Hồi lâu không có đi ra ngoài, hai người hằng ngày đều làm ổ trong nhà, cuộc sống trôi qua bình thản lại ấm áp. Buổi tối ăn cơm xong, Sở Khanh Hàm cầm sách ngồi trên ghế sô pha lật xem, Minh Tư cũng xách laptop tựa vào người Sở Khanh Hàm nhàm chán lướt mạng, trong lúc vô tình dừng lại trước một bức hình phong cảnh, không nhịn được tán thưởng, “Thật xinh đẹp.”
Trong hình là đỉnh núi hùng vĩ, bầu trời xanh biếc, vạn dặm không mây, khí thế phóng khoáng, tự do bất tận, làm cho Minh Tư giống như hãm sâu vào nó, trong đầu vẽ ra vô số tưởng tượng.
Sở Khanh Hàm theo thanh âm của Minh Tư nhìn qua, không có lên tiếng, nhưng thả sách trong tay xuống bàn nhỏ bên cạnh, một tay ôm eo Minh Tư, điều chỉnh tư thế thoải mái, ôm Minh Tư vào trong lòng cùng thưởng thức những bức hình phong cảnh khác. Bất đồng chính là, Minh Tư chỉ đơn thuần thưởng thức, còn ánh mắt của Sở Khanh Hàm lại chú ý đến nhiều thứ hơn.
Xế trưa ngày hôm sau, Lục Phong luôn khôn khéo lão luyện lại xuất hiện, trong tay không xách theo văn kiện như lúc trước, mà là hai tấm vé máy bay cùng một số tờ rơi quảng bá phong cảnh.
Minh Tư quay đầu nhìn về phía Sở Khanh Hàm đang đứng bên cạnh mình, trong lòng tràn ngập ấm áp. Cậu biết đây đều là Sở Khanh Hàm đích thân an bài, cho nên đối với ‘lễ vật’ này Minh Tư cũng không có từ chối, sau khi tiễn Lục Phong rời đi, liền trở về tặng một nụ hôn thật to, cộng thêm một bữa tối thịnh soạn.
Hai ngày sau, hai người mang theo hành lý ngồi lên máy bay, Minh Tư cho tới bây giờ chưa từng ra khỏi nhà đột nhiên phát hiện một vấn đề vô cùng nghiêm trọng, mặc dù bọn họ ngồi là khoang hạng nhất, rất thoải mái, rất yên tĩnh, nhưng cậu lại không cách nào tránh khỏi một chuyện, cậu bị say máy bay, hơn nữa còn thuộc loại nghiêm trọng.
Từ lúc máy bay cất cánh, sắc mặt Minh Tư liền không tốt, hai mắt nhắm nghiền, trán lúc nào cũng ẩn hiện mồ hôi, lông mày nhíu lại thành từng rãnh vết nhăn, tựa như rất thống khổ, cộng thêm sắc mặt còn lộ ra xanh trắng, khiến cho sắc mặt Sở Khanh Hàm ngồi ở bên cạnh cũng chẳng khá hơn. Nhận lấy thuốc Lục Phong đưa tới, đút cho Minh Tư uống, nhìn người mơ màng ngủ mà lông mày vẫn nhíu chặt, trong lòng Sở Khanh Hàm liền sinh ra hối hận không thôi, vốn muốn làm cho Minh Tư vui vẻ, kết quả lại khiến cho Minh Tư chịu nhiều khổ sở như vậy, loại tâm tình đau lòng cùng hối hận này, cho đến lúc máy đáp xuống mặt đất, vẫn không có tiêu tán.
Máy bay hạ cánh, không đành lòng quấy rối giấc ngủ thật vất vả mới có được của Minh Tư, Sở Khanh Hàm nhẹ nhàng ôm ngang người trong khuỷu tay, chậm rãi bước xuống máy bay. Bên dưới sân bay đã sớm có một nhóm đông người chờ đợi, thống nhất tây trang màu đen, mặt mày nghiêm chỉnh, nhìn thấy Sở Khanh Hàm đi xuống, rất tự giác dàn thành hai hàng hơi cúi thấp người, cung kính nghênh đón Sở Khanh Hàm.
Mặc dù rất ít khi thấy ông chủ của mình, nhưng đã sớm nghe qua ông chủ không thích đụng chạm vào người khác, thế nhưng lần này lại ôm một người đàn ông bước xuống máy bay, không dám suy đoán bậy bạ, lại không thể cầm lòng mà tò mò, nhưng cũng chỉ giới hạn trong lòng, không dám ngẩng đầu lên tìm tòi kết quả.
Ngồi lên xe, Sở Khanh Hàm vẫn ôm Minh Tư, sợ Minh Tư ngủ không yên, Sở Khanh Hàm cũng không thay đổi tư thế, cẩn thận ôm người vào trong lòng, đến lúc xe tiến vào một biệt thự sang trọng, Minh Tư ngủ say thật lâu mới chậm rãi mở mắt ra, mê mang nhìn xung quanh, trí nhớ có chút gián đoạn, nhưng khi thấy bản thân mờ ám nằm trong vòng tay của Sở Khanh Hàm, trên mặt Minh Tư liền đỏ ửng. Dẫu sao đây là bên ngoài, trong mơ hồ còn thấy không ít người đi theo phía sau, mặc dù những người đó như cũ cúi đầu, không ai dám nhìn về phía bên này, nhưng Minh Tư bị ôm ấp có chút ngượng ngùng liền vùng vẫy muốn ngồi dậy, lại bị Sở Khanh Hàm ôn nhu ôm chặt hơn, “Đừng động, ngoan.”
Mặc dù ba chữ ngắt khúc thành hai nửa, nhưng vẫn không che giấu được cưng chìu bên trong, nhìn khuôn mặt không biểu tình của Sở Khanh Hàm, Minh Tư liền thành thật không tiếp tục động đậy, chẳng qua là đem mặt vùi vào trong lồng ngực của Sở Khanh Hàm, quyết định làm một con đà điểu hạnh phúc.
Đi vào phòng ngủ chính trên lầu, Sở Khanh Hàm mới nhẹ nhàng đặt Minh Tư lên giường, tự tay cởi vớ cho Minh Tư, kéo chăn bao bọc lấy người yêu bắt đầu xuống tinh thần, bản thần cũng cởi giầy, để nguyên quần áo nằm lên giường, một tay thuận theo vịn nhẹ trên lưng Minh Tư, “Ngủ đi.”
Mặc dù vẫn còn khó chịu, nhưng trong lòng Minh Tư tràn đầy nắng ấm, môi bất giác lộ ra nụ cười, bởi vì động tác ngày hôm nay của Sở Khanh Hàm có chút tương tự với quảng cáo mà cậu vô tình nhìn thấy mấy hôm trước, nữ nhân vật chính dỗ dành cậu con trai cảm mạo nóng sốt, mặc dù cốt truyện cũ rích quen thuộc, nhưng ở nơi này vẫn như cũ xài rất được.
Thuận theo hơi thở ôn nhu bảo hộ, Minh Tư rất nhanh tiến vào mộng đẹp…
Bởi vì không phải tham gia đoàn du lịch, cho nên cũng không có thời gian quy định gì, Minh Tư nghỉ ngơi suốt ba ngày mới khôi phục sức sống, ngày thứ tư Lục Phong lái xe mang bọn họ đi xem không ít thắng cảnh, cảnh sắc u mỹ, núi sông tráng lệ, còn có không khí mát mẽ, khiến cho Minh Tư không ngừng tung tăng, thật giống như trong nháy mắt quên mất toàn bộ khó chịu trước đó.
Sở Khanh Hàm từ đầu đến cuối bầu bạn bên cạnh cũng quét sạch cảm giác không thoải mái trước đó, lộ ra vui vẻ hiếm thấy, nhưng loại tâm tình này không phải bởi vì cảnh sắc, mà là vì nét cười tươi rói trên mặt Minh Tư.
Sau cùng bọn họ đứng trên một con thuyền nhỏ giữa hồ, bầu trời quang đãng bỗng kéo tới một cơn mưa bất chợt, vốn cũng không lớn, chẳng qua mưa phùn như tơ, cũng không tạo thành phiền toái lớn, ngược lại nhẹ nhàng khoan khoái vô cùng, sương mù lượn lờ mưa phùn liên miên, mang theo mấy phần ý cảnh, bất quá Sở Khanh Hàm bên cạnh nhìn thấy trên tóc Minh Tư lấm tấm vài giọt nước mưa trong suốt, liền cởi xuống áo khoác trên người, che chắn nước mưa cho Minh Tư.
Không thấy gió lạnh thổi tới, Minh Tư đang chuyên chú ngắm cảnh liền ngẩng đầu lên, nhìn áo khoác trên đầu, trong lòng một mảng ấm áp, nhưng đồng thời cũng dẫn tới tò mò từ bốn phía. Minh Tư kéo Sở Khanh Hàm trở về khoang thuyền, bởi vì hiện tại không phải mùa du lịch, cho nên trên thuyền chỉ có thuyền phu cùng hai người bọn họ, mà Lục Phong làm tài xế đồng hành, thì đang chờ ở điểm cuối.
Thuyền phu là một người nhiệt tình, cầm thảm sạch sẽ và nước trà ấm áp đưa cho Minh Tư, bởi vì khí thế của Sở Khanh Hàm quá mức mạnh mẽ, cho nên từ lúc lên thuyền đến nay, thuyền phu cũng không dám nhìn lâu người đàn ông tuy đẹp mắt nhưng lại lạnh như băng này, chỉ dám nói mấy câu hòa nhã với Minh Tư.
“Không sao, mưa tới nhanh, đi cũng nhanh, bình thường không tới năm phút là có thể khôi phục khí trời tốt đẹp như trước.” Cầm ra túi thuốc lá có chút cổ xưa, đập đập nhẹ lên sàn thuyền, đang tính đốt thuốc, khói còn chưa kịp bay lên, liền thấy Sở Khanh Hàm lạnh lùng nhìn ông, thuyền phu âm thầm xoa xoa mồ hôi lạnh, thói nghiện thuốc lá cũng bị sợ hãi quét sạch, theo bản năng nắm chặc đồ vật trong tay, thu chúng trở về.
Minh Tư và Sở Khanh Hàm được vây quanh bởi thảm ấm, nhưng có lẽ bởi vì không phải là người bản xứ, mặc dù không lạnh, nhưng vẫn có chút không thích ứng khí hậu, “Nơi này trời thường mưa như vậy sao?”
“Ừm, mùa này cứ cách hai ba ngày liền có một trận.” Thuyền phu ngồi cách vị trí Sở Khanh Hàm khá xa, nhấp một ngụm trà, “Hai người là anh em hả?”
“Người yêu.” Không đợi Minh Tư trả lời, Sở Khanh Hàm từ đầu đến cuối im lặng không lên tiếng lại mở miệng thốt ra câu nói đầu tiên trong ngày. Minh Tư cũng không có phản bác, nhìn nam nhân đem thảm giày vò một trận, hai cái ghép thành một, sau đó lần nữa bọc ở trên người của cả hai. Dẫu sao đều là người trưởng thành, bất luận có chỉnh như thế nào thì trông cũng có vẻ nhỏ, che được chỗ này thì không che được chỗ kia.
Khóe môi cong cong mỉm cười, Minh Tư muốn nhìn thử xem cuối cùng Sở Khanh Hàm sẽ giải quyết cái vấn đề này như thế nào, thế nhưng giây kế tiếp đã bị Sở Khanh Hàm kéo vào trong lòng ôm lên trên đùi, Minh Tư không nhịn được vui vẻ, ở dưới thảm vỗ tay Sở Khanh Hàm một cái. Cậu không ngại thẳng thắn quan hệ của hai người, nhưng cũng không muốn thất lễ trước mặt người khác, thế nên sau đó bèn kéo thảm của mình ngồi trở về chỗ cũ.
Thuyền phu đối với sự thẳng thắn của hai người ngược lại không có bao nhiêu kinh ngạc, dẫu sao sống đến từng này tuổi, cũng gặp qua không ít người yêu đương đồng tính, tiếp xúc nhiều người, tư tưởng cũng không còn gò bó truyền thống, muốn cùng Minh Tư trò chuyện mấy câu, nhưng khi nhìn thấy Sở Khanh Hàm giống như trời đông giá rét, lời đến mép lại phải nuốt xuống, sau đó nhanh chóng đứng dậy, “Tôi ra ngoài trông thuyền một chốc.”
Thuyền phu cho tới bây giờ chưa từng sợ hãi qua một người đến vậy, huống hồ không có trò chuyện gì, cũng không có tiếp xúc thực sự, nhưng cái loại khí thế mãnh liệt đó, khiến thuyền phu bị dọa sợ không nhẹ.
“Ừm.” Minh Tư gật đầu, người khác nghĩ cậu thế nào cậu không thèm để ý, cho nên khi thuyền phu rời đi, cũng không có ảnh hưởng gì đến tâm tình của cậu, kỳ thật cậu không biết, thuyền phu không phải bị quan hệ của bọn họ dọa cho bỏ chạy, mà là sợ hãi Sở Khanh Hàm.
Xuống thuyền, mưa vẫn không ngớt hạt, đá chồng chất thành bậc thang, bởi vì quanh năm được nước mưa tưới thấm nên vô cùng trơn trợt. Sở Khanh Hàm một tay bung dù che mưa, một tay dắt Minh Tư, từng bước từng bước đi rất chậm.
