Nghe xong lời Hàn Duyệt, Văn Ngạn lặng im một hồi, nói: “Trước khi thử vai, em có giúp thằng nhóc nhà họ Chu chuẩn bị không?”
Hàn Duyệt khựng lại, nói: “Dạ có, em mang suy nghĩ của mình đều nói hết cho anh ấy. Với lại thầy cũng biết, toàn bộ kịch bản là dùng tiểu thuyết trước kia em với Trí Hân viết ghép lại thành, ngay từ đầu Bác Nghị đã đọc qua tiểu thuyết em viết rồi.”
Văn Ngạn gật gật đầu, nói thêm: “Những lời em vừa nói không sai, thầy và đạo diễn Trần cùng với Giám đốc Trương đều là nghĩ như vậy.”
Hàn Duyệt chớp chớp mắt, có chút không phản ứng kịp. Còn Mã Trí Hân thì đã gào gú hỏi ra: “Thầy, vai diễn thái tử này là giao cho anh Nghị sao ạ?”
“Kêu anh Nghị gì, gọi tên đầy đủ.” Văn Ngạn đanh mặt chỉnh lại, nói thêm, “Tào Thu Dương diễn quá nặng tình rồi, thái tử này là người tình cảm nhưng đồng thời cũng là người đàn ông cứng rắn nghị lực, không phải nam chính phim thần tượng, Tào Thu Dương không hợp với vai này cho lắm. Có điều có thể giao cho cậu ta vai thư đồng của thái tử.”
“Thế ạ.” Trong giọng nói của Mã Trí Hân toàn là thất vọng.
Trong kịch bản và tiểu thuyết, thư đồng của thái tử vẫn luôn thầm yêu thái tử, vô cùng ghen ghét nữ chính, nữ chính sẽ bị đưa vào trong cung trở thành hậu cung của hoàng đế, lại xảy ra rất nhiều hiểu lầm với thái tử, không thể không có công của gã.
Còn Hàn Duyệt lúc này đã phản ứng lại, cậu hít ngược một hơi, trợn mắt, nói lắp bắp: “Bác Nghị, Bác Nghị giành được vai diễn này rồi ạ?”
Văn Ngạn dường như bị dáng vẻ giật mình của Hàn Duyệt chọc vui, phá lệ nở ra một nụ cười: “Đúng thế.”
Khi Hàn Duyệt trở về nhà vẫn còn có chút lâng lâng, Chu Bác Nghị nghe thấy tiếng mở cửa của cậu, từ phòng sách bước ra, nói với cậu: “Anh được chọn rồi.” Vừa nói, anh dang rộng cánh tay, “Nào, ôm một cái.”
Hàn Duyệt ném giày bổ nhào qua, bị Chu Bác Nghị bồng lên, ném vào phòng ngủ.
Tuy đã quyết định nam chính, nhưng công việc chuẩn bị của bộ phim không chỉ có nhiêu đây thôi, dự tính kĩ lưỡng, e rằng phải đợi đến sang năm mới có thể khai máy.
Trong khoảng thời gian này, Chu Bác Nghị nhận một bộ phim tiên hiệp ngắn khoảng hai mươi tập, tìm cảm giác diễn phim cổ trang trước. Kịch bản của 《Giang Sơn》 đã sửa xong, Hàn Duyệt rốt cuộc cũng rãnh rỗi, đào hố mới, vừa đăng chương đầu tiên, phần bình luận đã là một mảnh gió tanh mưa máu.
Tài khoản của Hàn Duyệt bởi do viết kịch bản bị phát tán, do đó phần bình luận vừa có fan của Chu Bác Nghị tới cổ vũ, cũng có antifan của anh cố ý tới để kéo âm điểm, cũng có vài người ngứa mắt cậu bởi vì thân thế bối cảnh mà giành được nhiều cơ hội hơn so với người khác, cũng cố ý tới đây mắng nhiếc cậu cho hả giận.
Lòng Hàn Duyệt đã sớm bình lặng, bộ 《Giang Sơn》 trước đó của cậu sau khi thân phận cậu bị lộ ra, phần bình luận đã không ngừng tuôn ra đủ mọi lời nhắn ác độc, trải qua một trận tẩy rửa và thử thách mưa bom bão đạn như thế, Hàn Duyệt đã có thể hoàn toàn làm được ngó lơ những bình luận vớ vẩn này, không chịu một chút ảnh hưởng tiêu cực. Lại nói, từ sau khi tài khoản của cậu bị lộ, cùng lúc được kéo nổi theo Chu Bác Nghị, vì vậy cũng nhiều thêm không ít độc giả thật lòng đến đây đọc truyện, số lượt tìm truyện và tìm kiếm tác giả tăng vọt, cậu vốn cho là mình ít nhất còn phải vất vả phấn đấu chừng năm năm mới có thể có được số liệu thế này, bây giờ không ngờ đã sớm đạt được. Cái gọi là có được ắt có mất, nhìn số liệu đằng sau, Hàn Duyệt cảm thấy hài lòng, cũng bèn chẳng thèm so đo với những kẻ kéo điểm này.
Bên này Hàn Duyệt và Chu Bác Nghị trôi qua gió êm biển lặng theo tuần tự, cho đến nửa tháng trước Tết, Chu Bác Nghị chính thức bắt đầu nghỉ phép, mới cùng anh trở về nhà họ Chu, chỉ là chưa ở được mấy ngày thì nhận được điện thoại của Hàn Tư Triết, kêu cậu về nhà ăn Tết.
Trưa Giao thừa, theo lệ thường là tất cả người dòng họ Hàn sẽ ăn liên hoan ở khách sạn Phong Lam Giá Nhật, đã có kinh nghiệm năm ngoái, Chu Bác Nghị đường đường chính chính muốn cùng Hàn Duyệt tham gia bữa tiệc dòng họ, không ngờ khi ra khỏi cửa, Chu Bác Hạo cũng đi theo phía sau bọn họ.
Đối diện với ánh mắt quái lạ của em trai và em dâu, Chu Bác Hạo thản nhiên cười một cái, nói: “Cuối cùng Tư Triết chắc chắn là sẽ kết hôn với anh, giờ anh giúp đỡ trước, để em ấy đỡ mệt một chút.”
Chu Bác Nghị đương nhiên không có dị nghị gì, Hàn Duyệt trái lại chần chừ một lát, nói: “Chuyện anh muốn đi tham gia tiệc liên hoan của Hàn thị, đã nói với anh hai chưa? Thời gian trước Hàn Tư Mộng ở nhà ông ngoại chị ta, nhưng mà liên hoan dòng họ chắc chắn phải trở về, anh cứ đi thế này… sợ là…”
Chu Bác Hạo khẽ chau mày, có điều rất nhanh đã giãn ra, anh nhún nhún vai, nói: “Dù sao thì cũng có một ngày là phải gặp mặt.”
Chu Bác Nghị lại lắc lắc đầu có chút không đồng ý: “Tới lúc đó xảy ra sai lầm gì, anh trái lại nhận được một tiếng thơm si tình, đối phương lại phải gánh cái danh giành đàn ông với em gái. Tốt nhất anh vẫn nên hỏi ý kiến Hàn Tư Triết trước.”
Nghe thấy lời em trai nói, Chu Bác Hạo có chút bực bội chỉnh sửa lại cổ áo, hồi lâu mới nói: “Được rồi, anh hỏi thử em ấy trước rồi nói sau vậy. Tiểu Duyệt, bây giờ Tư Triết là đang ở khách sạn hay là ở Hàn thị tăng ca?”
“Ở Hàn thị tăng ca.” Hàn Duyệt nói nhanh.
“Cám ơn.” Chu Bác Hạo nhanh chóng nói cám ơn, bước nhanh đi tới gara, chưa vài giây Chu Bác Nghị và Hàn Duyệt đã nhìn thấy chiếc Land Cruiser màu đen của anh ta phóng nhanh khỏi nhà xe, khi chạy vào làn xe còn làm vỡ nát hai chậu hoa đặt ở bên đường.
