• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trích:

Mọi người ơi! Đến tận tập này thì tất cả những rắc rối, khó khăn và chuyện tình cảm dây dưa đến độ không tìm ra lối thoát của Phong và Khoa đã có sự lí giải. Cuối cùng, Phong đã nhận ra chân lí từ tình cảm của mình, Khoa không phải là sự chọn lựa duy nhất và không phải lúc nào người mình thích sẽ ở bên cạnh mình như mong muốn. Song song đó, bí ẩn về Quân cũng dần được hé mở phần nào, chúng gây nhiều sự ngạc nhiên cho mọi người phải không?

Tiếp tục mạch truyện, tuy rằng phía Khoa đã được giàn xếp ổn thoả nhưng cũng vì lí do đó, chị em Dustin cũng bắt đầu hung hăng hơn trong mọi biện pháp, quyết tâm “xử đẹp” Phong để loại đi con rầy nâu làm phá hỏng mọi thứ của chúng. Lúc này đây, Quân càng lúc càng không thể bảo vệ Phong chặt hơn vì Tina có rất nhiều cây si dại của ả; không phải cô đơn, cô cháu gái họ bất trị tên Mỹ Kim và người bạn thân của Phong là Hậu quyết định không để bạn bè mình bị ức hiếp. Phong cũng nhận thấy mình không nên tiếp tục chịu đựng thiệt thòi nữa, nhịn là nhục chứ không phải nhịn là xong chuyện.

Vậy kế hoạch mới để hất cẳng Phong đi là gì? Quân còn có bao nhiêu bí mật? Kim và Hậu sẽ hành động ra sao để giúp Phong? Và trên hết, chính Phong sẽ còn xử trí trước những bế tắc ra sao, có cách nào để chuyện tình của họ sẽ kết thúc đẹp như người ta vẫn nghĩ? Tất cả sẽ có lí giải ở những đoạn cuối này.

Suỵt…!

Quán nhậu Long Phụng

- Hơiiii dà dà…!!!

- Hớiiii da…

- Chậc…!

Cả ba đứa chúng tôi ngao ngán thở dài trước làn khói thơm lừng của mấy món nướng. Thịt rượu ê hề trước mặt mà sao chẳng đứa nào tham cho đặng.

Trái ngược với khung cảnh của bàn nhậu mà ba đứa tôi xí được, mấy cái bàn xung quanh phải nói là… hết sức, hết sức náo nhiệt và ồn ào. Chỉ độ chừng năm phút là cái câu “dzô… dzô…” nó phọt ra, chén chú chén anh, ly tạc ly thù thi nhau cụng côm cốp rồi mạnh ai nấy ực vào. Kẻ giành người giật, đồ nhậu thì ít mà dân tham ăn thì nhiều vô số kể. Chẳng bù cho bàn của tôi, đồ ăn thì nhiều mà không đứa nào có lòng ăn mới đau chứ.

- Cậu! Cậu ăn đi hong thôi khét hết trơn. Ăn đồ khét ung thư dzú đó cậu. - Chỉ chỉ đôi đũa vô bếp nướng, con Kim vẫn chống cằm nhìn tôi, uể oải mời gọi.

Tôi thật sự ăn không vô.

- Dzú tao không bự, xẻo bớt cũng ma nào thấy đâu. Mày ăn đi! Còn tôm, mực, thịt bò mày không ăn xí bỏ phí lắm! – Bình thường là mớ đồ ăn này không bị ế dữ vậy đâu, chẳng hiểu sao bữa nay tôi thấy trong bụng chán lạ.

- Mấy con chó sắp mần sinh nhựt rồi. – Nói dứt câu, con Kim mở nút chai rồi châm rượu vô li, đưa lên miệng uống theo cái kiểu khổ tận cam lai mà hiếm khi nó biểu thị.

- Còn bà nữa, ngồi thừ lừ ra như tượng ông tà hoài dzậy, định ngồi thiền hả pà cố nội? – Quay sang phía Hậu, tôi đá chân hắn ra hiệu.

- Tao mặc niệm cho tình yêu của tao. Nó đang khô héo và sắp sửa lụi tàn chỉ vì thiếu giọt nước mưa của ái cảm, tim tao đang thoi thóp từng nhịp cuối cùng của nó… - Buông đôi đũa xuống vội, tên khùng Hậu bắt đầu bịt lồng ngực lại và rên rỉ như đang bị ai đó moi tim móc ruột ra.

- Thôi! Sến chết được! Định ở đây rên rỉ tra tấn tui hả? - Cướp lời, tôi hằn học la lên.

- Điệp ơi mai anh lên chốn thành đô đèn hoa gực gỡ xin Điệp đừng quên mối tình quê con xông nh õ nơi bến đò xưa em dò dỏ mong chờ… - Nín thở, pà Hậu hát luôn một câu vọng cổ trong tuồng Lan và Điệp theo lối Nam Bộ rặt ri. Nghe buồn não ruột!

- Trời ơi! Do bởi giữa chiến trường sa cơ thọ tiễn nên Võ Đông Sơn mới đành chia tay vĩnh viễn Bạch Thu Hà!!!!!!!!!!!!!! – Không kém cạnh, con Kim cũng hốt liền một câu để lấy le. Tôi chỉ có thắc mắc là tại sao nó cũng biết vọng cô cơ chứ? – “Đông Sơn chàng ơi! Chiến trận xông pha, giữa cuộc đời đầy sóng gió miên man thiếp chỉ biết khấn phật lạy trời đợi ngày chàng hồi chinh…” – Đã vậy nó còn thuộc thành thạo nguyên cả một đoạn dài mới thú.

Cả quán nhậu im ru. Tôi cũng chẳng biết làm sao. Hai cái đứa này coi mòi rất hợp gu, lại còn hiểu ý nhau như bạn tâm giao từ lâu lắm dzậy áh. Có thể những ngày sắp tới nếu không có gì trục trặc thì sẽ có một cuộc kết nghĩa kim lang gì ở đây rồi.

- Hay! Quá hay!!

- Con nhỏ này nhìn ôm ốm dzị mà hát dzọng cổ nghe ngọt ghê há!

Sau màn im lặng là một tràng vỗ tay cổ võ con Kim và bà Hậu y như nghệ sĩ sân khấu được tung hô. Mấy ông bên cạnh thì xuýt xoa ngợi khen, có vài người còn tới mời cụng ly với tụi nó nữa mới thú.

- Ai dà! Sao khi hát xong tự nhiên cái nhẹ nhõm hẳn, y như mang cái bao cát mấy trăm ký trên người, tự nhiên nó vuột miệng đổ hết ra. Sướng! – Hậu rót liền hai ly rượu rồi nốc cạn một cách nhanh chóng.

- Ông bà mình kể cũng hay, sáng chế ra vụ ca vọng cổ này để xả xì – trét đúng là không gì bằng. Ở trên trển tui mà điên điên thì chỉ có nước bật đầu Ka – ra – ô – kê lên rồi rống hết nguyên buổi trưa mới sướng. – Con Kim tự hào khoe khoang.

- Hai người hạp gu dữ há?

- Chị em tốt mà hớ! – Đá lông nheo nhìn Hậu, con Kim cười man rợ.

- Tao chị mày em mới được. - Hậu cũng không ngần ngại đáp lời.

Một sự thực không thể chối cãi là con Kim đã nắm được tẩy của tôi, nó biết nhiều thứ hơn tôi nghĩ. Con này tinh quái lắm, tối bữa đó nó không chịu đi chơi mà lại rình theo tôi từ phía sau, rình cho bằng được. Đừng có hỏi tại sao Quân không phát hiện ra nó. Cái thứ nhất là xe tôi phi nước đại không bằng con ngựa quý của hắn là một điểm. Thứ nữa là hắn không thèm để ý gì đến xung quanh, chỉ biết trong đầu một suy nghĩ lúc đó là ghen, ghen, ghen và ghen thì làm sao nhận thức được gì, tôi thì chỉ biết “co rụm” lại ở phía sau, làm quái gì dám nhúc nhích chứ.

Con Mỹ Kim này tuy có hơi nhí nhảnh quá mức nhưng bù lại nó được cái kín miệng, chỉ lấy cớ ra hù doạ tôi dẫn nó đi chơi cùng chứ không thọc mạch gì với ai. Thậm chí nó còn tìm ra bà Hậu để có bạn có bầy ở đây nữa cơ đấy.

Xeoe… èo…

Thả một miếng thịt lên bếp, Hậu chỉ tay rồi xoa đầu tôi mà rằng:

- Nhìn đi! Mấy thằng đàn ông cũng như nó dzậy, chỉ là một miếng thịt thơm, mình thích thì bỏ lên bếp nướng nó, chín thì bỏ vô miệng nhai nhai nhai rồi nuốt ực. Lúc bỏ lên nó chỉ dám kêu cái xèo.

- Phải! Chí phải! Uống thêm miếng nước cho tụi nó trôi xuống bao tử, vô trong đó rồi tiêu hoá cho bằng hết, mắc gì phải bận tâm đầu óc. – Đưa bình trà đá ngang mặt tôi, con Kim rót đầy một ly ra, ực một hơi như thể nó đã không được uống nước mấy ngày rồi.

- Mấy người nói hay quá há. Nãy giờ ngồi than thở rồi tự nhiên tươi roi rói như cá ươn ướp phoọc – mon, bày đặt dạy đời nữa. – Tôi trề môi khi dễ.

- Ậy! - Hậu giơ tay, chặn câu nói của tôi lại. – “Tao vừa nghiệm ra một chân lí là: Nếu tao buồn thì tao dại, bữa nay tao chưa tìm ra người yêu mình thì ngày mai chắc chắn sẽ có!” - Rồi nó quả quyết bằng một ngoạm thịt nướng vào mồm mình, nhai ngồm ngoàm.

- Đúng rồi! – Con Kim đập bàn tán dương.

- Mày thì sao? Tự nhiên hồi nãy tàn tạ như bông huệ héo sao giờ xanh lè xanh lét như cỏ đuôi phụng mau dzị?

- Tui nghĩ tới tại sao mình dzì một thằng con trai mà phải làm nhiều thứ, tới nước trốn dzề dzưới này dzì sợ bị mấy thằng du côn nó bằm thịt ra thì hối lắm, hối hận ghê gớm lắm! Nhưng mà đợi hết tháng này, đại ca bảo kê của tui lo xong công chuyện ngoài Bắc xong, ổng dzề là chết cha mấy đứa nó dzới tui. Bởi dị mới xảng phái!

Lại không hẹn mà cùng, con Kim cùng bà Hậu cùng phá lên cười.

Duy chỉ có tôi, còn lại một mình tôi là vẫn thấy chán nản.



Buổi trưa, trời khá oi bức nhưng không khí ngoài trời vẫn không làm người trong quán cảm thấy mệt mỏi vì ở đây có mở quạt đá và phun sương.

- Bà biết hong, tui nhiều khi bực ổng dễ sợ luôn! Ngu gì mà ngu thí ớn hà, bị đánh bị chửi như con… còn tệ hơn con chó mà cũng im ru, không dám làm gì lại. Phải mà gặp tui con nhỏ đó như cái mềm rách rồi! - Giọng của con Kim nghe vừa bực dọc xen lẫn cau có.

- Một câu nhịn thì… chín câu lành mà mậy! – Tôi lấp liếm trả lời. Trước mặt Hậu, tôi không muốn nó nghĩ mình quá sức yếu ớt như dzậy, thể nào nó cũng chửi tôi cho xem.

Biến sắc mặt, Hậu liếc tôi muốn nổ đom đóm.

- Phải mày hong thằng kia? Mày ngu dzữ dzị sao? – Gã bực quá nên không kiếm chế được bản thân, hoá suy nghĩ thành hành động, lấy tay bẹo mặt tôi một phát đau điếng.

- Hong phải mà! Đừng nghe con Kim nó nói. – Tôi chối bay biến.

- Có đó! Thằng này nó… í lộn cậu tui ngu dzậy đó. – Con Kim vẫn châm thêm vào. Nhỏ này… tôi ghét nó ghê.

- Tao đã dạy mày là ra đường ai sao thì mình dzậy, đứa nào muốn chơi tới bến thì xúp nó lật đò luôn chứ sao mày nhịn hả mậy? Con này sao ngu quá!! Ngu quá hà!!!!!!! – Hậu nổi tiếng dữ dằn, chưa ai dám đụng gã ở đây. Nghe đâu lên xì - phố gã cũng có máu mặt lắm. Lúc trước, Hậu còn học ở đây thì tôi cũng được nhờ, không ai dám đụng vào. Số tôi là cái số sống nhờ, y như dây tầm gửi lựa cây nào mà chắc thì leo lên ở đợ dzậy đó. – “Mày không được để ai đánh mày nữa biết hong? Chỉ có tao mới có quyền đánh mày thôi!” - Thằng này sao mà… lôi thôi hơn phụ nữ nữa.

