An Thành vào tháng sáu nóng ẩm oi bức, cho dù đi dưới bóng cây, cũng giống như đang bơi trong nồi canh nóng, để tránh cái nóng như thiêu như đốt cô liền rảo bước tiến vào toà nhà thương mại Kỷ Nguyên, gió lạnh từ cửa trung tâm thương mại ập tới, Vi Như Hạ thở phào nhẹ nhõm, xem như sống lại.
“Thời tiết này giống như chưa từng thay đổi.” Vi Như Hạ cảm khái một câu.
Sau rất nhiều năm, thời tiết An Thành không có gì thay đổi, nhưng quy hoạch đô thị đã khác nhiều so với tám năm trước. Những năm gần đây, An Thành phát triển nhanh chóng, sát nhập bảy thành phố nhỏ ven biển Nam Bộ, hiện nay trung tâm phát triển của An Thành di chuyển về phía nam, nơi từng là trung tâm thành phố, hiện nay trở thành khu phố cổ.
Hiện tại Vi Như Hạ đang ở trung tâm thương mại Kỷ Nguyên thuộc khu bắc trung tâm tài chính An Thành, cô vừa bàn công việc với Trương Di trưởng bộ phận quảng cáo tập đoàn YI, kế tiếp cô cần phải đến nhà máy sản xuất của tập đoàn YI để tham gia và sắp xếp những hạng mục công việc liên quan đến việc chụp quảng cáo ngày mai.
Vốn dĩ Trương Di muốn tự mình đưa cô đi, nhưng bị Vi Như Hạ từ chối, nhiều năm rồi cô chưa ngồi tàu điện ngầm của An Thành, sau khi trở về muốn tự đi một lần.
Trung tâm thương mại Kỷ Nguyên là trung tâm thương mới lớn nhất ở khu Bắc, cũng là lối vào ga tàu điện ngầm. Hôm nay là ngày làm việc, lúc này người ở trung tâm thương mại rất ít. Sau khi Vi Như Hạ tiến vào, chuẩn bị đi thang cuốn lên quán Starbucks ở tầng ba mua ly coffee.
Hôm qua cô mới trở về từ Anh quốc, chênh lệch múi giờ vẫn chưa quen, hiện nay tinh thần không tốt lắm.
Starbucks ở tầng ba, Vi Như Hạ bước lên thang cuốn, vừa lên thang cuốn, điện thoại trong ví liền đổ chuông, Vi Như Hạ lấy điện thoại ra nhận cuộc gọi.
“Alo, xin chào, là đạo diễn Vi phải không? Tôi là Đồng Đồng thư kí bộ phận quảng cáo của tập đoàn YI.” Một giọng nói nhẹ nhàng nữ tính từ bên kia điện thoại truyền tới, hơn nữa còn tự giới thiệu bản thân.
“Phải.” Vi Như Hạ cười thành tiếng, nghe giọng nói trẻ con, chắc hẳn tuổi cũng không lớn. Vi Như Hạ liền sửa lại: “Gọi chị là cô giáo Vi là được rồi.”
Trình độ của cô hiện tại vẫn chưa cao như vậy, bị một cô gái trẻ gọi là đạo diễn như vậy, vẫn rất xấu hổ.
Giọng nói của Vi Như Hạ rất hiền hòa, Đồng Đồng vốn có chút cảm giác khẩn trương cũng được làm dịu một chút. Khi cô gọi điện thoại cho Vi Như Hạ đã rất lo lắng, vì trưởng phòng đặc biệt căn dặn, cô là do Sầm tổng đích thân mời từ Anh quốc đến để làm đạo diễn quay chụp quảng cáo cho các sản phẩm cao cấp mùa thu, có quan hệ không tầm thường với Sầm tổng, nhất định phải chăm sóc chu đáo.
“A, vậy cô giáo Vi, chị hiện tại từ quảng trường Kỷ Nguyên đến phải không ạ?” Đồng Đồng nói, “Chị có thể ngồi tàu điện ngầm số 11 đến nhà máy, lối ra là khu vực nhà máy công nghiệp nhẹ, trước khi chị đến trạm điện thoại cho em, em đi đón chị.”
Thang cuốn sắp lên tầng hai, bạn nhỏ đứng bên cạnh Vi Như Hạ đột nhiên không bước qua được, Vi Như Hạ khẩn trương khom lưng xuống đỡ, cha mẹ bên cạnh liền nói cảm ơn, ra hiệu cho đứa nhỏ cảm ơn cô.
Bộ dáng cậu bé trắng trẻo sạch sẽ, giọng nói ngọt mềm, cười nói một tiếng: “Cảm ơn dì.”
“Không có gì.” Vi Như Hạ mỉm cười đáp lại, nâng mắt nhìn thấy bảng hiệu của cơ quan phát triển trẻ em. Trẻ em bây giờ, đã không giống như trước lên mẫu giáo mới bắt đầu đi học. Bọn nhỏ gần như là vừa biết đi, liền được đưa đến những cơ quan phát triển này để đào tạo.
Sau khi Vi Như Hạ và cậu bé chia tay, cô bước lên thang cuốn tiếp tục lên tầng 3, cô xin lỗi với Đồng Đồng, rồi nói: “Chị thấy tuyến số 9 cũng có thể đến đó.”
“Đúng vậy.” Đồng Đồng đáp lời, sau đó do dự một chút nói: “Nhưng lối ra của tuyến số 9 cách nhà máy của chúng em hơi xa, hơn nữa lại đông, em sợ không đón được chị.”
“Vậy chị ngồi tuyến số 11.”
Vi Như Hạ cũng không có cố chấp, sau khi cùng Đồng Đồng quyết định xong tuyến xe, cũng đã vào quán Starbucks.
Trong quán Starbucks cũng không đông người, Vi Như Hạ gọi một cốc coffe lạnh, dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, Vi Như Hạ ngồi trên một chiếc ghế cao chờ đợi. Chiếc ghế cao ngay sát bên cửa sổ, tầm mắt vừa hay có thể nhìn thấy trung tâm phát triển nhi đồng ở tầng hai.
Những nơi khác kinh doanh kém, trung tâm phát triển nhi đồng lúc nào cũng có người ra vào, thời gian này hình như có lớp học.
Khi cô đang cảm khái các bạn nhỏ vừa biết đi mà đã nỗ lực như vậy, một người đàn ông bước lên thang cuốn. Tầm mắt Vi Như Hạ cố định ở trên mặt người đàn ông đó, hô hấp có chút khó khăn.
Người đàn ông đó làn da trắng lạnh, trên người mặc một bộ tây trang được cắt may tỉ mỉ, thân cao khoảng 1m90, vóc dáng thon dài thẳng tắp, tỉ lệ không thua bất cứ nam người mẫu nào cô từng chụp qua. Trên người anh ta có khí chất cao quý và tinh anh, lịch sự nho nhã mà lãnh đạm. Ở khoảng cách xa như vậy, Vi Như Hạ không nhìn rõ ngũ quan của người đàn ông này, lông mày rậm, sống mũi cao thẳng, gương mặt góc cạnh, bờ môi mỏng khẽ nhếch lên.
Trên tay bế một bé gái mặc chiếc váy liền màu nâu lạnh, nhìn ước chừng khoảng ba, bốn tuổi, bộ dáng đứa bé trắng mịn dễ thương, nét mặt vô cùng hoạt bát, hai cánh tay ôm lấy cổ thon dài người đàn ông, khẽ cau mày chu chu cái miệng nhỏ, hình như đang làm xấu.
Người đàn ông cúi đầu xuống gần bên miệng cô bé, nét mặt trầm tĩnh đang nghe xem cô bé nói gì. Khi cô bé nói xong, khóe mắt người đàn ông khẽ giương lên, bên môi nở nụ cười bất đắc dĩ. Nói với cô bé điều gì đó. Cô bé cười rộ lên, cả khuôn mặt vùi vào vai anh ta.
Anh ta cảm thụ sự làm nũng của đứa nhỏ, dường như nhận thấy được tầm mắt từ tầng ba, liền ngẩng đầu lên.
Người đàn ông nâng mắt, tầm mắt đang nhìn về phía cô, Vi Như Hạ nhìn vào đôi mắt tối đen như mực của anh ta, tâm khẽ động, ánh mắt cô ngưng đọng, người đàn ông đó thu hồi lại tầm mắt, ôm đứa nhỏ đi vào trung tâm phát triển nhi đồng.
“Coffe của cô đây ạ.” Nhân viên phục vụ đem coffe đưa qua, cắt ngang tầm mắt của Vi Như Hạ.
Trong quán Starbucks mở điều hòa rất lạnh, cảm giác khô nóng trong cơ thể của Vi Như Hạ đã tan đi, hơi lạnh chạy tán loạn trong cơ thể đơn bạc của cô. Cô tiếp nhận cafe, cười nói với nhân viên phục vụ một tiếng cảm ơn.
Thời gian hiện tại, người trong ga tàu điện ngầm không đông lắm. Vi Như Hạ ngồi vào vị trí, cafe cũng không làm dịu đi sự mệt mỏi của cô, cô ngả đầu về sau tựa vào cửa kính tàu điện ngầm, cảm giác lạnh lẽo và cứng ngắc khiến cô nhớ lại bàn tay của chàng trai đặt sau gáy cô trước đây.
Cô không biết người lúc nãy cô vừa nhìn thấy có phải là Lạc Đường hay không, dẫu sao cũng tám năm rồi, ngoại hình của cô đã thay đổi, huống chi là anh. Hơn nữa nếu quả thật là anh, đứa nhỏ anh bế, là con gái của anh sao?
Tàu điện ngầm chuyển hướng, cơ thể Vi Như Hạ giật về phía trước, sau đó gáy cô đập nhẹ lên cửa kính, phát ra một tiếng vang nhỏ.
Thật mệt mỏi.
Vi Như Hạ đến cửa ra của ga tàu, liền nhìn thấy một cô gái khoảng hơn hai mươi tuổi, cô ấy mặc một chiếc váy liền thân màu trắng, bộ dáng trắng trẻo, dáng người hơi mập, tóc búi gọn trên đầu, sau khi nhìn thấy Vi Như Hạ, đôi mắt hẹp dài chợt sáng lên, gọi một tiếng: “Có phải cô giáo Vi không ạ?”
Cô gái nhỏ này khiến cho Vi Như Hạ nhớ tới Hồ Ngâm Ngâm, cảm giác rất thân thiết, ngữ khí của cô bất giác cũng trở nên nhẹ hơn, cười gật gật đầu nói: “Phải, vất vả rồi.”
“Không vất vả, không vất vả, nhanh lên xe thôi, bên ngoài rất nóng ~” Đồng Đồng phơi nắng làn da đã trở nên phiếm hồng, mở cửa xe cho Vi Như Hạ xong, cũng theo sau cô lên xe.
Bên trong xe rất mát, cô gái nhỏ vừa đóng cửa, rất tự nhiên thở mạnh một hơi.
Sau khi thở ra một hơi, mới cảm thấy chính mình khi nãy có chút thiếu lễ độ, cô xấu hổ liếc mắt nhìn Vi Như Hạ, thấy Vi Như Hạ cũng không cười hành động của cô, vội vàng cùng cô thảo luận công việc sắp tới.
“Hôm nay cô Lý Văn cũng đến đây, ước tính thời gian so với chị cũng không chênh lệch lắm.”
Lý Văn trong lời của Đồng Đồng chính là người phát ngôn chính lần này, là tiểu hoa đán trong nước, có một lượng fans lớn còn có năng lực. Tập đoàn YI kinh doanh thời trang nhiều năm như vậy, để tìm kiếm đột phá, lần này đầu tư rất công phu.
Vi Như Hạ thường xuyên ở nước ngoài, đối với những minh tinh trong nước không hiểu biết lắm, vì chụp quảng cáo này, cô còn đặc biệt xem những quảng cáo khác của Lý Văn. Cô lại luôn cảm thấy đối với Lý Văn có một cảm giác quen thuộc không thể nói rõ, nhưng cô không nhớ nổi là ai, cho dù nhìn thấy người thật, cô cũng không nhớ được, ngược lại là Lý Văn chủ động chào hỏi cô trước.
Tổ quảng cáo sắp xếp tại tầng thượng kho hàng của xưởng sản xuất, khi Vi Như Hạ bước vào, Lý Văn đã tới trước rồi. Tầng thượng mặc dù có mở điều hòa, mặt trời thiêu đốt xi măng trên đỉnh nóc nhà, nơi này so với bên ngoài vẫn là có chút nóng. Người đại diện của Lý Văn đang phàn nàn điều kiện nơi này, bên trong có người kêu một tiếng: “Đạo diễn Vi đến rồi.”