Chu Bác Nghị lặng im vài giây, nói: “Anh cảm thấy anh trai em lát nữa sẽ đến trễ, nhưng chắc sẽ không nhìn thấy anh trai anh ở bữa tiệc đâu.”
Hàn Duyệt chớp mắt liền nghĩ tới điểm nào đó, lập tức khinh bỉ tư tưởng mình không trong sáng ở trong lòng, sau đó hỏi: “Sao lại nói thế?”
Chu Bác Nghị cười kéo cậu đi tới bên xe, khi giúp cậu mở cửa xe, tay còn tiện thể véo véo mông cậu, nói nhỏ: “Tiểu biệt thắng tân hôn, anh của anh đã một tuần không có ngủ bên ngoài rồi.”
Hàn Duyệt trở tay vỗ mạnh vào mông anh một cái, Chu Bác Nghị lúc đó không có trả đòn, chỉ là đợi xe bắt đầu chạy, sau khi tài xế nâng vách ngăn lên, anh lập tức đè Hàn Duyệt xuống ghế giở trò từ trên xuống dưới, thân mật một hồi.
Đến khách sạn, Hàn Duyệt kéo Chu Bác Nghị làm bộ giúp đỡ một ít, mà cho đến tận lúc trước khi bữa tiệc bắt đầu, Hàn Tư Triết mới đến nơi.
Mấy tháng không gặp, Hàn Duyệt phát hiện Hàn Tư Triết dường như béo hơn một chút, vẻ mặt cũng hồng hào không ít, trước đó dưới mắt Hàn Tư Triết vẫn luôn có quầng thâm không tan nổi, luôn lộ ra chút mệt mỏi, giờ xem ra tinh thần khá nhiều.
Sau khi chào hỏi cha mẹ, Hàn Tư Triết đi về phía của Hàn Duyệt, Chu Bác Nghị vội vã dắt Hàn Duyệt tiến lên đón, Hàn Duyệt nhạy bén phát hiện tư thế đi đường của Hàn Tư Triết hơi có chút cứng nhắc.
“Bác Nghị cũng đến à.” Hàn Tư Triết cười khẽ chào anh một tiếng, lại nhìn Hàn Duyệt nói, “Cả năm em đều không về nhà, anh nghe nói năm sau Bác Nghị không có công việc cần phải rời tỉnh, nếu như được thì mong rằng em có thể ở nhà nhiều thêm vài hôm.”
Hàn Duyệt do dự một lát, vừa định từ chối, bỗng dưng phát hiện trên cổ Hàn Tư Triết có hai vết hôn mới lộ ra từ bên rìa cổ áo của chiếc áo len cao cổ, như ẩn như hiện, đầu cậu chợt nóng lên, tiện nói: “Dạ được.”
Hàn Tư Triết nở ra một nụ cười ngạc nhiên mừng rỡ, nói thêm: “Đồ mang theo có phải không đủ hay không, giờ anh gọi điện cho người làm trong nhà chuẩn bị cho em.”
…. Mình có thể đổi ý hay không?! Hàn Duyệt nhìn chằm chằm vào cổ Hàn Tư Triết chán nản nghĩ.
Ánh mắt cậu quá rõ ràng, trong lòng Hàn Tư Triết chợt thót, nhanh chóng kéo kéo cổ áo, cười cười gượng gạo liền đi khỏi.
Di động trong túi bắt đầu rung lên, Hàn Tư Triết lấy điện thoại ra, ba chữ Chu Bác Hạo lóe sáng trên màn hình. Dù cho anh rất muốn cúp điện thoại rồi tắt luôn di động, nhưng mà ai biết không nhận điện thoại sẽ khiến cho gã đàn ông quá mức cường thế và từ trước đến giờ thích làm gì thì làm này làm ra chuyện gì nữa, chạy thẳng đến bữa tiệc cũng không phải không thể.
Hàn Tư Triết bước nhanh ra khỏi hội trường nhận điện thoại: “Chuyện gì?”
“Giờ em thấy thế nào?” giọng nói trầm thấp của anh chàng từ trong điện thoại truyền ra, “Anh xin lỗi, là anh không kiềm được. Chỉ là anh quá nhớ em.”
Trong lòng Hàn Tư Triết chợt nhảy, vội ho khan một tiếng, ngăn chặn xung động nổi lên trong lòng, hừ lạnh một tiếng, nói: “Rốt cuộc có chuyện gì?”
“Chỉ là hỏi xem giờ thân thể em thế nào. Còn chịu đựng được không?”
“Việc này chẳng liên quan gì tới anh. Không có chuyện gì khác tôi cúp máy đây.”
“Em ngẩng đầu, nhìn lên trên.” Chu Bác Hạo tranh thủ trước khi anh cúp điện thoại nói nhanh chóng.
Sáu tầng dưới của khách sạn là kết cấu hình chữ hồi*, ở giữa là giếng trời lấy hành lang bao lại, hướng xuống dưới có thể nhìn thấy đại sảnh lầu một khách sạn, hướng lên nhìn là đèn thủy tinh sáng rực lộng lẫy trên trần nhà tầng sáu. Hàn Tư Triết ngẩng đầu nhìn, liền nhìn thấy Chu Bác Hạo đang đứng ở trên hành lang tầng trên đối diện anh, tựa vào lan can thủy tinh trang trí phỏng theo dây mây, vẫy vẫy tay với anh.
*(回)
Cơ bắp trên mặt Hàn Tư Triết giật một cái, anh vội vã quay đầu nhìn về phía trong hội trường, Hàn Tư Mộng bị mẹ Hàn cột vào bên cạnh đi không được, Hàn Tư Huy đang ở một bên xác định đơn rượu lần cuối với quản lí khách sạn, đều không có chú ý tới bên này. Anh thở phào nhẹ nhõm, sau đó lườm Chu Bác Hạo, gầm nhẹ vào điện thoại: “Anh tới làm gì? Lúc ở công ty không phải hứa với tôi không tới đây gây rối hay sao?”
“Đừng kích động, đừng kích động.” Chu Bác Hạo nói nhẹ nhàng, “Chỉ là anh sợ em cố chịu đựng. Vừa nãy em đi vội quá, trước đó động tác anh lại tương đối mãnh liệt…”
“Chu Bác Hạo!”
“Xuỵt, em yêu, đừng kích động.” Chu Bác Hạo cười nhìn về phía anh chàng dưới lầu ngẩng đầu lên nhìn hầm hầm vào anh, “Anh chỉ là lo lắng anh làm em bị thương.”
“Dùng cái que tăm kia của anh sao?” Hàn Tư Triết nói lạnh lùng.
Hô hấp Chu Bác Hạo chợt nghẽn, lập tức dùng giọng nói hơi có chút khàn khàn nói: “Đừng trêu chọc anh.”
Hàn Tư Triết hận không thể ném điện thoại qua đập chết gã đàn ông đó: “Cút!”
Chu Bác Hạo nhỏ giọng bật cười: “Nào, em lên đây, anh đã đặt phòng rồi, ở 0805. Để anh xem xem anh có làm em bị thương không, được không nào?”
Dường như anh em Chu thị đều thích hỏi được không nào, chỉ là câu được không nào của Chu Bác Nghị đã sớm được Hàn Duyệt dạy dỗ thành câu hỏi thật sự, còn câu ‘được không nào’ này của Chu Bác Hạo, chỉ là một câu khách sáo mà thôi, chuyện anh ta quyết định, trước giờ đều không trưng cầu ý kiến của Hàn Tư Triết, câu được không nào này chẳng qua là một thông báo khéo léo thôi.
Hàn Tư Triết giận đến mức dập tắt điện thoại, suýt nữa ném luôn di động. Mà Chu Bác Hạo còn đứng ở nơi đó cười nhìn anh. Hàn Tư Triết nhắm mắt bình ổn lại cảm xúc của mình, cuối cùng vẫn đi về phía thang máy.