- Tui đánh hong có lại chị em nó mờ! – Thú nhận sự thực, tôi cúi mặt xuống đất, xụi lơ.

- Sao tui nói cậu để tui xử nó mà cậu cũng không chịu? Cậu nhát gan thôi! – Con Kim nói bằng giọng châm chọc.

- Mày có thấy chị em nó tác oai tác quái chưa mà mày nói? Tao chứng kiến tận mắt, đã từng một lần bị con khủng long đó nó cào cho tét mặt ra rồi nè. Mỗi lần đi đâu tụi nó cũng đi chung hết chứ đi một mình cho tao nhờ sao? Tưởng ai thích nhịn hả, tao cũng muốn đánh lại lắm chứ mà có dịp đâu. – Nói hết những nỗi uất ức nghẹn ngào trong lòng, tôi thấy quả đúng nó nhẹ nhõm ghê lắm. – “Nãy giờ tui rầu rĩ cũng chỉ vì sợ mai mốt chị em nó không bỏ dịp, mất hết nhân tính rồi làm đại, hè nhau úp tô là tui chết mẹ luôn chứ đừng nói là còn cơ hội lại mấy người chớ đừng nói là tụ ba tụ bốn đi ăn nhậu kiểu này nữa.”

- Xời! Tưởng gì, hoá ra mày sợ con quỷ Ti… Ti… Ti gì mậy? - Hậu gãi trái tai lia lịa.

- Tina!

- Ờ, Tina gì gì đó. Sợ làm chó gì, có tụi tao bảo kê mày đếch cần lo chi cho mệt xác! - Vỗ ngực tự tin, Hậu quay sang con Kim cười hiểm ác. – “Phải hong em gái?”

- Chí phải! Chị em tui ở đây cậu sợ gì nữa.

- Tụi nó có võ, dân Tây lai thiện nghệ như tụi nó khó đụng lắm. Con Tina còn biết dụ trai, biết chơi võ Miêu trảo, biết điểm yếu của tui nữa. Đã dzậy mà thằng em nó thì khoẻ gớm. Đi đâu lúc nào cũng có…

- Có tụi tao đây thì sợ gì! – Hai đứa nó nói một câu đầy tự tin cổ võ tinh thần cho tôi.

- Chị em nó hội đồng dữ lắm áh! – Tôi phải làm nhục chí khí của hai đứa nó.

- Có tụi tao đây thì sợ gì! - Tụi nó vẫn quyết tâm.

- Nguyên một đám cô hồn của con Tina, thằng Khoa chưa chắc gì nó bỏ cuộc…

- Có tụi tao đây thì sợ gì! – Càng lúc hai đứa điên nầy càng quyết tâm dữ dội, tụi nó hung hăng ra mặt.

Nếu tui đánh lộn thì sẽ mất hình tượng, Quân sẽ nghĩ tui đanh đá, sẽ làm hỏng vẻ đẹp “trong sáng, yếu đuối” của tui trong mắt ảnh rồi sao? – Cái lí do này là tôi ngại nhất nè. Nếu biết tôi có khả năng phản kháng thì chắc gì mai mốt Quân còn đi theo bảo vệ tôi, ảnh sẽ để tôi tự sinh tự diệt, thậm chí không thèm đoái hoài nữa thì tôi sẽ… mất hết quyền lợi. Tôi hong muốn đâu mà! Huhhhuhu…

- *** sợ! – Con Kim khoác tay phủ định.

- Rồi cái…

- Nín! Nghe tao nói! - Hậu nghiêm giọng rồi ghì vai tôi, nói chắc nịt: “Sẽ không có chuyện gì làm khó được mày đâu, tao thừa biết mày giỏi lắm, mày thích nghi mau mọi thứ mà. Nghe tao! Nếu mày có chuyện, tao và con Kim sẽ không bỏ mày đâu, yên tâm được không?”

- Đừng lo gì hết! Tui dư sức nhổ lông sống con cọp cái đó mà.

(T_T) (R_R) Tại sao tôi lại có những người bạn tốt vậy chứ? Tại sao sau bao nhiêu bất hạnh đến bên mình mà vẫn còn có nhiều người bên tôi, lúc nào cũng bảo bọc và chở che cho tôi thế này? Bởi vì họ là người yêu, là bạn của tôi sao?

- Uống hết ly này mày đừng sợ nữa, okay?! - Hậu nhướng mắt đầy tự tin rồi làm gọn ly rượu đế gò đen trong tay.

- Chơi cho đẹp, chơi cho người ta nể mình mới sướng! – Con Kim cũng uống cạn ly rượu của mình.

Tôi vẫn còn hơi do dự một chút…

- Sợ hả?

- Hong phải! Tui…

- Nam nhi chi chí, đầu đội trời không muốn lại muốn đội quần mang nhục sao mậy?

- Tui hong có… Sợ ai chứ? Chơi thì chơi hà! – Tôi lấy hết can đảm, hít thật sâu và thầm nói câu “tự tin lên” với chính bản thân mình.

Một ly rượu kiểu này không có nhiều hơi men nhưng nó cất đầy tình bằng hữu.

Giờ ra chơi - Lớp của tôi

- Ai muốn đặt gì đặt nha! Tài, điểm, xỉu gì cũng được hết. Ai chưa đặt thì đặt nhanh nhanh dùm, đặt rồi thì lấy tay ra để người ta khui lẹ nào!! - Thằng Tân ghẻ với chất giọng khào khào vang lên từ trong góc, nó đang làm cái tụ lắc xí ngầu.

Góc của nó là hỗn loạn nhất, đủ mọi thành phần của lớp tôi: Trí thức, dốt đặc, tiểu thư, công chúa, đại ca, đầu gấu… Thậm chí mấy đứa ở lớp bên cạnh cũng chạy sang bỏ tụ cho thêm xôm. Coi mòi vụ lắc xí ngầu này làm ăn rất phát đạt, thằng Tân ghẻ với thằng Cơ hùng cái, nãy giờ hốt bạc tụi kia rồi. Tụ này là đắt nhất vì dễ chơi, mau thấy kết quả cũng rất ư là an toàn; nếu giám thị tới thì lụm ba con xúc xắc quăng lẹ ra cửa sổ là xong phim. Ấy vậy nên xí ngầu là sự lựa chọn hoàn hảo.

- Thằng Phi mập đặt lẹ lên mày!

- Trời ơi! Con quỷ, chen hoài hong mệt hả má? Đứng xáp xáp vô lưng thằng Ngọc Dương quài dzị, **** hả? – Con Thư mè đen (mặt nó đầy mụn, giống hệt một rổ mè rắc trên cái bánh mì Như Lan) chửi xối xả vào mặt con Hạnh răng kẽm (nhỏ này thì niềng răng nên biệt danh này chết tên cho nó luôn chứ có gì lạ đâu) như má dạy con.

- Đặt Tài đi Phan Kim Liên.

- Xô quài sao tao bỏ tiền được! Thằng chó, đứng lui ra sao coi, đặt rồi mà chen chen lên quài mệt chết mẹ nè.

- Tổ cha thằng nào *** thúi quắc hà!

Cái góc xí ngầu là vậy, bên này là tụ Cá – rô ăn tiền với Cào ba lá cũng khá xôm tụ. Một ngàn hai ngàn tuy không nhiều nhưng đứa nào mà zùa rồi thì lời cả nút, bỏ một ăn sáu ngu gì không chơi.

- Bí đường nha con! - Thằng Phô đập bàn cười rũ rượi khi đối thủ của nó là con Gấm đại bại. Nó không giỏi gì ngoài mấy trò vớ vẩn; Cá – rô thì quán quân lớp tôi nó giành cái tem không ai dám xé ra dán lại trên mình người khác.

- Áh trới ới! 9 nút rồi… - Con Mai dù mỏ trớt nhảy lên muốn đụng nốc nhà khi lật ra chín nút. – “Tao nói tròn đầu là tròn đầu mà!”

- Bế! Nhiu nút? – Con Hiền liếc qua bên con nhỏ bạn thân của mình.

- Có sáu nút hà. Mày nhiu?

- Bù chết cha!

Con Mai nhảy chưa kịp hết mừng thì tới con Quyên heo sảng khoái lại:

- Ba cào! Yeaahh!!!!!!!!!!!!!! – Đôi guốc của nó xém chút gãy gót.

- Ba cào!!!!!! Aaháaaaaaaaaaaaaa… - Bên này, con Nhung cũng la làng lên không kém cạnh.

Khỏi bàn tiếp nữa, độ này là cứa ra chứ dại gì con Nhung nó chịu lật bài tiếp để đo nút hưởng sái. Biết tính nó quá mà.



- Ăn hả thua? – Tôi chu mỏ hỏi con Nhung lúc nó bước ra khỏi sòng bài.

- Ăn! Nhiều nữa là đằng khác. – Nhìn vẻ hí hửng của nó là tôi biết nó ăn toỏng te rồi, nhỏ này chơi gì cũng ăn hên hết áh. Đánh bài Cào ba lá với nó thì thà đừng chơi, đem tiền cho nó còn hơn. Ai ra tám nút thì nó lật chín, trúng chín thì nó ba cào, hễ một lũ bù thì nó hai ba bốn nút gì đó. Hên thấy sợ!

- Bao tui ăn kem trái cây đi! – Tôi nhe răng khoe mảnh.

- Ông chơi kỳ, tui bạn gái ông mà bắt tui bao là sao?

- Tại ai biểu ăn mần chi.

- Hớ! Có luật này nữa hả? Tui ăn bài là phải khao ông hả? Hong có đâu, mơ đi! – Suy nghĩ một chốc, con Nhung nhá nhem ra một cái gì đó như là đã quên khuấy đi lâu lắm rồi, hôm nay chợt nhớ ra. – “Bữa nay thứ mấy?”

- Thì thứ… Tư! – Tôi chớp mắt ngạc nhiên.

- Ngày mấy? – Nó típ tục hỏi.

- Thì… Ngày gì thì thây kệ cha nó đi! – Tôi giả vờ lơ đi.

- Ngày gì??? – Con Nhung phùng má nhìn tôi.

- Ngày gì ai biết ngày gì đâu ta? - Tiếp tục dửng dưng, tôi trông mắt nhìn xa rồi nhìn gần, ngóng gió ngóng mây.

- Một ngày trọng đại mà không nhớ hả? Tui ghét ông rồi!!!!!!!!!! – Con Nhung tốc lên chửi xối xả vào mặt tôi rồi giậm chân ình ịch, đi về bàn mình.

Cái con nhỏ này, có nhiu đó mà giận rồi.

- Hêy you! Lại đây tui nói nghe này nè! – Tôi kéo tay nó lại.

- Không!

- Ngoan! Tui cho coi này hay lắm!

- Hong!

- Cúc cu! Happy birth day!!!!!!! – Lấy con vịt nhồi bông của mình ra, tôi đung đưa trước mặt nó rồi nắm hai cái cánh con vịt, quạt nhè nhẹ. – “Thích hong?”

- Trời! Dễ xương quá hà! – Con Nhung reo lên thích thú.

- Chưa đâu! Bóp vô bụng nó cái đi! – Tôi làm ra bộ mặt thần bí.

Tò mò, con Nhung nghe lời tôi, bóp bụng con vịt một cái nhẹ.

“Ai lốp du… Wộ ái nị… Anh yêu em…” – Bị bóp một cái, con vịt nhồi bông nói liền ba thứ tiếng diễn tả chung một nghĩa.

- Nhìn nó sơ sơ dzị chứ tốn hơn cả trăm đó nha! Đừng nói tui tặng cho đồ rỏm rồi buồn há.

- Cám ơn ông nhiều! Cảm ơn Phong dữ lắm!!!!!!!

Thích thú, con Nhung nhảy tẫng lên, gạch lát dưới chân nó muốn nứt ra như bị chọi Thiên Ngoại Lưu Tinh. Đã vậy còn ôm tôi nữa chứ. Lúc đó thì thích ghê lắm! (6_^)

- Người ta nhìn kìa! – Tôi bật cười lên tiếng.

- Kệ người ta!

- Coi thằng Phong dzới con Nhung đóng phim Hàn Quốc kìa tụi bay! – Nhỏ Thư mè đen xí xô xí xào kêu gọi toàn dân.

- Hun đê! Hun đê!

- Phim Hàn Quốc cái coi!

Lớp học của tôi bắt đầu xáo trộn.



Nhìn thoáng ra cửa sổ, tôi thấy một dáng người quen thuộc. Hắn đập tay lên tường một cái ịch rồi hằn học bỏ đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK