• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai năm sau ——

Khi Hàn Duyệt thức giấc cảm thấy đầu óc của mình tỉnh táo cứ như thể vốn chưa từng ngủ. Cậu lỏa thân xuống giường chuẩn bị đi rửa mặt, vừa định đặt trọng lượng cơ thể lên chân, thì cảm thấy bắp đùi truyền tới một cảm giác đau âm ỉ.

Ngày mai bắt đầu rèn luyện thân thể thôi! Hàn Duyệt đen mặt đi vào phòng tắm, chà rửa dấu vết còn vương lại trên người.

Hôm nay là một ngày vô cùng trọng đại, cậu với Chu Bác Nghị có hai hoạt động quan trọng cần tham dự, để cam đoan tinh lực dồi dào, Hàn Duyệt và Chu Bác Nghị quyết định đúng chín giờ lên giường ngủ, tiếc là giờ này quá sớm so với thời gian nghỉ ngơi và làm việc bình thường của hai người, vì vậy sau khi nằm trên giường mười phút vẫn không buồn ngủ, Hàn Duyệt quyết định ngồi dậy rót cho mình ly rượu vang giúp dễ ngủ, Chu Bác Nghị cũng quyết định uống một ly, hai người bèn tự mình cầm một ly, ngồi trên giường trò chuyện.

Mà đến cuối cùng, ‘một ly’ rượu vang biến thành ‘một chai’. Đương nhiên, chút ít rượu vang này đối với Chu Bác Nghị mà nói chẳng khác gì nước trái cây, nhưng đối với Hàn Duyệt mà nói, thì đã quá nhiều. Khi uống được nửa chai, cậu đã bắt đầu có chút đầu choáng mắt hoa, và sau khi cả chai đều vào bụng, cậu cười he he ngớ ngẩn, phóng khoáng cởi sạch đồ, còn lột quần của Chu Bác Nghị, hai chân tách ra ngồi lên trên người anh, lắc lư thân thể trước sau trái phải, khiến lý trí lay lắt của anh chàng chớp mắt vỡ tan.

Kết quả chính là, hai người rõ ràng đã nói phải ngủ sớm lấy sức, nhưng thực tế đã ầm ĩ tới mười một giờ, mới mệt mỏi ôm nhau đi vào giấc ngủ.

Hàn Duyệt tắm rửa xong, trở lại bên giường bắt đầu mặc quần áo, kết quả chợt giẫm chân lên thứ gì đó, cúi đầu nhìn, lập tức mặt đỏ tía tai: Thì ra là một cái bao cao su chứa đầy chất lỏng dính đặc màu trắng. Cậu đen mặt nhặt thứ đó lên vứt đi, lại dùng giấy vệ sinh lau sạch mặt đất, mới mặc đồ rời khỏi phòng.

Trong bếp, Chu Bác Nghị đang chiên trứng, nghe thấy tiếng Hàn Duyệt đi ra, không có quay đầu nói thẳng: “Sắp xong rồi, em ăn trước đi.”

Hàn Duyệt đi qua ôm lấy eo anh chàng từ phía sau, mút một cái vào sau cổ anh, lười nhác nói một tiếng “chào buổi sáng”, rồi ngồi xuống bên bàn cơm bắt đầu ăn sáng.

Hôm nay là lễ tốt nghiệp của đại học B, học sinh toàn trường phải mặc lễ phục tốt nghiệp, trước bảy giờ rưỡi vào sân xếp hàng.

Lễ phục của mấy sinh viên tốt nghiệp mấy tháng trước mặc dùng để chụp ảnh tốt nghiệp chỉ có không tới một trăm bộ, từng học viện thay phiên nhau mặc, với lại mỗi năm đều như thế. Bộ lễ phục không biết từ anh chị tốt nghiệp bao nhiêu năm trước truyền xuống bẩn kinh khủng, hôm Hàn Duyệt nhận được, dì giúp việc ước chừng giặt bỏ ba lần nước mới sạch lại.

Mà lễ phục đồng bộ của lễ tốt nghiệp lúc bấy giờ đều là mới hoàn toàn, chất lượng và may mặc cao cấp hơn so với đồng phục mấy hôm trước dùng để lăn trên cỏ khá nhiều, nhưng chỉ cho học sinh mặc nửa ngày mà thôi, tham dự xong lễ tốt nghiệp thì phải trả lại cho nhà trường.

Chu Bác Nghị lại cho rằng đồng phục mặc khi tham dự lễ tốt nghiệp có ý nghĩa vô cùng quan trọng, đáng giá giữ làm kỷ niệm, vì thế đặc biệt tìm người may riêng một bộ.

Vì thế, tắm mình dưới ánh nắng cho dù là sáng sớm vẫn nóng hừng hực của cuối tháng sáu, Hàn Duyệt đứng ở trên sân thể dục, nhìn bạn học xung quanh đổ mồ hôi như tắm, trong lòng vô cùng may mắn. Lễ phục trường học phát vừa dày vừa không thoáng khí, lại còn là màu đen hấp thụ nhiệt nhất, mặc trên người quả thực là làm người ta phải nóng đến ngất xỉu. Mà lễ phục của cậu là dùng modal, tuy vẫn rất dày, nhưng cảm giác mặc vào người tốt hơn so với bộ của trường không biết bao nhiêu lần.

Hàn Duyệt móc một cây quạt từ trong cặp sách ra, vừa tự quạt cho mình vừa tìm kiếm hình bóng của Chu Bác Nghị ở bên cạnh sân. Tuy anh chàng đã là ngôi sao điện ảnh nếu đi trên đường bị người ta phát hiện tuyệt đối sẽ dẫn tới giao thông tắc nghẽn, nhưng hôm nay cực kỳ kiên trì đòi tới tham dự lễ tốt nghiệp của cậu, vì thế thậm chí còn trang điểm một cách cực kỳ tàn phá nhan sắc, cầm DV đứng ở rìa sân.

Rất nhanh cậu đã phát hiện Chu Bác Nghị đang mặc một bộ đồ phong cách smart, đối phương đang cầm DV quay cậu, thấy cậu nhìn thấy mình, vội vã vẫy tay với cậu. Người nhà học sinh đứng ở bên cạnh anh chàng chau mày nhìn anh một cái, vội vàng bất ngờ không kịp phòng mà cách xa anh ba thước. Hàn Duyệt không kìm được cười xì một tiếng, bạn học bên cạnh nghe thấy tiếng cười của cậu, lập tức hỏi: “Nhìn thấy gì mà buồn cười thế.” Sau đó trông theo ánh mắt cậu, nói không tin nổi: “Tên ngốc xít đó là người nhà ai vậy, cá tánh dễ sợ.”

Trong bụng Hàn Duyệt rất là vui vẻ, ngoài mặt còn phải giả bộ ngạc nhiên mà nói rằng: “Đâu đâu cũng có đi ngược xu hướng với smart, với lại nói không chừng dưới cái bộ lông xanh lè đó là một gương mặt đẹp trai tới mức khiến người người đổ rạp thì sao.”

Bạn học cầm nón lễ phục quạt vù vù, lau mồ hôi trên trán, đần người nói: “Cậu nói cũng có lý, trong tiểu thuyết đa phần mấy vai xấu đến bó tay tắm rửa xong đều trở thành tuyệt thế mỹ nam cả.”

Chịu đựng mấy tiếng đồng hồ, mấy vị lãnh đạo nhà trường và mấy bạn học nổi tiếng cuối cùng cũng diễn thuyết xong, bắt đầu phần quan trọng nhất của lễ tốt nghiệp: Nghi lễ trao bằng.

Phía trước dãy hàng của mỗi học viện đều có một bục lễ, có năm vị lãnh đạo học viện đứng bên trên, tự mình vén tua cho sinh viên tốt nghiệp. Đi lên bục lễ, cúi đầu chào hỏi giáo viên, nhận bằng tốt nghiệp, tua trên mũ tốt nghiệp từ bên phải được vén sang bên trái, chụp thêm tấm hình với giáo viên, lễ trao bằng xem như đã kết thúc, sau đó mọi người phải đi tới khu văn phòng của học viện trả lễ phục, lãnh bằng tốt nghiệp và chứng chỉ, giải quyết các thủ tục tốt nghiệp, vào giây phút rời khỏi khu văn phòng, thì đã trở thành một sinh viên tốt nghiệp vừa mới ra lò.

Chụp xong lễ tốt nghiệp của Hàn Duyệt, Chu Bác Nghị bèn trở lại trên xe, đợi Hàn Duyệt làm xong thủ tục, cũng chỉ mới mười giờ rưỡi.

“Tuy không còn sớm, nhưng đi ăn chút gì trước đi.” Chu Bác Nghị nhận lấy đồ trên tay Hàn Duyệt, bên bảo tài xế lái xe bên nói rằng, “Đợi lát nữa bắt đầu bận bịu, em sẽ chẳng còn chút cơ hội nào đâu.”

Hoạt động tối nay phải tham dự, mới là việc quan trọng nhất của ngày hôm nay. Tuy Chu Bác Nghị cho rằng cả hai đều quan trọng như nhau, nhưng đối với Hàn Duyệt không mấy trông đợi vào lễ tốt nghiệp và trao chứng chỉ, vả lại thực tế đã từng tốt nghiệp qua một lần mà nói, hoạt động vào lúc sáng sớm chỉ khiến người ta cảm thấy mệt mỏi, mà giải thưởng Kim Kê tối nay mới là phần quan trọng khiến cậu trằn trọc không yên suốt mấy ngày nay.

Lễ trao giải phim ảnh lần này đối với Hàn Duyệt và Chu Bác Nghị mà nói có ý nghĩa không hề tầm thường, bởi vì bộ phim 《Bảy năm》 mà Hàn Duyệt và Mã Trí Hân cùng nhau biên kịch, Chu Bác Nghị diễn vai chính được đề cử nhiều hạng mục, trong đó bao gồm biên kịch xuất sắc nhất và nam chính xuất sắc nhất. Có tin tức nội bộ chỗ mẹ Chu truyền tới, xác suất nhận giải của hai người không thấp.

《Bảy năm》 là một bộ phim nghệ thuật, là một câu chuyện kể về tình yêu và luân lý đầy tuyệt vọng và dằn xé. Người vợ bảy năm trước gặp tai nạn giao thông, trở thành người thực vật, vai người chồng của Chu Bác Nghị diễn hết lòng hết dạ chăm sóc người vợ bảy năm, thế nhưng sau bảy năm chịu khổ chịu cực, lòng trung thành của anh ta đã chịu sự thử thách trước giờ chưa từng có. Một mặt, tình cảm của anh ta với vợ đã bị bào mòn trong suốt bảy năm sinh sống trong vô vọng và thêm mệt mỏi, mà khó khăn trong công việc lại khiến áp lực tinh thần của anh ta bỗng nhiên tăng đến mức sắp khiến anh ta bên bờ vực sụp đổ; và mặt khác, một người đàn ông xuất sắc xuất hiện trong cuộc sống của anh ta, khiến anh ta không kiềm chế được mà chìm đắm

Cả bộ phim chủ yếu tiến hành xoay quanh sự thay đổi tình cảm và gút mắc nội tâm của nam chính, gần như xem là sân khấu của riêng Chu Bác Nghị, cho dù là nam phụ xuất hiện thời lượng không ít, cũng chẳng qua là làm nền. Chu Bác Nghị vì diễn tốt bộ phim này đã ốm đi hết bảy ký, vốn đạo diễn còn yêu cầu Chu Bác Nghị ăn ít giảm cân để đạt đến cảnh nam chính bởi vì dằn vặt tình cảm, cơ thể bỗng dưng gầy yếu trong suốt bộ phim, cuối cùng Chu Bác Nghị gầy đến cả đạo diễn cũng không nhìn nổi nữa, trái lại còn khuyên Chu Bác Nghị ăn nhiều một chút.

《Bảy năm》 tuần đầu bán vé vượt triệu, thay đổi kỷ lục bán vé của phim nghệ thuật trong nước, dư luận rất tốt, diễn xuất của Chu Bác Nghị cực đủ sức cảm hóa, thậm chí có truyền thông phát biểu nhận xét tác phẩm, cho rằng Chu Bác Nghị nhất định sẽ được phong đế nhờ bộ phim này.

Trước khi bắt đầu lễ trao giải phải đi thảm đỏ, nếu thực sự giành được giải thưởng, còn phải lên bục phát biểu cảm nghĩ đoạt giải, cũng vì hai hạng mục cộng lại thời gian cũng chẳng qua hơn mười phút ngắn ngủi này, hai người phải tốn cả nửa ngày để sửa sang cho mình.

Sau khi ăn xong một bữa trưa qua quýt, Chu Bác Nghị và Hàn Duyệt chạy tới Tinh Hạo. Trong phòng trang điểm nhiệt độ không vượt quá hai mươi độ, Mã Trí Hân đã tắm xong, mặc áo tắm ngồi trên ghế tựa để nhà tạo mẫu bên cạnh sấy tóc cho cậu ta, thấy hai người đi vào, vội vẫy tay với hai người qua gương, lập tức bị nhà tạo mẫu chọt vào đầu một cái, trách móc: “Không được nhúc nhích!”

Mã Trí Hân nhún vai, trở tay vỗ cái mông căng vểnh của nhà tạo mẫu vẻ ngoài xinh đẹp kia, bàn tay còn đen tối trượt lên xuống chiếc đùi mấy cái mới rút tay về. Nhà tạo mẫu nét mặt đỏ ửng trừng cậu ta một cái, rồi tiếp tục sấy tóc cho cậu ta.

Đối với rất nhiều nữ giới mà nói, đại học là một thẩm mỹ viện, câu nói này cũng áp dụng với cả Mã Trí Hân, cậu trai gầy còm bốn năm trước, trải qua lễ giột rửa của đại học, đợi đến khi ra ngoài, đã trở thành mỹ nam tử thân hình cao to gương mặt xinh đẹp đến yêu nghiệt. Sau khi trưởng thành, Mã Trí Hân không hề chùn bước mà đi lên con đường của một anh chàng playboy Hàn Duyệt từng nhìn thấy ở kiếp trước, người tình bên cạnh đổi rất cần mẫn như dòng nước chảy.

Ba năm trước, sau khi viết xong bản tiểu thuyết của bộ phim truyền hình nóng sốt 《Yêu người, dằn lòng không nổi》 và bộ phim điện ảnh 《Giang sơn》 mà lập tức trở nên nổi tiếng, Mã Trí Hân dùng nội dung kịch bản máu chó đầy đầu thăng trầm lên xuống và văn phong hoa lệ lộng lẫy đến cực hạn nhanh chóng đứng vững trong giới biên kịch, do bề ngoài xuất sắc, cũng trở thành con cưng của báo giới giải trí. Cậu trai này tài năng hơn người, là một tên đa tình bẩm sinh, đổi người tình còn nhanh hơn cả thay quần lót, mà các người tình đã qua từ trước đến giờ lại không hề oán hận cậu ta, tất cả người tình cũ có không ít người bởi vì đều từng có mối quan hệ với cậu ta mà trở thành bạn bè, thậm chí còn có mấy đôi nhờ vậy mà tiến vào thánh đường hôn nhân, điều này sớm đã trở thành một truyền thuyết trong giới.

Hàn Duyệt vì là biên kịch, gương mặt đối với cậu mà nói cũng không có quan trọng giống như Chu Bác Nghị, sau khi nhà tạo mẫu làm cho cậu một kiểu tóc đơn giản, trang điểm nhẹ nhàng, công việc chuẩn bị của cậu chỉ còn có thay đồ thôi. Mà bên Chu Bác Nghị thì lại khác biệt rất lớn, trước tiên anh đắp hết mấy cái mặt nạ, sau khi thư giãn khuôn mặt, mới bắt đầu quá trình trang điểm cực kỳ tỉ mỉ phức tạp, ngay khi Chu Bác Nghị ngồi trên ghế tựa mặc thợ trang điểm muốn làm sao thì làm, còn có người ngồi ở bên cạnh làm móng dưỡng tay cho anh.

Sau khi trang điểm, thay đồ xong xuôi, vẫn còn lại chút ít thời gian. Lúc này, mẹ Chu đi tới phòng trang điểm, nhắc nhở ba người những công việc cần chú ý lần nữa, nghe ba người đọc cảm nghĩ giành giải một lượt.

“Quá tuyệt vời!” Nghe xong cảm nghĩ nhận giải của Chu Bác Nghị, mẹ Chu vỗ tay, tiến về phía con trai, vươn tay dường như là muốn nâng mặt anh lên, nhưng cuối cùng chỉ đặt tay lên vai anh, mi gió một cái: “Con trai ngoan, con sẽ là ngôi sao gây chú ý nhất của đêm nay, ngày mai trang nhất và tin đầu đề của tất cả báo chí đều sẽ là tin con đoạt giải.”

“Con cám ơn mẹ.” Chu Bác Nghị khe khẽ ôm lấy mẹ Chu.

“Tới giờ rồi.” Quản lý của Chu Bác Nghị gõ gõ cửa, “Trễ nữa sẽ kẹt xe mất, đi thôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK