• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Team Tứ Phương 2

Sau khi Vi Như Hạ nói xong, Vi Tử Thiện cũng không nói gì. Cô nhìn ông, hỏi:

“Ba có hận con không?”

Âm thanh của con gái không lớn, nhưng đủ để ông nghe thấy. Suy nghĩ của ông thoát ra từ những hồi ức vô tận, sau đó nhìn nhận thẳng vấn đề này.

Người vô tội thường hay đi làm khó một người vô tội khác, ông tìm không thấy kẻ chủ mưu, chỉ có thể yếu đuối trút giận.

“Thật xin lỗi.” Vi Tử Thiện nói.

Cùng Vi Tử Thiện ở Y Trấn 6 ngày, làm lễ cúng 7 ngày cho bà nội xong, hai ba con trở về An Thành. Khi đó thi thể của bà nội được đưa về Y Trấn, những đồ đạc trong bệnh viện bọn họ cũng chưa kịp thu dọn. Sau khi trở lại An Thành, Vi Như Hạ cùng Vi Tử Thiện đến bệnh viện một chuyến, thu dọn những đồ dùng hàng ngày vẫn còn đặt ở đây, tiện thể cũng lấy lại bài tập trong kì nghỉ đông của cô.

Chưa đầy 10 ngày nữa là khai giảng, nhưng Vi Như Hạ mới làm được một phần bài tập. Lạc Đường vẫn chưa từ Đại Trạch trở về, phương thức hỏi bài tập vẫn là gọi video cho Lạc Đường.

“Lạc Đường, con đã ăn no chưa?” Bà nội Thẩm Chẩm Thư nhìn cơm trong bát của cậu vẫn chưa ăn hết hỏi một câu.

Lạc Đường gật đầu một cái, cầm điện thoại đem ghế đẩy về vị trí cũ, nói: “Con đi làm bài tập.”

Nói xong, cậu xoay người ra khỏi phòng ăn.

Nhìn bóng dáng cao lớn của cậu, Thẩm Chẩm Thư cười đến vui vẻ mà tiếc rằng: “Trước đây đối với bài tập cũng không quá để tâm như vậy.”

“Như Hạ bên nhà hàng xóm lại muốn hỏi nó bài tập đây mà”. Dương Thư Nhữ cười với Thẩm Chẩm Thư giải thích “Không cần để ý nó, đói thì nó sẽ quay về ăn thôi.”

“Là người mới chuyển đến lúc hè?” Bình thường Thẩm Chẩm Thư ít đến nhà Lạc Đường, có chuyện gì cũng đều là do Dương Thư Nhữ nói với bà, quan hệ mẹ chồng nàng dâu cũng không tệ, thường xuyên gọi điện thoại nói chuyện.

“Vâng.” Dương Thư Nhữ nói xong, còn than nhẹ một tiếng nói: “Mồng 1 bà nội của Như Hạ qua đời, lần đó Lạc Đường cũng qua giúp đỡ. ”

Tâm tư của người trẻ tuổi không giấu nổi người lớn, Thẩm Chẩm Thư cũng không phải là người già cổ hủ, bà có thể nhìn thấu, chỉ hỏi: “Vậy đứa bé kia thế nào?”

Dương Thư Nhữ cười, đáp: “Là đứa bé có tính cách tốt.”

Vi Như Hạ nhìn bản giấy nháp của Lạc Đường, đem đề vừa rồi tính toán lại một lần nữa. Lạc Đường là một học sinh thông minh, cũng là một thầy giáo thông minh. Cậu thậm chí biết được đoạn nào cô bị bế tắc rơi vào ngõ cụt, sau đó lại từ nơi đó kéo cô trở về.

Làm xong bài tập, Vi Như Hạ nhìn trên quyển vở được viết kín công thức, trong lòng cảm thấy vô cùng thỏa mãn nói: “Làm xong rồi, cậu xem đi”

Cô nói xong liền đem các công thức giơ lên cho Lạc Đường xem, chỉ lộ ra hai con mắt sau quyển đề thi. Mà trong màn hình Lạc Đường cũng không nhìn các công thức tính toán, cậu ngồi tựa lưng vào ghế, nhìn ra bên ngoài, đường nét trên khuôn mặt lưu loát sạch sẽ, chiếc cằm xinh đẹp nối với chiếc cổ thon dài, tràn đầy tuổi trẻ.

Vi Như Hạ hỏi: “Nhìn cái gì vậy?”

Lạc Đường nghe thấy tiếng của cô, nhìn lướt qua công thức trên tập vở của cô, nói: “Làm đúng rồi.”

