Thường thường, mỗi khi bị nó “giở trò” là tôi gọi thăằng Khương can thiệp và thằng Khương gỡ rối rất tốt cho tôi trong mấy chuyện như thế. Lần này, có chúa mà cứu đc tôi vì thằng Khương đã nghỉ học thể dục mất tiu. Còn thằng Khoa, tôi ko biết nó có ghen tuông ko khi thấy cái cảnh này nữa, mà chắc zì chịu ra tay khi nó đang giận tôi.
Nhưng, tôi nghĩ sai mất rồi.
- Khang, ra đây tập cho tao đánh banh đi! - Thằng Khoa gọi thằng Khang ra bằng 1 giọng thành khẩn.
Thằng Khang thì thuộc dạng “3 xạo” nên mỗi khi ai nhờ tới là nó nhào ra giúp, xổ luôn 1 tràng lí sự kiểu lí thuyết ra mà nói mặc dầu nó thuộc dạng ngu văn…
Và, bạn biết đấy! Thằng Khoa ko làm tôi thất vọng, trái banh nào của nó cũng cố ý đánh hụt vô mặt thằng Khang để trả thù cho tôi. Tôi tin chắc đó là nó đang bực vô cùng cực nên mới đánh mạnh vậy. Còn thằng Khang thì mang tiếng giúp đỡ nên ko dám nề hà, nó cứ đâm vô chỉ 1 cách ngu si mà ko hề hay biết mình bị xỏ.
- Trời ơi!!! – 1 trái banh từ đâu đó bay đến nện vô mặt thằng Khang 1 cái bộp khiến nó muốn xịt máu mũi.
Tiết 10:
Tôi khỏi cần phải tả cái cảnh thằng Khang nó ôm mặt lăn lộn rồi kêu trời kêu đất thì chắc ai cũng hình dung ra. Cái mũi nó bị trúng trái banh chuyền vô ko khác nào 1 cục đá chọi thẳng, mũi nó cũng may là ko bị chảy máu nhưng cũng ko biết là có phải vậy ko khi bây giờ nó đã sưng to bằng trái chanh rồi ^^!, chắc đau lắm?!
Thằng Khang ôm cái mũi mà nhảy cà tưng cà tửng 1 hồi chắc khoảng cũng hơn 5’, nó rên la thảm thiết đến độ tôi nghe thấy còn động lòng trắc ẩn mặc dầu trong bụng ghét cay ghét đắng nó, ghét vô tận cùng.
Thằng Khoa ko nói gì, nó tròn mắt nhìn theo hướng trái banh bay tới chỗ thằng Khang… mà ko chỉ nó thôi ko, hơn 40 con mắt còn lại bám theo mà nhìn về hướng đó, tôi cũng nhìn theo để biết kẻ nào đã “lỡ tay” kiểu đó… chắc phen này làm trời làm đất dữ lắm!
- Hay ta!! - Lớp trưởng Đẳng chỉ biết đổ mồ hôi mà nhìn, ko dám nói zì.
- Số có hồng phúc, bữa nay ăn 1 trái banh còn may chán! Ăn thêm 1, 2 trái nữa chắc cũng chỉ câm họng lại… - Dững mỏ hô cũng chọt mỏm vào.
- Cỡ thằng Đông cũng chết chứ nói chi đến thằng Khang. Coi bộ phen này chịu tức cho qua chuyện. - Thằng Atisô lắc lắc cái đầu coi như vô vọng. Nó thừa biết mỗi lần có chuyện là thằng Khang thể nào cũng kêu thằng Đông trong xóm tôi bênh vực cho nó, chẳng là thằng Đông cũng thuộc dạng “dân chơi” anh chị nên có máu mặt lắm, thằng Khang cũng vì ỷ có thằng Đông chống lưng mà hay pa xạo pa sự, bị người ta hăm he đánh đá hoài mà cũng ko sợ.
Khoa tròn mắt nhìn về hướng đó, nó có lẻ là đã thầm cảm ơn kẻ đã mạnh tay đó và trong bụng cũng rủa tên dư hơi đó vì đã làm hỏng chuyện của hắn.
Tôi thì chỉ biết “im lặng” cho nó bớt máu đi, tôi mà còn biểu hiện thêm 1 cử chỉ khó chịu hay kêu lên đại khái như: “trời ơi!” thì bảo đảm rằng thằng Khang sẽ vô bệnh viện nằm trong 20s. Tôi ko nói chơi đâu! Tôi đã biết danh Đại Tướng Quân của khối 12 – Thiên Sứ Máu Lửa này, hay nói đúng hơn là người “thích” tôi có tính nóng rồi, hắn có thể giết chết 1 ai đó mà ko cần tốn sức, đánh lộn như cơm bữa, tiền thuốc đền liên tục thì nói làm gì 1 đứa vô danh tiểu tốt như thằng Khang, hắn chắc là sẽ cho nó tàn phế suốt đời cũng có thể. ^.^! Thiệt là… tôi đâu có ngờ hắn sẽ phản ứng mạnh mẽ vậy chứ. Tôi đã có Khoa bên cạnh thì đâu có cần hắn ra tay nghĩa hiệp, mà hắn ra tay thì tôi cũng chẳng thèm cảm kích đâu… mơ đi!
- Ồh, có sao ko anh bạn? – Gã Quân đến gần thằng Khang rồi giả giọng giả lả, hỏi han ân cần như là quan tâm lắm! Mà tôi thừa biết hắn ko có tốt vậy đâu, hắn cố ý đấy mà…
- Dám nói có chết liền. – Con Nhung thọt vào để châm thằng Khang, nó cũng là 1 trong những kẻ ghét thằng Khang rạ mặt.
- Úi trời ơi!!! Có sao ko hả Khang?? – Con Uyên heo giả bộ wan tâm thằng Khang như là sợ nó có chuyện lắm, thực ra thì tôi thừa biết nó giả bộ lên tiếng để tên Quân chú ý nó thôi. Tôi ghét con nhỏ này.
Cả cái lớp tôi bu lại dưới sân như đi xem đại nhạc hội, lớp của tên Quân thì khỏi cần phải nói, họ vốn đã quen với chuyện tên Quân này sinh sự đánh lộn nhiều lần lắm rồi nên bây giờ họ khỏi cần quan tâm chi cho mệt, tốt nhất là ngồi xa xa nói chuyện phím cho hay hơn, ko cần đi coi vì biết rằng kẻ đó chẳng dám trả lời hoặc chí ít là hùng hổ với hắn… 1 im lặng, 2 là “xụi lơ cán cuốc” nằm trong nhà thương - bạn chọn cái nào?
Mấy ông thầy thể dục cũng bu lại con chuyện zì xảy ra… thằng Khang thì thuộc dạng con cưng của ông thầy dạy thể dục lớp tôi nên ổng là người chạy vô đầu tiên, tôi dám tin 1 lát nữa nếu thằng Khang nói “có làm sao” thì ổng sẽ làm trời làm đất, nhảy dựng lên cho tốc nốc nhà luôn ấy chứ! Rất có thể!!! ^_^
- Có sao ko chứ hả anh bạn?? – Gã đáng ghét lại lên tiếng, hắn lần này nói bằng 1 giọng lo lắng hơn, thương cảm hơn như là hắn ko cố ý gây ra chuyện.Tôi thừa biết hắn làm bộ làm tịch hay đến cỡ nào.
- Em có sao ko Khang? Có bị trúng chỗ nào ko? – Ông thầy thể dục của tôi nhìn trên nhìn dưới, hỏi thăm hết lượt trái phải rồi còn coi coi bằng cái vẻ lo lắng hết mực. Ổng làm kiểu thấy ghét đó khiến tôi bực mình, làm như nó là con ổng ko bằng, học trò thôi chứ làm như là con thủ tướng. Hứ.
- Thằng Quân đi kiếm chuyện nữa hả? Em biết hạnh kiểm của em giờ còn ở bậc mấy ko hả?? Năm nay có muốn ngồi thêm 1 năm nữa ko? Thích lắm sao? – Bây giờ thì đến lượt ông thầy thể dục của tên đáng ghét đó nẹt hắn, ổng là 1 trong những người “thù” tên Quân này nhất. Bởi vì sao? Bởi vì tên Quân này chẳng những rù rì khiến con gái ổng bỏ học để đi theo “hóng” hắn mà gã còn đập gãy chân con ổng, nằm viện hết 3 tháng trời… tôi phải nói là ổng nhìn tên mặt mo đó bằng 1 “đôi mắt Pờ - Lây – Cu” của ổng, cặp mắt lé kim. Giờ mỗi khi tưởng tưởng lại tôi còn thấy mắc cười nữa chứ đừng nói lúc đó. Cái lúc đó tôi phải bụm miệng lại, lấy cái nón che mặt để cười mất 2’.
Tên Quân nhún vai 1 cái, hắn làm ra vẻ mặt ngơ ngác con nai vàng và cười với mấy đứa con gái bằng nụ cười “thiên thần” của hắn, cái nụ cười như là 1 lời nói: “tôi ko có cố ý đâu… đấy chỉ là sự cố thôi!!” và nó cũng đồng nghĩa với “thuốc mua chuột” của hắn. Đám con gái thì khỏi nói, tụi nó giá mà ko có mấy ông thầy đã nhảy cựng cựng lên vì mừng ấy chứ, Thiên Thần – Chàng trai nóng của khối 12 mà lại.
- Em lỡ tay mà…
- Thầy ơi thầy, hồi nãy nhìn thấy anh này đánh trái banh văng vô cột tường rồi bật ra vô mặt thằng Khang chứ đâu có zì đâu thầy. – Con Phương mập bắt đầu giở cuốn sổ nói dóc của mình ra và đọc 1 lèo. Nó là chúa nói xạo.
- Em cũng thấy nữa thầy. Chắc là lỡ tay thôi…. Ai mà cố ý đi gây chuyện trời?! ^_^ - Con Hằng Sôcôla chêm vô.
- Lỡ tay đó thầy ơi!!
Cả đám con gái nhao lên để bênh vực cho tên Quân, hắn đúng là giỏi “mua thuốc chuột” lòng người. Dụ con gái cũng hay mà uýnh lộn cũng giỏi. Tôi nhìn đi nhìn lại, ngó trên ngó dưới, nghiêng trước rồi nghiêng sau vẫn chẳng thấy hắn có điểm nào là 1 người thích con trai. Nam tính thế mà lị… sao có thể??? *_* Và, tôi càng lúc càng ko tin vào hắn!
- Có sao ko hả mà sao im ru quài vậy? – Ông thầy nóng lòng la lên.
Thằng Khang nãy giờ im lặng vì tôi biết nó tức như bị bò đá vô mặt, đau thấy pà chứ ko sao… nhưng mà tôi tin chắc là nó sẽ ngậm cái họng hến và chẳng bao giờ, chẳng bao giờ dám làm dữ với tên đó đâu. Thề có chúa là ko bao giờ. Vì, nếu nó dám nói 1 câu nào sai là lúc tan trường sáng mai nó sẽ nằm dưới bánh xe của tên Quân này. >_< Thực là đáng sợ!!!
- Ko… cái mà… ko… cái mà… hổng sao.
Tôi đoán ko sai, thằng Khang vừa tức vừa sợ nên ko dám nói ra. Nó lần này tốt nhất là ngậm họng chứ nếu nói tiếp thì cái tức lọt ra, mà cái tức thì hay đi chung với cái giận, cái giận đi kèm cái ngu là xổ ra hết. Nói ra hoạ sát thân đến thì trời cứu nó.
- Có thiệt là hổng sao? – Gã mặt mo lại nhướng chân mày lên nhìn thằng Khang rồi hỏi bằng giọng giả vờ của mình.
Thằng Khang lắc đầu nguầy nguậy như để đính chính lời nói ban nãy của mình. Và, Tướng Quân đã chiến thắng như thế… đi kèm chiến thằng đó là 1 chuỗi “nóng nực” của các quý thầy đáng mến. Có cơ hội tiêu diệt tên Quân này thế mà mấy ông ấy lại để vuột mất, rõ ràng là mấy ổng ko đấu lại tên Tướng Quân này.
Sự việc thì còn dài nhưng tôi chỉ kể tóm tắt tới đây, còn cái cảnh níu kẻo kể công lẫn “xà nẹo” của mấy con nhỏ lớp tôi với hắn để hẹn đi chơi hoặc hẹn gặp mặt vào 1 bữa nào đó thì tôi ko cần phải nói. Kể ra thêm mỏi tay. Cái cuối cùng tôi muốn đính chính lại là tôi chẳng thể nào cảm kích được hắn, chẳng thể nào cảm ơn được cái gã đáng ghét đó mặc dầu hắn lại ra tay vì tôi 1 lần nữa… tôi đã nói là sẽ ko mang ơn hắn đâu, nếu mang ơn hắn thì đến 1 lúc nào đó ơn của hắn với tôi sẽ ngày càng tích tụ nhiều thêm và cái kết cục cuối cùng mà tôi phải gánh là lấy thân mình báo đáp - giống như kiếm hiệp HongKong thì sẽ … Never and Never!!
Lúc đi ra khỏi đám người hỗn độn thì tên Quân đá mắt với tôi 1 cái nhưng cái tôi trả lại cho hắn là 1 cái liếc xéo vì bực mình. Sẽ ko có 1 cái cười nào tặng hắn.
Và, lúc này đây… trong lòng tôi đang trào dâng cảm giác sung sướng vì người ấy của tôi đã chứng tỏ tình cảm của mình. Hắn dám vì tôi mà làm 1 chuyện dễ thương đến vậy!! Tôi đã tin hắn thực sự thích tôi và tôi đang ngập mình trong những giấc mơ – thiên thần của tôi – my love của tôi… Tôi sung sướng đến chết ngất đi đc (~^_^~)!!!
Tôi lấy máy ra và bấm dòng chữ: “Hẹn gặp tại Hẻm Xéo lúc giải tán.”
…
Có lẽ là bạn đang thắc mắc vì sao trong 1 câu chuyện bình thường đến độ quá tầm thường như vậy mà lại có cụm từ “Hẻm Xéo” – 1 cụm từ của truyện tưởng tượng và nó dĩ nhiên là nằm trong He – Ri - Pọt – Tơ, 1 địa điểm buôn bán những món đồ phép thuật của đám nhóc tập sự phù thuỷ nhí, 1 nơi mà He – Ri và mấy đứa bạn của nó có biết bao nhiêu là chuyện để kể… đâu có gì lạ, tôi đã nhái theo Mô – Típ của truyện đó và đặt danh xưng cho cái hẻm sau trường – cái hẻm nhỏ tí xíu và bí mật đến độ “bị lãng quên” vì chẳng ai thèm đến đó… dùng cụm từ Hẻm Xéo đặt vào chổ đó sẽ làm tăng thêm tính màu mè lẫn thú vị cho cuộc tình này của tôi (~_~). Và, khi tôi đã dùng thì người tôi yêu cũng sẽ phải biết để phòng khi tôi có “ra hiệu” thì hắn cũng sẽ hiểu. Đó là điều dĩ nhiên.
- Lâu quá ta! 10’ rồi đó!!! – Tôi bật máy lên để xem thời gian và kiểm tra xem có cuộc gọi nào bị nhỡ lưu trong máy ko. Chẳng là tôi đã phải nói chuyện 1 mình và phải đợi cũng chỉ 1 mình hơn từ lúc tan buổi học thể dục đến giờ. Tôi là 1 người thích sự đúng giờ đúng giấc, tôi ghét phải đợi chờ và bây giờ thì… những cái đó tôi đều bị dính phải. Đúng lí ra thì tôi sẽ phải tức giận, thét lên or là ko cần phải làm vậy nữa, nhưng tôi sẽ ko làm thế, tôi phải đợi cho kỳ đc.
…
15’ sau tôi vẫn đứng ì 1 chỗ ở đó, tôi vẫn chỉ đứng có 1 mình. Và, zờ thì tôi bực mình lắm rồi và sẽ ko phải chịu đựng như vầy nữa, tôi phải làm 1 cái gì đó.
Tôi lấy máy ra và bấm dãy số quen thuộc của hắn.
Từng hồi chuông ngân dài rồi đến bài nhạc Bơ Vơ của Wanbi đi kèm theo: Tìng… tìng… tính tang… Giờ anh ngồi nhớ em trong chiều mưa… những năm tháng vu vơ ngày xưa…
Tôi phải đợi thật lâu lâu, thật lâu mà có lẽ là cũng gần hết bản nhạc chứ ko ít hơn, đó là gần hết bản nhạc đó lần thứ 3 ấy chứ ^_^!... nhưng đáp lại cho tôi vẫn là sự đợi chờ ko hơn ko kém.
Tôi thất vọng tắt máy đi và đứng cú rủ ở 1 góc trong Hẻm Xéo. Tôi chưa bao giờ cảm thấy như vậy – 1 cảm giác trống vắng, hụt hẫng… đơn côi đến lạ thường. Tôi đã bị bỏ rơi!! Tôi biết thằng Khoa là 1 đứa cố chấp và giận rất dai, nhưng nào tôi có ngờ nó lại cho tôi leo cây đến mức độ này. Ko đến thì nói ko đến chứ tại sao ko gọi cũng ko thèm bắt máy của tôi. Phải chăng tôi đã làm hơi quá đáng ban sáng khiến hắn tự ái quá đỗi.
- Hic… - Tôi cúi đầu xuống trong nỗi buồn, tôi giơ chân đá 1 cái vô đống gạch đá ở bờ tường. Đất, đá bay lên.
- Ai da…
Cái người mà tôi ghét nhất, ko mong đợi gặp mặt nhất xuất hiện. Tôi ko hiểu sao dường như là hắn có phép thần, có thể đọc đc suy nghĩ cũng như tâm trạng của tôi. Hắn xuất hiện và hay mang đến cho tôi những nỗi ngỡ ngàng trong những giây phút mà tôi ko ngờ nhất. Tên Tướng Quân cứ như 1 kẻ bảo hộ cho tôi vậy: luôn luôn xuất hiện và luôn luôn ở phía sau lưng tôi.
Tôi ngước mắt lên nhìn và lấy tay lau vội mấy giọt nước mắt trên mi, tôi ko muốn hắn thấy tôi lúc đang khóc vì tôi khóc rất xấu, xấu hơn lúc cười rất nhiều và tôi cũng chẳng thích ai thấy tôi yếu đuối. Hắn thì chu cái mỏ ra rồi nhún vai như là gặp tôi trong bất ngờ lắm!! Rồi hắn cười với tôi 1 cái.
- Đồ khùng. – Tôi ghét nhất là lúc hắn cười, hắn cười khiến tôi cảm thấy bực bội hơn là thích.
- Nhóc đi về đi! Thằng nhãi đó ko đến đâu, ban nãy tôi thấy nó đi với mấy đứa nào đó. – Tên Quân chỉ chỉ tay ra phía ngoài để minh hoạ cho tôi hiểu.
Tôi đã biết trước thể nào cũng vậy, Khoa nó sẽ ko bao giờ chịu hết giận mau chóng như vậy. Ban nãy chỉ là bản năng của hắn thôi chứ hắn chưa nguôi đâu, (>_<) sẽ còn lâu lắm mới năn nỉ đc hắn. Tôi ban nãy chỉ mới là hụt hẫng còn giờ thì là tuột dốc thê thảm.
- Nhiều chuyện quá! Đi chỗ khác chơi đi!
- Chừng nào nhóc còn ở đây thì anh vẫn sẽ chẳng đi đâu cả, trời sập cũng vậy thôi.
- Bám dai như đỉa àh. Da mặt dày như nhựa đường lộ, chưa thấy ai mặt dày như nhà mi.
- Đỉa bám dai để hút máu mới sống đc, da mặt dày mới ko bị dị ứng với nắng gió. Còn vụ bám theo nhóc thì ko có àh, tại nhóc tưởng bở nói anh bám theo thôi. Anh vô tình đi lạc vô đây chứ bộ.
Tôi phải nói là hắn vừa đẹp trai, vừa giỏi uýnh lộn, nhà giàu và mấy trăm thứ khác nữa luôn dính chặt vào hắn nhưng ko có cái nào là sánh bằng cái mỏ lươn lẹo của hắn. Phải nói là cái mỏ đó đáng giá nhất, 1 nguồn tiềm lực dồi dào của hắn. Tôi ko thích cái miệng ai nói lươn nói lẹo.
Tôi ko thèm nói tiếp mà chỉ liếc xéo hắn 1 cái. Tôi kéo cụp cái nón xuống để che đi cái mặt méo xẹo của mình, tôi sắp uất lên mà khóc rồi… mà tôi đã nói là ko thích ai nhìn thấy mình khóc, nhất hạng là tên mặt mo đó.
Tôi đi lướt qua chỗ hắn.
- Bỏ ra! – Tôi thét lên khi hắn vô tình kéo tay tôi lại và ôm xiết tôi vào ngừơi hắn. Lại cái mùi thơm dễ thương mà tôi thấy dường như là quen thuộc vô cùng thoảng ngang mũi tôi.
Tôi giẫy nãy và vùng vẫy trong tuyệt vọng khi 2 cánh tay như thép nguội của hắn xiết tôi lại. Tôi ko tài nào thoát ra đc, hắn quá mạnh trong khi tôi quá yếu.
- Ko. Cứ mà giãy tới sáng cũng ko ra đâu. – Tên đáng ghét nói bằng 1 giọng cương quyết. Hắn ko thèm nhìn tôi mà đôi con mắt bám chặt vào tường, tròng mắt nhìn lơ đãng. – “Ko là ko.” - Hắn đột nhiên nổi cơn điên và thét lên vào tai tôi 1 cái muốn điếc cả con ráy.
- Bỏ ra hong? Ko bỏ đạp gãy zò.
- Ko.
Tôi giơ chân lên và đạp ình ịch vào chân hắn, vừa đạp tôi vừa giậm giậm 1 nước điên cuồng. Nếu là ai khác thì có lẽ sẽ thét lên rồi quay sang “uýnh” lại tôi cho bằng bõ ghét, đằng này hắn lại ko phản ứng mà mỗi lúc ôm tôi 1 xiết hơn khiến tôi muốn nghẹt thở.
- Tại sao cố chấp vậy? Tại sao cứ bám theo tôi trong khi xung quanh có biết bao người mong muốn theo đuổi. Tại sao???
- Anh đã nói rồi, anh làm cho nhóc những gì là quyền tự do của anh. Anh ko cần nhóc mang ơn như chính nhóc đã nói, cũng ko cần ai biết đến. Tất cả mọi thứ về anh thì nhóc ko cần biết cũng ko sao, nhưng còn tất cả về nhóc thì anh rõ, anh tường tận tất thảy. Ko có nhóc là ko có gì trong tay anh cả.
- Tôi có người yêu rồi.
- Cái đó khỏi bàn cãi. Có hay ko cũng ko sao. Người yêu thôi mà chứ có phải vợ chồng đâu mà lo, người yêu thì có thể bỏ, có thể chia tay, có thể chọn lựa nhiều lần… đừng có hòng nói thế làm anh sợ.
- Ông sẽ ko có cửa đó đâu. Bỏ tôi raaaaaaa!!! – Tôi vừa nói vừa hả họng ra thật bự và ngoạm 1 cái to ơi là to vào cánh tay hắn. Tôi xiết mạnh hàm răng với hi vọng đau quá hắn sẽ buông ra.
Nhưng, ko… Hắn chẳng những ko buông ra, ko la đau, ko thét lên cũng chẳng làm gì cả. Cái hắn làm là xiết tôi mỗi lúc 1 chặt hơn.
- Anh ko cần nhóc cho anh 1 vị trí nào cả, chỉ cần nhóc biết có 1 người quan tâm nhóc là quá đủ. Anh cũng sẽ ko cho ai đến gần làm hại nhóc, ko ai đc làm nhóc khóc nhè cũng ko ai đc ức hiếp nhóc. Kể cả thằng khốn nạn kia… - Gã nghiến răng trèo trẹo khi nhắc đến 3 từ “tên khốn nạn”.
- Tên nào chứ? Định giết người ta sao?
- … - Gã im lặng.
- Bỏ ra coi!!!
Tôi gào thét, đấm đá, cắn xé đến độ nào cũng ko làm cho hắn lung lay hay nới lỏng vòng tay ra 1 chút nào, trái lại càng làm cho hắn kích thích rồi còn ôm tôi chặt hơn nữa. Hắn rõ ràng là đang lợi dụng tôi mà.
- Lợi dụng hả?? Giả nai lợi dụng hả?? Buông ra!!!!
- Ko ai đc lợi dụng nhóc trừ anh ra, kể từ nay chỉ có anh mới đc lợi dụng nhóc còn thằng nào đụng đến 1 miếng da của nhóc sẽ có kết cục thê thảm như thằng hồi nãy.
- Điên. Xàm. Zô Ziên. Ta với ngươi mắc mớ zì mà nói kiểu khùng đó, ta với mi đâu là zì của nhau mà mi đc quyền lợi dụng ta. Má, bỏ ra hong đồ cà chớn.
- Ko.
Tên Quân vừa nói vừa xiết chặt tôi thêm 1 cái nữa, hắn ép tôi sát góc và nhìn tôi bằng *** mắt dã thú của mình. Dám tin là hắn muốn ăn tươi nuốt sống tôi, (T_T) giờ phút này tôi đang đối diện với 1 con sói đói háu mồi…
- ---------------------------------
Tôi khóc thét lên khi thằng Khoa xuất hiện sau bức tường, nó đứng sững nhìn tôi như bị hoá đá đến 2’. Tôi thì nín thở và… đứng im bất động trong vòng tay của gã đáng ghét đó. Hắn thì cứ chăm chú nhìn tôi như ko hề hay biết có ai đứng sau lưng mình, hắn có lẽ là ko cần quan tâm.
Thằng Khoa quay mặt đi và ko nói tiếng nào. Nó bước vội và biến mất sau bức tường 1 cách nhanh chóng cũng như cách nó xuất hiện.
- Bỏ tôi ra… - Tôi vừa thét vừa khóc thét lên, lần này tôi đã ko còn đủ bình tĩnh và chịu đựng nữa. Tôi ko đủ khả năng cầm cự tiếp.
Tướng Quân nới lỏng vòng tay thôi ko xiết tôi nữa, tôi nghĩ là hắn biết mình đã đi quá đà và cũng đã đến lúc dừng lại. Hắn đứng lặng đi và quay lưng lại, ko dám nhìn tôi. Còn tôi, tôi… tôi… ngồi phịch xuống đất và khóc nức nở như 1 đứa con nít bị giành mất kẹo. Chỉ vì hắn!!
- Tại sao cứ thích phá tôi? Tôi đã làm gì sai?? Tôi đã làm gì phật ý?? Nếu vì những lần trước đụng chạm thì tôi xin lỗi, tôi ko cố ý mà… đừng theo phá rối tôi nữa có đc ko?? – Tôi vừa nói vừa khóc, tôi đã bị ức chế quá nhiều. Tôi đâu có muốn hắn đến gần mình, đâu có muốn hắn xen vào cuộc sống của tôi và cũng ko hề thích sự có mặt của hắn.
…
5h30’ sáng ngày hôm sau.
Sáng sáng, có lẽ là lâu lắm rồi tôi mới có thời gian tập chạy bộ lại. Tôi muốn tập thể dục để có 1 cơ thể khoẻ mạnh và sức đề kháng cao để ko bị ốm o nữa… đó là quyết định mấy tuần trước của tôi còn dư âm lại và mãi đến hôm nay tôi mới có cơ hội thực tiễn. Tôi đã phải để chuông đồng hồ báo thức lúc 5h20’ và phải ráng hết sức mới nâng đc bộ mình của tôi ra khỏi giường. Tôi lết lết từ trên nhà xuống dưới sân, từ ngoài sân tới cái cổng lớn và nâng bộ mình của tôi ù àh ù ạch chạy gần 1 cây số xuống sân vận động. Đó là 1 quãng đường dài và “mệt mỏi vô cùng” vì tôi là chúa lười biếng hoạt động cơ thể và cũng ko thích thú việc đi ngắm cảnh buổi sớm.
Chạy chưa đc 2 vòng sân là tôi đã thở hổn hển, trái tim đập bình bịch còn tai chân thì tê rần, đầu óc quay cuồng vì mệt mỏi. Tôi ráng lết thêm vài chục mét nữa cho hết cái vòng sân này rồi nghỉ mệt. Tí chốc nữa sẽ có mà “nằm sấp” trên mặt đất thay cho việc hít đất của tôi, tôi thề với thiên chúa là công việc tập thể dục khiến tôi ko thích thú và tôi ko hiểu sao mình phải làm mấy chuyện ngu ngốc này nữa. Dạo gần đây tôi hay bị mất ngủ và thường làm những chuyện “tự động hoá” mà đầu óc tôi ko thể kiểm soát. Tôi hay sống 1 kiểu vô hồn như vậy.
Vừa chạy vừa suy nghĩ khiến tôi ko tập trung và rồi… tôi ngã 1 cái ịch như bịch muối rơi xuống bãi có bên bờ sân vận động. Cái sân thì hơi cao so với mặt đất và dưới bãi cỏ là 1 cái trũng lớn, rơi từ trên đó xuống thì ít nhiều cũng cảm thấy đau và bạn… sẽ nằm 1 đống ở đó nếu bạn đang mệt mỏi.
- Áah… đau quá!!!!
Tôi lại quen thói và thét lên như mọi khi, mỗi cái lúc mà tôi thấy khó khăn hay là vô vọng thì tôi hay làm vậy. Thét lên trong nỗi chán chường.
- Đau lắm hay sao mà la to vậy nhỉ?