoáng qua nắm tay đáng yêu của cô, giọng nói vững vàng hỏi một câu.
“Vừa nãy nghe được những gì rồi?”
Khi Hứa Lăng Châu định giở trò bẩn thỉu, Vi Như Hạ đã đứng dậy rồi, phỏng chừng đã nghe được toàn bộ.
Cậu vừa hỏi, Hồ Ngâm Ngâm liền thở dài, kẻ hiểu rõ thời thế mới là người tài giỏi, vội vàng nói: “Cái gì cũng chưa nghe được, tôi và Hạ Hạ mới vừa đến, đúng không Hạ Hạ?”
Sau khi Hồ Ngâm Ngâm nói xong, còn dùng khuỷu tay huých nhẹ cô một cái. Vi Như Hạ không để ý hành động nhỏ đó, cô nhìn anh chàng trắng trẻo đẹp trai trước mặt, thưởng thức vị ngọt của kem vẫn còn chưa tan hết trong miệng, khóe mắt khẽ cong lên, ý cười cũng nhạt dần.
“Ý cậu là nói… Đường Đường?”
Hồ Ngâm Ngâm: “!!!”
Ánh mắt của Lạc Đường khẽ nhúc nhích, giọng nói của Vi Như Hạ phát ra nhỏ mà tinh tế, khiêu khích trái tim của cậu căng như dây đàn, nhìn nụ cười trên môi của thiếu nữ, mi tâm cậu hơi nhíu lại, cố gắng áp chế âm thanh để cho giọng của cậu cũng trở nên khàn khàn.
“Không được gọi thế.” Lạc Đường nói.