Nói xong cậu từ chỗ ngồi đứng dậy, Vi Như Hạ nhận thấy màn hình hơi dao động. Trong video khuôn mặt Lạc Đường rất gần màn hình, sau đó cô nghe thấy âm thanh đẩy cửa sổ.

Tầm nhìn trong video đột nhiên chuyển đổi, Lạc Đường điều chỉnh camera ra phía sau, “Ầm” một tiếng, pháo hoa nổ tung trên bầu trời tối đen như mực

Vi Như Hạ từ trước tới giờ chưa từng xem qua pháo hoa to như vậy, cô thốt lên một tiếng “oa”, sau đó xúc động nói: “Thật đẹp quá”

Trận pháo hoa này giống như một hồi pháo hoa nở, pháo hoa nối liền không dứt nổ tung trên bầu trời, trượt xuống giống như sao băng, ánh đỏ một góc trời.

Xem pháo hoa, Vi Như Hạ quên đi những phiền não của đề thi toán học, cô đổ xòa người ra bàn, nâng mắt nhìn pháo hoa trong màn hình, gọi một tiếng

“Lạc Đường.”

Trong màn hình truyền đến âm thanh của Lạc Đường, nhẹ nhàng mà ngắn gọn.

“Ừ.”

Vi Như Hạ cười, cô nghĩ là Lạc Đường đem điện thoại đặt lên bệ cửa sổ, sau đó không để ý cô nữa.

“Tôi không nhìn thấy cậu”

Vi Như Hạ vừa dứt lời, camera quay ngược lại, khuôn mặt anh tuấn lại một lần nữa xuất hiện trước màn hình, hai người họ nhìn nhau, khoảng cách rất gần giống như thật sự chỉ cách một lớp màn hình mỏng, đập vỡ liền có thể chạm tới mặt của đối phương.

Khóe mắt Vi Như Hạ khẽ cong lên, nói với Lạc Đường “Tôi không nhìn thấy pháo hoa.”

Trong màn hình camera lại chuyển “ầm” một tiếng, tiếng pháo hoa nổ ra.

Vi Như Hạ cười đến híp mắt lại.

Chuyện của mẹ đã xong, Vi Tử Thiện liền tập trung vào công việc, thời gian mẹ sinh bệnh ông cũng trì hoãn nhiều vai diễn, bây giờ cần phải bù lại.

Trong nhà giờ chỉ còn lại mình cô, Vi Như Hạ ăn cơm tối xong liền trở lại phòng sách học bài. Hôm qua gọi video cho Lạc Đường đã đem bài tập trước đó làm bổ sung. Cô không muốn làm lỡ quá nhiều thời gian sum họp gia đình của Lạc Đường. Cho nên chỉ dự định buổi tối mới tìm cậu ấy.

Vi Như Hạ vừa lên tầng hai, ngoài cửa truyền đến tiếng nhấn chuông cửa, tiếng chuông vang lên thanh thúy và có quy luật. Vi Như Hạ có chút nghi hoặc, xuống tầng đi mở cửa.

Cửa vừa mở ra, đứng trước cửa chính là Lạc Đường, Vi Như Hạ “a” một tiếng, mở to hai mắt.

Lạc Đường mặc một chiếc áo khoác màu đen, cổ quàng một chiếc khăn kẻ ca- rô từng ô trắng đen đan xen nhau, dưới hàng mi dày là đôi mắt đen sáng bóng.

“Tôi đưa cậu đến một chỗ”. Lạc Đường nhìn Vi Như Hạ nói: “Mặc ấm một chút, thời tiết hơi lạnh.”

Vi Như Hạ vẫn có chút phản ứng không kịp, cô tiện tay lấy một chiếc áo khoác màu nâu nhạt trên giá treo ngoài cửa, sau khi thay giày xong liền theo Lạc Đường ra ngoài.

Một chiếc xe màu đen đang đỗ ở cửa, trong xe là chú lái xe lần trước đã đưa Lạc Đường đi Y Trấn. Vi Như Hạ đi theo Lạc Đường lên xe, thắc mắc nói: “Đi đâu vậy?”

Lạc Đường nói: “Đi Hậu Sơn.”

Hậu Sơn chính là vùng ngoại ô cách khu biệt thự không xa lắm, nói là núi, nhưng thực ra chỉ là một gò đất nhỏ, đứng ở phía trên đó có thể nhìn được cảnh sắc về đêm của An Thành.

Đây cũng là khu biệt thự, rất ít người qua lại, sau khi xe đến nơi, Vi Như Hạ xuống xe, nhìn Lạc Đường đem thứ gì đó trên xe chuyển xuống.

Trên núi không có đèn, Vi Như Hạ mở đèn pin của điện thoại, liền nhìn rõ những đồ vật mà Lạc Đường vừa chuyển xuống.

Là pháo hoa.

Vi Như Hạ nhớ lại buổi tối hôm qua.

Lạc Đường cầm hộp quẹt mà chú Lý đưa, cậu nâng mắt nhìn Vi Như Hạ, nói: “Cậu đứng về phía sau đi.”

Biết Lạc Đường định làm gì, Vi Như Hạ cười đáp lại một tiếng, đứng lùi lại phía sau, Lạc Đường đem pháo hoa châm lên, ngòi dẫn từ từ lay động, chỉ một lát một tiếng “ầm” vang lên, một chùm pháo hoa đầu tiên nổ tung trên bầu trời.

“Oa” không có trở ngại của màn hình, được nhìn cảnh pháo hoa thực như vậy càng trở nên đẹp hơn.

Vi Như Hạ cũng không phải chưa từng xem qua pháo hoa, nhưng cô cảm thấy pháo hoa đêm nay so với trước đó cô từng xem đều đẹp hơn rất nhiều. tia sáng nổ tung trên bầu trời, chiếu sáng khuôn mặt của Lạc Đường.

Vi Như Hạ cười, hỏi: “Cậu về là muốn đưa tôi đi bắn pháo hoa à?”

Cô rời nhà chỉ mặc một chiếc áo khoác, tóc vén lên bên tai, không che hết chiếc cổ thon dài xinh đẹp, ánh sáng pháo hoa, chiếu sáng đôi má trắng nõn của cô gái, khóe môi cô đang cười, con ngươi màu nâu nhạt sáng ngời thật xinh đẹp.

“Ừm” Lạc Đường lấy khăn quàng cổ xuống, cậu đặt lên đầu Vi Như Hạ, đem tóc và cổ của cô đều che lại.

Chiếc khăn quàng có mùi bạc hà vẫn lưu lại hơi ấm cơ thể, liên tục không ngừng truyền qua làn da của cô, từng chùm pháo hoa nổ tung phía sau lưng cậu, cậu ấy nói:

“Bây giờ tôi và pháo hoa, cậu đều có thể nhìn thấy rồi”

Lời tác giả muốn nói: Tôi chỉ viết một chút về phương diện người cha, không biết vì sao mọi người đều mắng hắn. Bản thân hắn đúng sai có thể do mỗi người chúng ta có quan niệm khác nhau, nhưng hắn không đến mức bị mắng chửi chứ.

Tôi lấy một ví dụ: Giả như cô gái này là người không muốn sinh con, người con trai kia lừa gạt cô nói là đồng ý, cậu ta cũng không muốn có con, sau đó lại cố ý làm cô gái kia mang bầu, nói sinh con ra cậu nuôi, có thể nói gì?. Đương nhiên, có người nói người cha không đẻ con, không tính là giống nhau được. Nhưng đứa bé quả thực đã sinh ra rồi. Hơn nữa hắn có con, đây giống như hủy đi nguyên tắc sống của hắn, giống như hắn chưa từng nói không nuôi dưỡng Vi Như Hạ, là mẹ của Vi Như Hạ tự mình lừa gạt hắn sau đó không chịu nổi áp lực tâm lý đem toàn bộ sự việc nói ra, cuối cùng không từ mà biệt.

Vấn đề không sinh con có thể mọi người không thể lý giải được, nhưng giống như bạn muốn có con, nhưng đối phương lại không muốn, lén lút đi triệt sản, hơn nữa còn luôn giấu bạn, sau đó bạn vẫn lựa chọn ở bên cạnh hắn, cuối cùng trong lòng hắn lo lắng cảm thấy áp lực liền nói với bạn, bạn chỉ cãi nhau một trận với hắn, cuối cùng hắn tự bỏ đi. Sự lừa gạt này bạn của 10 năm sau, không dám nói chuyện yêu đương với một người khác, bạn nói xem có thảm hay không?

Có thể năng lực của tôi không đủ, không viết chi tiết hơn, nhưng không phải Vi Tử Thiện vứt bỏ, hoặc là Vi Tử Thiện cố tình khiến mẹ của Vi Như Hạ có bầu sau đó không nuôi cô, Vi Tử Thiện không đáng bị mắng, hắn cũng rất vô tội.

Đường Đường: Vì muốn cho cậu nhìn thấy tôi, sau này chúng ta chỉ dùng một dáng vẻ cố định

Vi Như Hạ: Tư thế gì vậy? Làm sao có thể làm được tư thế đó?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK