• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàn Duyệt chỉ cảm thấy giống như có một tia sét giáng thẳng xuống từ trên trời vậy, vào ngay giữa đỉnh đầu của cậu, đánh cậu đến choáng váng cả đầu óc, tất cả thần kinh đều đứt sạch, sau đó quấn hết vào nhau, các loại thông tin đánh nhau loạn cào cào trong đầu, sau khi bị giày xéo một trận thì chỉ còn lại có một đống nát vụn.

Cậu máy móc vươn tay phải của mình cầm lấy tay phải của Chu Bác Nghị, không chút ý thức mà lắc lắc lên xuống một cái, nói lầm bầm: “Thì ra là anh à…. rất vui được gặp….”

Cho nên, cái vận may từ lúc bước vào nhà họ Chu đánh đâu thắng đó cuối cùng cũng dùng hết rồi sao? Hàn Duyệt dần dần lấy lại khả năng tư duy liền nghĩ một cách tuyệt vọng. Xem ra mọi thứ đều có thể dừng lại ngay đây được rồi. Lại nói tiếp, có câu kia nói khá hay, bạn vĩnh viễn cũng không biết thứ đang trò chuyện với bạn ở phía bên kia mạng có phải là một con chó hay không, đồng dạng, bạn cũng vĩnh viễn không biết được đối phương có phải chính là cái người mà bạn muốn tính kế hay không.

Hàn Duyệt thẩn thờ rút tay mình về, nhìn chằm chằm vào mũi chân mình. Hai người lại một lần nữa rơi vào sự im lặng gượng gạo.

Ha ha, mình có thể chào tạm biệt rồi. Trong lòng Hàn Duyệt nghĩ thế, thở ra một hơi thật dài, khẽ nói: “Anh Chu, rất xin lỗi”.

Chu Bác Nghị có chút ngạc nhiên nhìn vào cậu, chần chừ một chút, mới hỏi ra: “Xin lỗi cái gì?”

“Tôi có lòng muốn lợi dụng anh nên mới chủ động niềm nở với anh như thế, điều này chắc chắn khiến anh cảm thấy khó chịu lắm phải không” Hàn Duyệt nghiêng người qua, hơi hơi cúi đầu nói, “Tôi sẽ không vì hành vi của mình mà biện luận gì hết, nói là có nỗi khổ riêng gì đó để chống chế, tóm lại, rất xin lỗi”.

“Cậu đừng như vậy” Chu Bác Nghị nhanh chóng đưa tay qua nâng người Hàn Duyệt thẳng lại, “Tôi cũng không thấy sao mà”.

“Anh thực sự rất là khoan dung rộng lượng đấy”, Hàn Duyệt nói dè dặt, trên mặt cố bày ra một nụ cười lễ phép nhưng khá là khó coi, “Nhưng dù cho anh không so đo thì tôi cũng thật sự không còn mặt mũi nào để ở lại nữa. Chúc anh sớm ngày tìm được một người thích hợp”.

Nói xong Hàn Duyệt định đứng dậy, Chu Bác Nghị nhanh tay chặn ngang giữ chặt tay cậu, hơi dùng một chút sức đã đem Hàn Duyệt túm trở lại, lảo đảo ngã ngồi xuống ghế dài.

“Hàn.. Hàn Duyệt” Chu Bác Nghị kêu tên Hàn Duyệt một tiếng, tạm ngừng một lát mới nói tiếp: “Khoảng thời gian trước ở trên QQ, sau khi cậu nói cho tôi cậu sắp đi xem mắt thì mấy lời tôi đã nói với cậu kia đều là lời thật lòng đấy. Tôi không quan tâm mục đích đối phương tiếp cận tôi tôi có đơn thuần hay không”.

Hàn Duyệt cẩn thận xoay đầu, đối diện với ánh mắt của Chu Bác Nghị.

“Nói thật ra thì xem mắt vốn đã không phải một chuyện đơn thuần gì” Chu Bác Nghị bình tĩnh nói, “Hai người không quen biết, không có tình cảm cơ sở, muốn ký kết một cuộc hôn nhân đều là dựa vào đánh giá đối phương rốt cuộc có thích hợp với mình hay không, ngoài nhân phẩm ra thì còn có thể là những thứ rất trái lẽ trong mắt những người bình thường nữa, chẳng hạn như gia cảnh, quyền thế, tiền tài và cả bề ngoài nữa. Xem mắt ngay từ đầu cũng vốn chỉ là những nội dung này mà thôi. Cho nên trong lòng tôi hiểu rõ, hôm nay những người xa lạ bằng lòng tiếp xúc với tôi đa phần là bởi vì nguyên do tôi là người nhà họ Chu thôi, chứ tuyệt đối không thể nào là do sức hấp dẫn của bản thân tôi mà vừa gặp đã yêu tôi đâu. Cho nên, cậu nói cậu muốn dựa vào tôi làm gì đó thì tôi cũng hoàn toàn hiểu được, cũng không cảm thấy bị xúc phạm gì đâu”.

“Anh.. thái độ nhìn nhận vấn đề của anh thật là… tỉnh táo”. Lần phân tích sự thật này của Chu Bác Nghị khiến Hàn Duyệt không biết phải nói gì cho đúng nữa, “Cám ơn anh đã hiểu cho”.

“Cậu không cần khách sáo vậy đâu” Chu Bác Nghị hơi siết chặt cái tay đang nắm lấy Hàn Duyệt kia.

Sau đó, hai người lại lần nữa rơi vào yên lặng. Chu Bác Nghị cũng không có buông tay Hàn Duyệt ra, hai người lặng im mà nhìn vào hồ sen trước mặt, đằng sau, tiếng vui đùa ồn ào của khách và tiếng nhạc loáng thoáng truyền tới, bị lùm cây chặn lại, nghe như rất xa xôi.

Hàn Duyệt nhìn vào cây đèn đường màu đỏ sậm đặt ở bên cạnh hồ, cảm xúc dần dần bình tĩnh lại. Tay của Chu Bác Nghị rất rắn rỏi, có chút thô ráp, mu bàn tay của Hàn Duyệt áp vào lòng bàn tay anh, cảm thấy nơi làn da tiếp xúc nhau kia đang từng chút từng chút chảy ra mồ hôi.

“À này, Hàn Duyệt” Chu Bác Nghị đột nhiên mở miệng nói, “Cậu hẳn còn nhớ rõ nhỉ, tôi đã nói tôi xem mắt cũng là có mục đích ấy, chính là muốn để bà nội an tâm mà thôi”.

“Tôi nhớ rõ”.

“Cậu thấy đó… tôi cảm thấy hai chúng ta…. xem như khá thân…” Chu Bác Nghị nói nhẹ nhàng, trong giọng nói đầy dò xét, “Sở thích cũng có chỗ giống nhau…. tính cách hợp hay không thì chưa có rõ lắm, bất quá trước đó ở trên mạng trò chuyện hơn một tháng, cảm thấy hẳn là không có bất đồng gì lớn… Điều này xem như cũng có chút tình cảm cơ sở nhỉ”.

Nói đến đây Chu Bác Nghị bật cười một tiếng, nghiêng đầu nhìn vào ánh mắt Hàn Duyệt: “Hàn Duyệt, em có bằng lòng ở bên anh một khoảng thời gian thử xem trước hay không?”

Hàn Duyệt cảm thấy mình giống như đang nằm mơ vậy đó, tình tiết của giấc mơ này thay đổi đến chóng mặt, vốn tưởng đâu đã ngã xuống đáy vực, chỉ có thể lấy kết thúc BE mà thôi, kết quả rồi lại xoay chuyển hoàn toàn trong một phút đồng hồ, đã tìm thấy lại hy vọng. Bộ não của cậu đã bị cái kết cục xoay 180° này đập chết mất rồi, không còn khả năng suy nghĩ nữa, chỉ nghe được mình khẽ nói: “Vô cùng bằng lòng”.

Một cơn gió thổi qua, làm cho lá sen trong hồ phập phồng lên xuống, bụi cây phía sau cũng lắc lư, một cành hoa khẽ phớt qua tóc Hàn Duyệt, lúc này mới khiến cho Hàn Duyệt đang mất hồn mất vía bừng tỉnh lại.

Trái tim kích động đến mức đập bình bịch, Hàn Duyệt không thể kiềm chế được mà nở ra một nụ cười rất rộng, điều này khiến cho Chu Bác Nghị vẫn đang nhìn cậu cũng không tự chủ được mà cười lên.

“Cám ơn anh đã cho em cơ hội này” Hàn Duyệt nhìn vào mắt anh, nói trang trọng, “Chúng ta sẽ ở bên nhau rất vui vẻ”.

Đang nói, bụng của Hàn Duyệt đột nhiên phát ra tiếng kêu ‘kinh thiên động địa’ liên tiếp nhau, mặc cho không khí vừa rồi ấm áp bao nhiêu đều bị cái tiếng này phá tan sạch không còn một chút nào nữa.

“Bao tử kêu được chứng tỏ chức năng tiêu hóa rất tốt” Chu Bác Nghị nhìn Hàn Duyệt đang ôm bụng, mặt đỏ phừng phừng, “Chúng ta đi ăn gì nhé”.

Cứ như thế, ở trước mặt bao người, chuyện cậu ba nhà họ Chu vừa ý đứa con thứ tư nhà họ Hàn đã dùng một cách thức rất trực tiếp mà phô ra cho mọi người thấy. Đầu tiên là hai người nắm tay chạy tới chỗ không người thì thầm to nhỏ, rồi lại tay nắm tay quay về, sau đó, trong khoảng thời gian còn lại, hai người này lại dùng một cái khoảng cách cực kỳ mập mờ mà kề sát vào nhau trò chuyện. Một số người có ý định làm thông gia với nhà họ Chu cũng chưa chịu bỏ cuộc, chủ động lại gần nói chuyện với Chu Bác Nghị, nhưng mà Chu Bác Nghị cũng không nể mặt, sau khi nói chuyện vài câu qua loa thì dẫn Hàn Duyệt đi khỏi, đổi một chỗ khác để nói tiếp.

Khi bữa tiệc kết thúc, Chu Bác Nghị tự mình tiễn Hàn Duyệt lên xe. Hai người đứng cách bên ngoài xe không xa lắm chụm đầu vào nhau nói khẽ, ở trong mắt người khác thì nội dung hẳn là mấy lời ngọt ngào của người yêu trước khi tạm biệt thôi, nhưng thực tế lại không có ngọt ngào như bọn họ đã tưởng tượng cho lắm.

“《Thành ma》hiện giờ em còn lưu trữ bao nhiêu nữa?” Chu Bác Nghị hỏi.

Hàn Duyệt nghĩ nghĩ, nói: “Chắc khoảng chừng một trăm nghìn chữ ấy. Cũng đã sắp kết thúc rồi, em dự định sẽ viết thêm khoảng năm mươi nghìn chữ nữa. Sao thế?”.

“Phần lưu trữ vẫn còn chưa đăng có thể cho anh xem thử trước hay không?” Trên mặt Chu Bác Nghị hiện ra một chút xấu hổ, vội vàng nói thêm một câu, “Không phải đọc chùa đâu, anh nhất định sẽ mua Vip đấy”.

Hàn Duyệt không nhịn được mà bật cười: “Chỉ là cho anh đọc chùa cũng được thôi mà, em không có nhỏ mọn như vậy đâu. Về nhà sẽ dùng QQ gửi qua cho anh”.

Đằng sau, Hàn Tư Huy ló người từ trong xe ra kêu cậu một tiếng, nhắc cậu chú ý thời gian.

“Vậy em lên xe đây” Hàn Duyệt nói, “Ngủ ngon”.

Hàn Duyệt vừa mới đi vài bước Chu Bác Nghị đã kéo tay cậu lại, đối mặt với ánh mắt khó hiểu của Hàn Duyệt, Chu Bác Nghị chần chừ cả buổi trời, hai gò má hơi đỏ bừng lên, ngay sau khi Hàn Tư Huy thúc giục một lần nữa, anh giống như đã hạ quyết tâm cái gì đó mà nuốt cổ một cái, nói: “Tiểu Duyệt…. Anh có thể hôn em một cái hay không vậy?”

Mặt của ‘ông chú’ Hàn Duyệt ngay cả hai đời cũng chưa từng có một đối tượng mập mờ nào ầm cái đỏ bừng lên, chớp mắt nhanh một cái, không biết nên nói gì.

Chu Bác Nghị cho là cậu không chịu, vội vàng giải thích: “Anh không có ý gì khác đâu, chỉ là chúng ta đang quen.. quen nhau, cho nên, nếu em không chịu, vậy thì….”

“Được mà” giọng điệu của Hàn Duyệt cao một cách kỳ lạ, “Em.. à.. em không phải không chịu… thật đó…”

“Cám ơn…” Chu Bác Nghị nói khẽ, sau đó khom người xuống, nhẹ dàng ấn một nụ hôn còn ngắn hơn so với chuồn chuồn lướt nước lên trên mặt Hàn Duyệt.

Hàn Duyệt cảm thấy chỗ bị hôn trên mặt là lạ, giống như dính một cục bông vậy, có chút ngứa, làm cho người ta rất muốn sờ một cái, nhưng mà lại sợ khiến Chu Bác Nghị hiểu lầm, tưởng là mình rất ghét nên đành phải chịu đựng không chạm vào. Tiếp theo lại nghĩ mình hẳn là nên hôn lại đối phương, lưỡng lự cả buổi, ngay khi Hàn Tư Huy gọi cậu một lần nữa, Hàn Duyệt đỡ lấy bả vai của Chu Bác Nghị nhanh chóng hôn lên chỗ hơi gần bên dưới má anh một cái, sau đó vội nói thêm tiếng ngủ ngon lần nữa rồi hấp tấp buông tay anh ra, chạy chậm lên xe.

Vừa lên xe đã chợt nghe thấy Hàn Tư Mộng nói chua ngoa: “Mới quen có vài phút thôi mà đã dính thành thế này rồi, giả vờ ngây thơ thẹn thùng cũng khá giống đấy chứ, xem ra mày cũng có nghiên cứu chút đỉnh làm sao để dụ dỗ cậu ba nhà họ Chu ha”.

“Cũng không có nghiên cứu gì, toàn bộ là đi theo cảm giác mà thôi, so ra kém chị tư lần lượt trải qua biết bao nhiêu lần, kinh nghiệm phong phú, biết xử lý trường hợp này ra sao đấy”, bộ dáng Hàn Duyệt kính cẩn, “Mong là chị tư sớm ngày nghĩ ra cách để dụ dỗ cậu hai nhà họ Chu, đến lúc đó ở nhà họ Chu cũng có thể làm bạn đó”.

Sắc mặt Hàn Tư Mộng lập tức thay đổi. Hôm nay cô ta mấy lần muốn nói chuyện chung với Chu Bác Hạo cũng chưa thành công, Chu Bác Hạo cứ luôn bàn luận về vấn đề kinh tế và chính trị với người khác, cô ta nghe không hiểu, cũng không chen vào được. Nhưng mà cô Lý và cô Trịnh đi chung với cô ta lại có thể nói vào được vài câu, nhận được vài nụ cười ngợi khen của Chu Bác Hạo, cô ta nhìn mà ghen ghét dữ dội nên ép buộc kéo hai cô nhà họ Lý – Trịnh đi khỏi đó, không cho các cô ấy nói chuyện với Chu Bác Hạo nữa.

Hàn Tư Mộng hít thở sâu mấy lần, mới cười lạnh nói: “Tao có thể không so được với mày đâu, tài năng trời cho, quả nhiên là cái loại mẹ gì….”

“Có một chút ăn học đi Hàn Tư Mộng!” Hàn Duyệt lạnh lùng nói, “Chỉ với loại người nói chuyện không suy nghĩ như cô, muốn gả cho cậu hai nhà họ Chu ư, nằm mơ đi! Tôi khuyên cô đọc sách nhiều một chút, hiểu rõ cách rèn luyện phẩm hạnh của một cô hai nhà giàu chân chính, đừng khi mở miệng ra đã để người ta nhớ tới bà cô chửi đổng với người khác ở đầu đường xó chợ đấy!”

“Mày thì hiểu phép tắc hay sao hả?” Cha Hàn quát lớn nói, “Nói chuyện với chị mày như thế là phép tắc của nhà ai đó!”.

“Là phép tắc làm người” Hàn Duyệt không chút chịu thua nào mà trừng cha Hàn, “Miệng của ai đó không sạch sẽ còn muốn người ta phải kính cẩn nghe lấy à, đây là phép tắc của nhà họ Hàn đó sao?”

“Loạn rồi!” cha Hàn đứng lên định đánh Hàn Duyệt, bị hai anh em Hàn Tư Triết và Hàn Tư Huy cản lại. Cha Hàn trừng vào vẻ mặt bực dọc của Hàn Duyệt, lại bắt đầu cằn nhằn quở trách, Hàn Duyệt dứt khoát lấy tai nghe điện thoại ra nhét vào trong lỗ tai, đem tiếng nhạc mở tới lớn nhất, tai không nghe xem như yên tĩnh, làm cha Hàn tức tới mức lại nổi giận một lần nữa. Hàn Tư Huy vội vàng bắt đầu kể mấy chuyện mới nghe được từ chỗ bạn bè vào tối hôm nay, để dời sự chú ý của cha Hàn đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK