Hàn Duyệt đang nhức đầu phải làm sao để lại ấn tượng tốt cho cậu ba nhà họ Chu, cậu thực sự rất muốn nắm lấy cơ hội lần này, cho nên ngay trước mấy ngày đi dự tiệc này, mỗi ngày cậu đều ngâm cứu các loại sách về tình yêu và ‘cưa trai’, cũng cố gắng nhớ lại sở thích của cậu ba nhà họ Chu mà đời trước nghe được.
Đời trước sau khi cậu ba nhà họ Chu – Chu Bác Nghị ra khỏi tù, dưới sự giúp đỡ của người mẹ mở công ty giải trí mà trở thành diễn viên, lấy được không ít kịch bản tốt, hàng năm đều có mấy tác phẩm hay được ra mắt, dần dần vết nhơ anh ta đã từng ngồi tù này, dưới sự cố gắng của anh ta và việc người nhà họ Chu cố ý dẫn dắt truyền thông, đã từng bước được người ta quên đi. Ngay trước khi Hàn Duyệt gặp tai nạn, Chu Bác Nghị đã trở thành Tiểu thiên vương đang nổi tiếng và rất có quyền lực trong giới giải trí rồi, fan rất đông.
Công việc thường ngày của Hàn Duyệt tương đối bận, tác phẩm của Chu Bác Nghị cậu chỉ xem qua có một bộ phim điện ảnh mà thôi, ấn tượng xem như khá sâu sắc. Bất quá, so với giọng hát và diễn xuất của Chu Bác Nghị thì Hàn Duyệt càng cảm thấy hứng thú với bề ngoài của anh ta hơn, lúc đại học tuổi xuân đang nảy nở cũng đã từng mắc chứng mê trai, từng lấy áp phích của anh ta làm hình nền điện thoại, nửa đêm cũng từng trốn trong chăn đem Chu Bác Nghị xem như đối tượng để YY.
Nhưng cứ việc thích cái mặt của Chu Bác Nghị, Hàn Duyệt cũng không phải là fan, đối với thông tin cá nhân của anh ta cũng không cảm thấy hứng thú lắm, cho dù truyền thông có thể chạm tới ở bên cạnh mỗi ngày đều ‘oanh tạc’ đủ loại tin tức về Chu thiên vương, cậu cũng không nhớ được bao nhiêu cả. Đến lúc này thì quả thực hối hận muốn chết, đời trước mấy cái sở thích cá nhân của Chu Bác Nghị ở trên mạng tuy rất có thể đều là câu trả lời giả tạo của bên công ty, nhưng ít ra có một chút vẫn còn hơn không. Cậu suy nghĩ cả nửa ngày, cũng nhỉ nhớ tới Chu Bác Nghị hình như từng nói qua anh ta thích đọc tiểu thuyết.
A ha, xem ra phải nhanh chóng bổ sung về lịch sử phát triển của tiểu thuyết trong và ngoài nước một chút rồi. Hàn Duyệt nằm sấp trên bàn, nhức đầu nghĩ.
Thời gian chớp mắt một cái đã trôi qua, rốt cuộc đã đến cái ngày chính thức cử hành bữa tiệc xem mắt kia.
Tuy thời gian vào tiệc là 5 giờ chiều, nhưng mà sáng sớm Hàn Tư Mộng đã bắt đầu sửa soạn trang điểm, đắp mặt nạ, làm tóc, sửa móng tay vân vân.. rồi, cố gắng làm cho mình từ ngọn tóc tới ngón chân đều hoàn hảo không tỳ vết.
Công bằng mà nói, bề ngoài của Hàn Tư Mộng rất xinh đẹp, dáng người thướt tha, đi đứng ngồi xuống – giơ tay nhấc chân đều để lộ ra một loại khí chất thanh nhã, chỉ cần chị ta không mở miệng thì chính là một cô thục nữ hoàn mỹ. Cái điểm bất tài vô học lại không thích đọc sách này của chị ta đã tạo thành một cản trở lớn không thể bù đắp lại cho chị ta, đầu óc thiếu hiểu biết khiến hầu hết những vị nam tính ưu tú hơi thoáng trao đổi thêm với chị ta một chút đều mất sạch hứng thú muốn tìm hiểu sâu hơn về chị ta, mà chị ta còn hoàn toàn không biết gì về điều này nữa chứ.
Thật ra mẹ Hàn sớm đã nhìn rõ được điều này, nhưng mà khuyên như thế nào đứa con cũng không nghe, lại không nỡ dùng sức mạnh và thủ đoạn cứng rắn để uốn nắn, cuối cùng chỉ có thể tự lừa dối bản thân nghĩ rằng con gái không có tài đó là đức, con cái tự mình cảm thấy vui vẻ hạnh phúc thì được rồi.
Hàn Duyệt thờ ơ nhìn thấy Hàn Tư Mộng từ sáng sớm vẫn lăn qua lăn lại cho tới gần buổi chiều mới xuất phát, chuyện Hàn Tư Mộng thích cậu hai nhà họ Chu – Chu Bác Hạo rất nhiều người đều biết đến, bất quá Chu Bác Hạo có rất nhiều người ngưỡng mộ cho nên việc Hàn Tư Mộng yêu thầm anh ta cũng không phải là chuyện gì đáng chú ý.
Dựa theo trí nhớ đời trước của Hàn Duyệt, sau cùng Chu Bác Hạo cưới cô con gái một của nhà họ Tống thành phố C, công ty thương nghiệp điện tử dưới tay của hai nhà xí nghiệp Chu thị và Tống thị xác nhập lại, trở thành công ty đứng đầu cả nước về thương nghiệp điện tử, cô Tống tài sắc vẹn toàn, rất là nổi tiếng trong giới, 25 tuổi đã lấy được bằng thạc sĩ của hai ngành: công nghệ phần mềm và cơ điện tử, về sau vợ chồng hai người hợp tác phát triển mạnh về sản phẩm điện tử dưới tay Chu thị, khiến cho trở thành kẻ đi đầu trong ngành sản xuất công nghiệp máy tính và điện thoại di động.
Cho nên kiểu người thầm mong sống một cuộc sống thoải mái vô tư vô lự như Hàn Tư Mộng thì một chút cơ hội cũng chẳng có đâu. Vừa nghĩ tới đời trước, sau khi Hàn Tư Mộng biết được tin tức Chu Bác Hạo kết hôn thì nhào vào lòng ngực mẹ Hàn khóc lóc rất thảm, sau đó một khoảng thời gian khá dài đều có bộ dạng suy sụp tâm tình buồn bực không vui, Hàn Duyệt lập tức muốn cười.
Mình thực sự là càng ngày càng xấu xa mà. Hàn Duyệt vừa nhìn gương thắt cà vạt vừa nghĩ. Không thể ở lại nhà họ Hàn được nữa, mỗi ngày đều sống chung với những người này, một ngày nào đó tâm lí sẽ trở nên vừa u ám lại vừa hèn hạ.
Buổi tiệc bố trí ngay trong vườn hoa lớn của nhà chính nhà họ Chu, là tiệc đứng với mấy món ăn nguội. Một nhà Hàn Duyệt khoảng hơn 5 giờ đến nhà họ Chu, lúc đó khách đã đến được hơn một nửa, đang tụm năm tụm ba nói chuyện tán dóc.
Hàn Duyệt đi theo sát phía sau cha Hàn, lúc này phần lớn người lớn ở đây đều không biết Hàn Duyệt, nhìn thấy một đứa trẻ xinh đẹp xa lạ đi theo phía sau cha Hàn đều sẽ tò mò mở miệng hỏi một cái, ngay khi biết được Hàn Duyệt là cái cậu năm 13 năm trước đột nhiên xuất hiện của nhà họ Hàn thì trên mặt đều sẽ lộ ra biểu cảm đầy ẩn ý.
Hàn Duyệt chịu đựng cảm giác khó chịu, lộ ra vẻ tươi cười đúng mực, lễ phép chào hỏi những bậc cha chú đó. Hàn Duyệt nhớ ra khi mình còn nhỏ, lúc đi theo người nhà họ Hàn tham gia tiệc, mỗi khi cha Hàn giới thiệu mình thì đối phương đều sẽ lộ ra vẻ mặt mờ ám như thế, cứ như tận mắt chứng kiến một vụ tai tiếng vậy, có chút tò mò, lại có chút khinh thường.
Khi đó cậu vừa mới trải qua nổi đau mất mẹ, trong lòng vừa căng thẳng vừa sợ hãi, kiên trì chưa được vài phút thì đã lén bỏ chạy, trốn trong một góc đợi đến khi bữa tiệc kết thúc mới ra ngoài. Sau khi tốt nghiệp đại học đi vào Hàn thị làm, không thể không tham gia loại tiệc tùng này, phần lớn cũng sẽ tìm cớ trốn ra chỗ ít người, né đi mấy ánh mắt phiền phức này.
Cho dù đã sống thêm một đời, Hàn Duyệt vẫn như cũ không thể miễn dịch được với cái loại ánh mắt và thái độ này, vẫn cảm thấy khó chịu như trước, nhưng mà cậu đã hạ quyết tâm phải ưỡn ngực đối mặt với tất cả những thứ này rồi. Cậu không thể cả hai đời đều trốn ở trong góc được, làm sai chuyện cũng đâu phải cậu, thì dựa vào cái gì khiến cậu trốn trốn tránh tránh không dám nhìn người chứ? Sống thêm một đời, cậu không chỉ muốn sống tiếp mà càng muốn sống cho thật ngay thẳng, sống đến thật thoải mái, sống đến quang minh chính đại, không thể mãi có bộ dạng rụt rè khúm núm giống như đời trước được, bây giờ nghĩ lại, mình cũng khinh bỉ bản thân. Cảm thấy mất mặt hẳn là cha Hàn, chứ không phải cậu.
Hàn Duyệt không biết là cậu với bộ dạng thản nhiên bạo dạn như thế đã khiến cho những kẻ vốn khinh thường cậu trái lại đánh giá cậu cao một bậc. Một người không thể chọn lựa bản thân sinh ra như thế nào, nhưng người đó có thể chọn lựa thái độ đối mặt với số phận.
Đời trước bộ dạng Hàn Duyệt nhát gan dè dặt, để cho những kẻ khinh thường cậu thấy thì trong lòng họ chỉ cho rằng: quả nhiên là đứa con do kẻ thấp hèn sinh ra, thì nuôi nấng như thế nào cũng chả bằng ai được. Mà đời này, Hàn Duyệt tỏ ra rất tự nhiên phóng khoáng, mặc kệ đối mặt chính là cái ánh mắt và mỉa mai thầm lặng khiến người ta khó chịu nổi đến thế nào, đều giữ một bộ dạng tự tin điềm tĩnh, trái lại khiến trong lòng những kẻ vốn đang đợi nhìn cậu mất mặt đều thầm gật đầu, than một tiếng đáng tiếc. Tuy vẫn khinh thường xuất thân của cậu nhưng lại có thêm chút tôn trọng.
Hàn Duyệt bên này vì bản thân giành được không ít điểm cộng, cha Hàn lại bắt đầu thấy khó chịu. Trong các gia đình giàu có cũng có không ít các vụ tai tiếng về tình yêu hay con riêng, nhưng mẹ của con riêng nhà người ra phần lớn đều là con gái nhà lành, trước khi sẩy chân trở thành vợ bé chưa chồng đã có con, thì có người là sinh viên của trường danh tiếng, có người đang làm việc trong xí nghiệp lớn, tương lai sáng sủa, năng lực làm việc cũng không kém, cho dù thật sự lên được vị trí bà chủ thì mang đi ra ngoài cũng không đến nỗi mất mặt. Chỉ có cha Hàn là cùng một gái bán hoa phát sinh ra loại tai tiếng này mà thôi, nói tiếp cũng thật không phải là chuyện vẻ vang gì.
Đối mặt một người lại một người mời ông ta giới thiệu Hàn Duyệt, cha Hàn chỉ cảm thấy lửa giận trong lòng càng đốt càng cao hơn. Lúc này ông ta mới nhớ tới, rất lâu trước kia khi mang Hàn Duyệt tham gia yến tiệc, Hàn Duyệt đều sẽ biết điều mà trốn đi, không để ông ta khó xử, hôm nay sao lại không biết cảm thông cho cha như vậy, mình đã nháy mắt ra hiệu với nó mấy cái, ám chỉ không dưới mười lần mà còn giống như quỷ triền thân dính ở bên cạnh mình nữa, khiến ông ta lần này đến lần khác nhận lấy ánh mắt đầy ẩn ý của đối phương làm cho nhục nhã.
Hàn Duyệt đương nhiên hiểu được hàm ý trong ánh mắt và sự ám chỉ của cha Hàn rồi, trong lòng không ngừng cười lạnh, trái lại càng quyết tâm với ý định trong đầu là đi theo bên cạnh cha Hàn để ông ta giới thiệu mình hơn, khoan hãy lo về những việc khác, chỉ cần khiến cho cha Hàn khó chịu là được rồi.
Lúc 5 giờ rưỡi, bữa tiệc chính thức bắt đầu.
Đầu tiên là cha Chu đứng ở trước mặt mọi người phát biểu, bày tỏ sự cảm ơn mọi người đã bớt chút thời gian bận rộn để đến đây tham dự bữa tiệc, lại kéo đứa con nhỏ Chu Bác Nghị của mình qua, chỉ nói là anh ấy đi du học nước ngoài bây giờ mới về nhà, hy vọng mọi người quan tâm chăm sóc.
Cha Chu công khai lấy cái cớ giả tới không thể giả hơn này đương nhiên cũng không mong mọi người sẽ tin, đây chỉ là đang chứng tỏ thái độ của nhà họ Chu: nhà họ Chu cũng không có vứt bỏ không quan tâm tới đứa con nhỏ từng ngồi tù của mình, trái lại, còn muốn yêu thương anh ấy hơn nữa. Đây cũng là sự cảnh cáo đối với một ít kẻ có lòng khinh thường Chu Bác Nghị: chỉ cần người nhà họ Chu còn sống, bất cứ ai khi dễ Chu Bác Nghị thì nhà họ Chu đều sẽ thay đứa con lấy lại công bằng.
Sau khi kết thúc bài phát biểu, cha Chu bưng một ly rượu từ trên tay của người phục vụ đứng bên cạnh lên, nâng ly chúc sức khỏe về phía tất cả những vị khách có mặt, buổi tiệc chính thức bắt đầu.
Trước tiên cha Chu dẫn Chu Bác Nghị đi gặp mấy bậc cha chú của các gia đình lớn, trong đó cũng chính là cha Hàn. Mấy đứa con khác của nhà họ Hàn lúc này đều đi tìm bạn bè của mình cả, chỉ có Hàn Duyệt vẫn theo sát phía sau cha Hàn mà thôi. Cậu vừa vặn thừa cơ hội này ở gần quan sát kỹ Chu Bác Nghị
Chu Bác Nghị 23 tuổi, di truyền đặc điểm thân hình cao lớn của đàn ông nhà họ Chu, cao hơn không ít so với người nhà họ Hàn nguyên quán vốn ở phía nam, mặc một bộ tây trang đen từ đầu đến chân, tôn ra dáng người cao lớn. Ngũ quan anh rất rõ ràng, hai mắt sâu, mũi cao thẳng, bộ dạng cực kỳ đàn ông, tuy trên mặt không có biểu tình gì, nhưng lại lộ ra một sức hấp dẫn chín chắn chững chạc.
Hàn Duyệt lại nghĩ tới đời trước mình đã từng sưu tập tạp chí ảnh của Chu Bác Nghị, nhớ tới đối phương có một vóc người hoàn hảo không chút dư thừa nào, và cơ thể có đường nét rõ ràng xinh đẹp giống như được điêu khắc từ đá cẩm thạch này, thì trong lòng không khỏi than thở: không hổ danh từng là người đàn ông được xếp hạng 5 trên “100 sao nam gợi cảm nhất thế giới”.
Trong lòng Hàn Duyệt đang nhớ lại ảnh gợi cảm của Chu Bác Nghị mà mình từng xem qua, khi đang say sưa nhìn chằm chằm Chu Bác Nghị từ dưới lên trên từ trên xuống dưới suy nghĩ bậy bạ, thì đột nhiên bị cha Hàn kéo một cái, cậu giật mình mới nhận ra mình lại mơ màng, còn cha Chu mẹ Chu và Chu Bác Nghị đều đang nhìn mình, trái tim co lại thật chặt, máu ầm ầm bị bơm lên trên mặt, đầu cũng bắt đầu phình to.
“Duyệt Duyệt à” cha Hàn mỉm cười gượng gạo, càng cho rằng đứa con này chỉ biết làm mình bị bẽ mặt mà thôi, “Đây là bác Chu với dì Chu của con, và Bác Nghị con thứ của nhà các bác ấy. Mau chào hỏi nhanh lên nào”.
Trong lòng Hàn Duyệt kêu xong rồi, nếu được cậu thật sự rất muốn tìm một chỗ không người để ôm đầu gào khóc đây. Cậu chuẩn bị lâu đến vậy, kết quả lại ngay thời khắc quyết định mà rơi bóng, lúc nào mơ màng không được lại cố tình mơ màng ngay lúc này cơ chứ!
Mặc kệ trong lòng rốt cuộc đang xoắn xuýt như thế nào, thì trên mặt Hàn Duyệt vẫn vội vàng chỉnh sửa suy nghĩ lại đàng hoàng, lộ ra một nụ cười dịu dàng ngại ngùng, khom người xuống ngoan ngoãn nói: “Chào bác Chu, chào dì Chu, chào anh Bác Nghị, cháu là Hàn Duyệt”.
Cha Chu cảm thấy việc Hàn Duyệt lơ đễnh đã khiến mình bị mất mặt, nhưng mẹ Chu lại không nghĩ thế. Ban nãy khi bà nói chuyện với chồng và con trai mình, đã lặng lẽ quan sát cậu con út của nhà họ Hàn lần đầu tiên xuất hiện ở nơi xã giao chính thức này một cái, thấy cậu nhóc nhìn chằm chằm vào Chu Bác Nghị xem, vẻ mặt có chút kỳ quái. Nhìn kỹ lần nữa liền phát hiện hai gò má cậu ta ửng hồng, hai mắt sáng lên, cái kiểu tò mò quan sát này nhìn qua cũng không có chứa khinh thường hay coi rẻ gì cả, cũng không có sự tham lam hay tính toán ở trong đó, trái lại mang chút khen ngợi và yêu thích đơn thuần.
Mẹ Chu luôn cho rằng hai đứa con trai của mình đều rất đẹp trai tài giỏi, có cái gương của đứa lớn được nhiều người ngưỡng mộ như thế, lại nhìn Hàn Duyệt có chút thất lễ kia, tính nhạy cảm trời cho của phụ nữ khiến bà lập tức cho rằng cậu út xinh đẹp nhà họ Hàn này hẳn đã bị con trai mình làm mê mẩn rồi. Mẹ Chu cũng biết thân thế của cậu năm nhà họ Hàn, nếu là trước đây, bà chắc chắc xem thường đứa nhỏ có loại xuất thân này, bất quá tình huống bây giờ khá đặt biệt, những việc Chu Bác Nghị đã trải qua khiến rất nhiều người muốn tránh xa thằng bé. Đàn ông cần được tôn trọng, nên mẹ Chu cảm thấy nếu có một người yêu thích và tôn trọng Chu Bác Nghị ở bên cạnh anh ta, đó sẽ là sự giúp đỡ rất lớn cho Chu Bác Nghị vừa mới ra tù đang thích ứng với xã hội và cuộc sống.
Bà lập tức nắm lấy cơ hội này, cười tủm tỉm nâng Hàn Duyệt lễ phép cúi đầu chào bọn họ lên, dắt tay cậu dịu dàng hỏi mấy câu như “Bao nhiêu tuổi rồi? Có phải còn đang học trung học hay không? Thi đại học thi thế nào? Muốn học đại học nào thế? Bình thường thích làm gì vậy?” vân vân…. Vừa nghe Hàn Duyệt lấy điểm cao là 685 điểm thi đậu viện quản lí kinh tế của B đại, là một đứa trẻ ngoan thích học tập, lúc bình thường thì thích đọc sách, thì không khỏi càng hài lòng với cậu hơn, lại nửa thử nửa trêu hỏi: “Vừa rồi nhìn chằm chằm Bác Nghị nhà dì ngẩn người là nghĩ cái gì đây?”
Hàn Duyệt sửng sốt trong lòng, câu hỏi này có chút không dựa theo sách thì phải, nhưng lại nhận ra đó là một cơ hội, vấn đề này có đầy đủ các gợi ý, nếu trả lời tốt rất có thể chuyện sẽ thành công một nửa rồi.
Cậu hơi hơi cúi đầu, lộ ra một nụ cười có chút ngượng ngùng, sau đó ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt mẹ Chu thẳng thắn trả lời rằng: “Cháu cũng không nghĩ gì hết, chỉ là cảm thấy bộ dạng của anh Bác Nghị vừa cao lớn vừa đẹp trai, dáng người rất tốt thôi”.
Mẹ Chu quả thật cực kỳ hài lòng với câu trả lời này, cảm tình đối với Hàn Duyệt tăng lên vù vù. Bà gặp qua rất nhiều người đương nhiên nhận ra được Hàn Duyệt không có nói dối rồi (Hàn Duyệt cũng quả thật đâu có nói dối) cho nên càng nhìn Hàn Duyệt càng vừa ý, vội vàng kéo tay Chu Bác Nghị qua đặt lên trên tay Hàn Duyệt, cười nói với Hàn Duyệt: “Lần đầu tiên cháu đến nhà bọn dì, để Bác Nghị dẫn cháu ra vườn hoa đi dạo thấy sao nào?”. Lại nói với Chu Bác Nghị: “Bác Nghị à, mang Tiểu Duyệt qua bên kia xem hồ sen đi. Tiểu Duyệt nhỏ hơn con 5 tuổi, chăm sóc người ta đàng hoàng đấy, có biết chưa?”