- Ông tỉnh lại đi!! Ê… nè… - Tôi lay gọi hắn dậy, 2 tay đập lên mặt.
Gã im lặng.
- Êeeeeee… tỉnh lại!!! Ông tỉnh lại ngay!!!! Tỉnh lại đi ông Quân…
Gã cũng im lặng.
- Tỉnh lại!!! Tỉnh lại… aaaaaa… - Tôi thét lên bên tai hắn và bóp miệng hắn để gọi dậy.
Gã vẫn im lặng như tượng, 2 mắt nhắm nghiền còn môi mỏ thì tái xanh tái mét.
Tôi bắt đầu tê rần cả người, tay chân quíu lại còn tim thì đập loạn xạ. Tôi hổng dám tin là hắn chết đâu.
- Áaaa… á á á… á… bớ người ta cứu người!! – Tôi thét rú lên.
Cũng hổng có ai lên tiếng đáp lại.
- Bớ người ta cứu người… aaaaaaaaaa… bớ người ta… - Tôi nhảy dựng lên ở trên mép bờ ao còn mắt mũi thì đỏ hoe, tôi đang khóc mà.
Lại hổng có ai đáp trả, nãy đến giờ cái tôi nhận đc là sự độc thoại của mình.
- Huhhuu… ông đừng có chết nha!!! Ông đừng chết nha!!! – Tôi lay gọi hắn dậy, tôi nghe nói đâu rằng khi ai đó bất tỉnh mà mình khóc lớn là ba hồn bảy vía người ta quay về để tỉnh lại. Tôi cũng muốn thử cho biết có linh nghiệm ko, với lại nước mắt tôi có dư mà tôi thì hổng cầm lại đc (#_#). Tôi chắc là khóc vì hắn hay sao ấy?!
Gã ko thay đổi bao nhiêu thần sắc, môi vẫn tím.
- Hic… huuu… ông hong đc chết đâu!! Ai đời đi chết đuối dưới ao cá Dzồ chứ… Hong đc chết mà!!! – Tôi luýnh quýnh tay chân và bắt đầu nói sảng.
“Xoa bóp tim – hô hấp nhân tạo khi có người bất tỉnh.”
Có ai đó wăng cho tôi cái ý nghĩ này và nó tót lọt chạy thẳng vào tai tôi, thông lên não… báo với các xung thần kinh xi náp khác.
- Phải rồi, xoa bóp tim trc!! 2 lần xoa bóp, 1 lần hô hấp… - Tôi tát vào mặt mình 1 cái để trấn tỉnh lại. Thì ra, có bao nhiêu đó thôi mà tôi cũng ko nhớ ra đc… tôi hậu đậu quá!! (@[email protected]) Mà trc hết là phải làm cho nhanh kẻo hắn tắt thở vì nước ngập phổi mất.
Tôi ép 2 lòng bàn tay vào nhau và bắt đầu xoa bóp tim cho hắn. Tôi để tay lên lồng ngực và ép lên đó 2 cái.
Rồi đến phần hô hấp… Hồi cái lúc ngồi trong lớp học Quân Sự thì tôi đã đc giới thiệu mục này, chỉ đơn giản là mình lấy tay bóp cái miệng người ta, hít thật sâu 1 luồng hơi vào phổi rồi tiếp theo là Hà Hơi Thổi Ngạt vô trỏng… tôi nhớ lại lúc tôi học tới đó là tôi phải cười sặc sụa vì ko chịu nổi những cảnh tưởng tượng của mình, tôi tưởng lại là lúc đó sẽ hôn cho đến chết cái người bất tỉnh nếu người đó quá đẹp! Giờ thì, đấy… nó đã biến thành sự thật và tôi tự hỏi tôi có can đảm làm vậy ko chứ (^_^!)… Người đẹp thì có mà sự gan dạ thì hong.
- Ông lời quá rồi còn gì. – Tôi nói 1 mình rồi bóp miệng hắn ra, tôi hít thật sâu vào phổi và bắt đầu “giở chiêu” y như mình đã lỏm đc từ mấy ông thầy dạy cho.
Cái luồng hơi đi sâu vào trong môi hắn và nằm ở trỏng… nó thông đạo lên đâu tôi ko biết mà tôi chỉ biết là tự nhiên có cái gì đó là lạ xuất hiện. Tôi đang lạy thiên chúa đây… Tôi tội lỗi lắm rồi!!!
…
2 vành môi hắn tự nhiên nhúc nhích và mím chặt lại, cái lưỡi ngọ ngoẹ và rồi gã đột nhiên dựng lên, ôm chầm lấy tôi mà hôn thiệt sâu.
Tôi bị chích điện ngay giây phút đó và rồi… bị tê liệt như ai đó phun lên mình tôi 1 đống sáp. Tôi ko tài nào làm cho cơ thể mình động đậy để thoát ra khỏi giây phút đó… cái giây phút đc ngừơi ta hôn mình. Nó thì thích lắm!!
- -----------------------
- Ông chơi xấu, gạt tui hả? – Tôi ngồi xoay lưng lại với hắn, lưng 2 đứa châu vào nhau. Nãy giờ, tôi đang làm lẫy hết mình vì xấu hổ. Rõ ràng, đó là cách chống chế hay nhất hiện giờ.
- (!_!) Anh đâu ngờ nhóc làm thiệt, hô hấp nhân tạo cho anh… Mà, có ngừơi hôn mình thì tội gì ko hôn lại. – Gã cười khúc khích phía sau lưng tôi.
- Nham nhở, chơi xấu zậy mà cũng đc hả? Làm tui sợ ông chết ko àh…
- Zị mới biết nhóc lo cho anh tới mức nào. Đó, zờ còn chối là ko có thương anh đi! – Gã ranh ma lẫn trắng trợn nó cho tôi những dòng chữ đó, tôi ko ngờ gã lại biết đc tim đen của mình (>_<), mà chung quy cũng tại tôi… ai lại đi nói cho hắn biết là mình vì mất sợ dây chuyền của hắn tặng đến độ cuống lên làm chi?! Huuhuu… Tôi dại quá!!
- Thì… thì… - Tôi ấp úng.
- Mà nhóc la lớn quá nhá! Lần sau, có la thì la nho nhỏ thôi, anh muốn điếc cả tay này. – Tên Quân bắt đầu giở trò chọc phá tôi tiếp tục.
- Hor… mình lo cho ai đó ko ngờ lại bị nói xỏ. Lần sau, sẽ ko có nữa!
- Mà, anh thích đc vậy đó. (^_______^)
- Sẽ ko có dịp lừa tui lần 2 đâu.
Tôi cúi mặt xuống và im lặng, tôi đang thẹn đỏ cả mặt còn tim thì đập bình bịch trong lồng ngực. Gã đã chinh phục tôi rồi chẳng? Liệu tôi có thích gã thiệt ko hả??
- Nè… - Gã chìa tay ra phía sau lứng, phía có tôi ở đó.
- Gì? – Tôi trợn mắt.
- Trả lại cho nhóc con đó! – Gã mở lồng bàn tay ra…
Tôi suýt nữa là thét lên, thì ra nó còn đó. Thì ra nó còn đó… thì ra là nó còn…
- Sao mà… sao mà…
- Anh ko thể ngờ là nhóc lại giấu nó trong ngực áo. Đeo nó bao lâu nay mà anh ko tài nào thấy đc, nhóc ghê lắm nhá!!! – Gã cười với tôi bằng nụ cười thiên thần, nụ cười đẹp tuyệt vời của gã đang sở hữu.
- Tui… tui… tui… - Tôi cà lăm và bắt đầu ú ớ trong họng.
- Nhóc thích anh lắm hả? Anh ko hiểu nhóc sao chứ anh thì thích lắm đấy… Hãy hứa là đừng làm anh phải đắn đo vì nhóc nữa đc ko? Hãy nói là nhóc luôn cừơi tươi cho anh ngắm đc ko? – Gã đặt sợi dây lên lòng bàn tay tôi và ép nó chặt lại.
- Tui… - Tôi muốn trốn câu trả lời này, tôi ko tài nào có thể chấp nhận nó và chịu cho mình nói trc hắn.
Tôi bật người dậy và chạy đi.
- Nếu nhóc chạy thì có nghĩa là nhóc thích anh thật lòng. Còn nếu nhóc đứng lại là nhóc ko thể quên anh. – Gã la lớn.
Tôi bịt chặt tay lại.
- Nhóc bịt tay nghĩa là anh rất quan trọng trong tim nhóc, bỏ tai ra là hứa sẽ thương anh thật nhiều.
Tôi ko hiểu sao mình vẫn còn nghe đc. Thế là, tôi đành phải lủi vào 1 góc bên tai trái.
- Trốn tránh thì nhóc thật lòng dành cho tất cả, rẽ sang trái là muốn trái tim anh khắc tên nhóc, rẽ sang phải là nhóc muốn bộ não anh ko ngừng hiện ra hình ảnh của nhóc.
- Tui ghét ông!!! – Tôi thét lên.
- Ghét thì có nghĩa là nhóc trốn tránh sự thực, tại vì tim nhóc ko thôi truyền cho nhóc ý nghĩ là anh quan trọng nhất!!!
Tôi thề là tôi ko có thích hắn 1 tí nào đâu, tôi thề là ko có mà… ko có… 1 tí cũng ko…