Xem qua kế hoạch dự trù, Lạc Đường rất hài lòng, về việc tuyên truyền quảng cáo trò chơi mới “Chiến Băng” của LO chính thức bắt đầu. Vi Như Hạ gia nhập bộ phận quảng cáo của LO, cũng có phòng làm việc riêng.
Vì sự gia nhập của cô, bộ phận quảng cáo vừa hiếu kì vừa nghi ngờ, nhưng sau khi bắt đầu quay, nghi ngờ dần được thu hẹp. Vi Như Hạ thực sự có chỗ đặc biệt, mời cô quay tuyên truyền quảng cáo “Chiến Băng”, có lẽ không phải vì lý do “cô có mối quan hệ với cấp cao của LO”.
Sau khi giai đoạn đầu kết thúc, trưởng phòng của bộ phận quảng cáo Trần Bội Ny mời một bữa. Một là chúc mừng giai đoạn quay đầu tiên đã hoàn thành, hai là để chào đón sự tham gia của Vi Như Hạ.
Tiệc đón tiếp ở trung tâm thương mại Cảnh Duyệt gần công ty LO, sau khi tan làm mọi người sẽ tụ họp đi ăn sau đó sẽ đi hát, tiệc chúc mừng đêm nay sẽ liên tục đến hai ba giờ sáng.
Vi Như Hạ thích ứng rất nhanh với trường hợp này, cô thích nơi náo nhiệt, cũng thích quen bạn mới. Cô cũng coi như làm đạo diễn chính, quyền lực chỉ đứng sau Trần Bội Ny. Nhưng do tính cô hiền lành, hơn nữa lại nhẹ nhàng, cởi mở cho nên mọi người trong bộ phận quảng cáo đều rất thích cô.
Tửu lượng của Vi Như Hạ rất lợi hại, lúc mọi người chơi cùng nhau ở KTV, cô cũng không bị bắt ép. Trong phòng lớn được bao trọn, Vi Như Hạ và mọi người nâng ly cạn chén, cảm nhận được tiếng nói tiếng cười, cả người đều thả lỏng.
Bộ phận quảng cáo phân thành tổ quay phim, tổ dựng cảnh, tổ kĩ thuật, còn có tổ dự trù, đều là mấy người thanh niên tư duy sáng tạo. Chơi xong mấy vòng trò chơi, mọi người cũng thân thiết hơn, tâm tình cũng thả lỏng xuống. Ai hát thì hát, ai ở dưới nói chuyện thì nói chuyện.
Thực ra tuổi của mọi người ở đây cũng kém không nhiều so với Vi Như Hạ, chỉ có Trần Bội Ny tuổi lớn một chút, năm nay 35 tuổi. Cô ấy là một người phụ nữ có tính cách độc lập, cũng chẳng trách mới trẻ tuổi đã có thể lãnh đạo cả một bộ phận lớn như vậy.
Cô ấy và Vi Như Hạ tán gẫu chuyện quảng cáo, nói một lúc xong, Trần Bội Ny hỏi Vi Như Hạ một cậu: “Em có năng lực như vậy, lại còn trẻ, không nghĩ đến việc lập một phòng làm việc sao?”
Trần Bội Ny nói câu đó là vì cô ấy yêu thích Vi Như Hạ, kế hoạch lần này của cô, thật sự rất tốt. Cô ấy làm lãnh đạo bao nhiêu năm, nhận biết được ai là người có năng lực.
Vi Như Hạ đương nhiên nhận ra ý khen trong lời của cô ấy, trong công việc tính ra hai người là tiếp xúc nhiều nhất, thời gian tiếp xúc với cô ấy đều rất thoải mái.
“Từng nghĩ đến, nhưng mấy năm nay còn muốn tự do thoải mái, qua mấy năm nữa em mới lập.”
Vi Như Hạ là kiểu người có suy nghĩ bốc đồng, nếu nghĩ đến sẽ không gác lại kế hoạch đến bây giờ, chắc chắn là có gì đó khó xử. Mà khó khăn cơ bản nhất chính vì không có tiền. Trần Bội Ny cũng là vì suy nghĩ này mới cho rằng Vi Như Hạ thực sự không có quan hệ gì với cấp cao của LO.
“Tuần sau Tống Mộng đến quay rồi, cô nói xem, Lạc tổng có đến xem cô ta không?” Chợt có một nhân viên nữ nói tới một câu như vậy.
Đang lắc lư ly rượu trong tay, Vi Như Hạ chợt ngừng lại, ngẩng đầu nhìn qua chỗ kia. Ở đó bốn năm cô gái chưa kết hôn đang tụ lại, bàn tán về cấp cao.
“Tôi cảm thấy chuyện của hai người đó không đáng tin, Lạc tổng quá lạnh lùng, có chút cảm giác lạnh lẽo.” Cô gái buộc tóc đuôi ngựa nói.
Vi Như Hạ cùng Trần Bội Ny nhìn nhau cười.
“Không phải anh ta tính cách lãnh đạm đâu, mà căn bản là kẻ suy đồi giả vờ lịch sự! Bên ngoài là tây trang đạo mạo, trang trọng trưởng thành, bên trong vừa cởi tây trang ra… ai ya!” Cô gái đang nói nhìn thấy tầm mắt mọi người đang đổ dồn vào trên người mình, đoạn sau chưa nói xong, liền đỏ mặt bụm miệng.
Mấy nhân viên nam bên cạnh nghe vậy ồn ào hẳn lên, nhưng cũng có mấy cô gái tóc ngắn phản bác lại bọn họ: “Làm sao, chỉ cho phép các cậu ảo tưởng về mỹ nữ, không cho phép chúng tôi ảo tưởng về mỹ nam à!”
“Nhưng vừa nãy các cậu còn nói Lạc tổng và Tống Mộng là một đôi mà.” Có nhân viên nam nói.
“Còn lâu mới là một đôi.” Cô gái tóc ngắn nói: “Lạc tổng chắc chắn sẽ không đi tìm Tống Mộng, nhưng Tống Mộng khẳng định sẽ đi tìm Lạc tổng.”
Tống Mộng là ngôi sao đang nổi, cùng Lý Văn là một trong bốn tiểu hoa đán. Cô ấy xuất thân là người mẫu, mức độ nổi tiếng trên quốc tế cao hơn một chút, đại diện cho rất nhiều thương hiệu lớn, cũng là khách quen của các tuần lễ thời trang.
Nói thế nào thì Vi Như Hạ cũng có chút ấn tượng với cô ta.
“<Muốn hát cho em nghe> bài này ai chọn vậy?” Một nhân viên nam vừa hát xong cầm micro ngắt lời bọn họ nói chuyện.
“Là của đạo diễn, của đạo diễn!” Vi Như Hạ nghe thấy đi tới sau lưng trợ lý Tiểu Viên.
“Đúng đúng, là của tôi”. Vi Như Hạ cười, bỏ cốc rượu xuống, nhận lấy micro. Nhạc nền vừa vang lên, tiếng mọi người nói chuyện cũng trở nên nhỏ đi.
Đây là nhiều năm về sau, mà Vi Như Hạ lần đầu tiên hát bài này, âm thanh của cô không mang sự ngọt ngào của thời thiếu nữ nữa, mà uống rượu thì giọng có chút khàn, mang theo chút gợi cảm và lười biếng, cô hát bài này có chút cảm giác giống nhạc tình ca.
Sau khi Vi Như Hạ hát xong nhận được tràng vỗ tay của mọi người, nhưng cô cảm thấy trong tiếng vỗ tay chủ yếu là cổ vũ. Cô cũng không để ý, cười cảm ơn mọi người, sau đó đưa micro cho người tiếp theo.
Lúc Vi Như Hạ đưa micro qua, cô lại nâng ly rượu lên. Hôm nay cô uống rất nhiều rồi, nhưng không cảm thấy say gì cả, uống cạn ly rượu đỏ, Trần Bội Ny bên cạnh lại rót cho cô một ly.
Hai tay Vi Như Hạ cầm ly rượu cười nói cảm ơn. Trần Bội Ny nhìn cô đang chăm chú nhìn màn hình. Góc nghiêng mặt cô rất đẹp, đường nét rõ ràng có thể nhìn thấy. Cô là một đại mỹ nữ, có điều bản thân đẹp mà không biết, cũng rất ít khi mặc tử tế.
Nhưng hôm nay cô lại có chút giống Jun Ji Huyn trong phim <Daisy>, đầy vẻ tùy ý tản mạn nghệ thuật, lại mang theo vẻ trong sáng lười biếng của con gái.
Trần Bội Ny phủ nhận suy nghĩ vừa nãy của bản thân, cô cùng Vi Như Hạ cụng ly, uống một ngụm. Cô dịch lại gần Vi Như Hạ, dùng âm thanh mà chỉ có hai người có thể nghe thấy, nói với cô ấy chuyện mà tất cả bộ phận quảng cáo chỉ có cô biết.
“Lúc trước chị có tham gia một hôm, mọi người cùng nhau hát. Lúc đó Tống Mộng cũng hát bài , sau đó liền thấy Lạc Đường bảo cô ấy hát tiếp mấy lần. Cũng là vì chuyện này Tống Mộng và Lạc Đường mới có vụ tình cảm.”
Âm thanh trong KTV cùng tiếng nâng ly cạn chén không ngừng, giống như từng mũi tên đâm thủng màng tai. Màn hình lúc sáng lúc tối, Vi Như Hạ quay đầu nhìn Trần Bội Ny, cô ấy chỉ cười nhàn nhạt với cô, quay đầu đi nhìn bọn họ hát.
Lời Trần Bội Ny vừa nói giống như một cái xúc tu nhỏ, từng chút từng chút gãi lồng ngực cô. Vi Như Hạ đột nhiên cười, cô uống một ly rượu, cảm thấy có chút không hiểu tại sao.
Không những Lạc Đường đang tiếp cận cô, mà bây giờ tất cả mọi người cũng đều khuyên cô nên dựa vào anh ấy.
Cuối cùng quả nhiên chơi đến hai giờ sáng, ngày hôm sau vừa hay là cuối tuần, giai đoạn quay quảng cáo đầu tiên đã kết thúc, cho nên có thể nghỉ một ngày. Vi Như Hạ đơn giản ngủ ở khách sạn một ngày, ngủ đến hai giờ chiều mới dậy.
Cô đầu tiên gọi điện thoại cho bố, sau đó gọi một suất ăn bên ngoài. Vừa ăn xong, Sầm Niệm Bạch liền gọi điện thoại đến. Quảng cáo của bọn họ vừa bắt đầu ổn định, hiệu quả không tồi, Sầm Niệm Bạch sau khi đến còn tiến cử vài ông chủ cho cô. Nhưng trước mắt cô gặm cái bánh mỳ LO này đã đủ rồi, cũng không muốn tiếp nhận nhiều.
“Đi chơi không?” Sầm Niệm Bạch hỏi.
Lần này sau khi Vi Như Hạ đến An Thành, hai người mới gặp nhau một lần, cả bọn họ đều rất bận.
Cho dù có ngàn chén không say, Vi Như Hạ vẫn có chút không thoải mái, huống hồ nhìn ánh nắng bên ngoài, cô liền thấy cả người đang đổ mồ hôi rồi.
“Thôi, không ra ngoài đâu, nóng lắm.”
“Sao bây giờ em lại biến thành trạch nữ* rồi?” Sầm Niệm Bạch cười nhẹ một tiếng.
(*Trạch nữ: Từ này dùng để miêu tả các cô gái có tính cách lập dị, thích ru rú trong nhà, trong phòng ôm máy tính, xem phim, đọc truyện,…)
“Cũng không phải là trạch nữ, chỉ là có chút mệt.” Vi Như Hạ uống một ngụm nước, cảm khái nói: “Tiền không dễ kiếm mà.”
Sầm Niệm Bạch cười, nói: “Vậy đưa em đi thả lỏng, đến phòng chơi game?”
Đặt cốc xuống, Vi Như Hạ dựa người vào bàn sách, cười đáp: “Cái này được.”
Hai người nói chơi là chơi trò <Ám sát giả> của LO, trò chơi này mới nổi hai năm trước. Tuy độ hot không bằng trước nhưng vẫn là nổi nhất với các tay chơi game trên thị trường.
Quy tắc trò chơi rất đơn giản, 99 người tạo thành một đội, sinh tồn hoang dã, ám sát người chơi khác, người sống sót cuối cùng sẽ giành được thắng lợi, hơn nữa sẽ giành được các loại danh hiệu và phần thưởng.
Sầm Niệm Bạch là level bạch kim, Vi Như Hạ và anh cùng chơi, dù không giành được vị trí thứ nhất, nhưng trong top 10 cũng có thể lấy được không ít phần thưởng.
Hai người nhập ID vào trò chơi, Vi Như Hạ chọn nhân vật là người trợ giúp, nửa đánh nửa hỗ trợ. Sầm Niệm Bạch chọn nhân vật là một tên sát thủ, chủ yếu là công kích.
Vi Như Hạ chơi trong vai trò trợ giúp Sầm Niệm Bạch, hai người vào rừng mưa nhiệt đới, giết một người xong, màn hình hiển thị chỉ còn 30 người chơi sống sót.
Bản đồ bọn họ chơi không ngừng thu nhỏ lại, hai người dựa theo chỉ dẫn của bản đồ, chạy theo hướng đến bên hồ, lúc vừa đến Sầm Niệm Bạch suýt chút bị cá sấu cắn chết, sau đó cô tăng thêm cho anh nửa phần máu để hồi sinh.
Hai người chuẩn bị mang theo công cụ băng qua hồ, Sầm Niệm Bạch đột nhiên nói một tiếng: “Chết rồi chết rồi.”