Minh Tư không biết tại sao, giờ phút này, cậu cảm thấy mình cùng Sở Khanh Hàm giống như một đôi vợ chồng già, dù tóc hoa râm, nhưng vẫn có thể bên nhau dìu dắt làm bạn, loại cảm giác này thật sự vô cùng đặc biệt. Người bên cạnh cúi đầu nhìn cậu, Minh Tư cũng ngẩng đầu lên nhìn lại, trong mắt lộ ra ý cười nhàn nhạt, mặc dù mưa gió lạnh lẽo, nhưng quanh thân bọn họ lại tỏa ra ấm áp, loại ấm áp này không cách nào hình dung.
Một tiếng ‘Cách’ vang lên, phá vỡ không khí, Minh Tư nhìn sang, là một thiếu niên, tóc nhuộm đỏ rực, nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời, một tay cầm máy ảnh tức thì Polaroid, một tay quơ quơ tấm hình vừa mới ra lò, đợi hình chụp lộ ra rõ nét, mới đưa cho Minh Tư. “Xin lỗi, xin lỗi, vừa rồi cảm thấy dáng vẻ của hai người quá tốt, cho nên không nhịn được chụp cho hai người một tấm, đây cho anh.”
“Cảm ơn.” Nhận lấy, nam nhân trong hình che dù cúi đầu nhìn về phía người trong lòng, mặc dù trên mặt người kia vẫn rất lạnh, nhưng ánh mắt lại mềm mại, hình chụp không quá chuyên nghiệp, nhưng góc độ bắt được rất tốt, Minh Tư mang theo cảm ơn từ trong thâm tâm, “Tấm hình này chụp rất tốt.”
“Ha ha, cũng thường thôi, chủ yếu là do bộ dạng của hai người quá tốt, chụp kiểu gì thì cũng đẹp thôi.” Thiếu niên được tán dương, nụ cười càng thêm lớn, lộ ra mấy cái răng nhỏ, cách ăn mặc hợp mốt, dáng vẻ có chút khả ái.
Thấy Minh Tư nhìn chằm chằm người khác, đáy mắt Sở Khanh Hàm lộ ra nồng đậm lãnh ý, dĩ nhiên không phải đối với Minh Tư, mà là người trước mặt này.
Đoán chừng là Lục Phong thấy thuyền cặp bờ hồi lâu mà không thấy ông chủ cùng Minh Tư đi lên, nên liền xuống xe đi tìm, bắt gặp thiếu niên tóc đỏ, có chút sửng sốt, “Đường thiếu gia.”
“Ha ha, thật là đúng lúc, đi ra ngoài một chuyến không ngờ lại gặp được nhiều người quen như vậy.” Thu hồi máy ảnh, thanh niên vẫy vẫy tay, “Còn nữa, thư ký Lục, anh đừng có gọi tôi Đường thiếu gia, như thể tôi là một tên đại thiếu gia ăn chơi lêu lổng rãnh rỗi sinh nông nỗi không bằng ấy, gọi tôi Đường tiên sinh hoặc trực tiếp gọi tôi Đường Tư Tiệp là được rồi.”
Sau đó phủi phủi quần áo nhẵn nhụi thẳng tắp trên người, dời ánh mắt tràn đầy thiện ý lên người Minh Tư, “Dĩ nhiên, anh dáng dấp không tệ, lại hợp mắt tôi.” Đường Tư Tiệp tự nhận tiêu sái nháy mắt mấy cái, đi lên trước hai bước, “Cho nên anh có thể trực tiếp gọi tôi Tư Tiệp.”
Đường Tư Tiệp thoạt nhìn cũng chỉ mười bảy mười tám tuổi, khuôn mặt con nít kết hợp với biểu tình đáng yêu kia, trông giống như em trai nhà bên, Minh Tư mỉm cười, “Chào em, anh là Thẩm Minh Tư.” Không nhiều lời thêm, bất quá khi thấy Đường Tư Tiệp đưa tay tới trước mặt, chỉ có thể cười xin lỗi một tiếng, không phải cậu không thích người trước mắt, mà là bởi vì Sở Khanh Hàm gắt gao nắm lấy tay cậu, kiềm chế toàn bộ động tác của cậu.
Tự giác thu hồi tay, trên mặt Đường Tư Tiệp không có vẻ lúng túng, nhưng vẫn bĩu môi một cái, “Sở tổng tài, anh chớ có nhỏ mọn như vậy được hay không, lần trước em vô tình đốt phòng của anh, cũng đã nói xin lỗi rồi, làm gì mà nhìn em lãnh đạm như vậy, còn không để cho em nói chuyện cùng Tư Tư.” Đường Tư Tiệp lẩm bẩm, giống như đứa trẻ bị ủy khuất ôm lấy ngón tay, vẻ mặt vô tội.
Ánh mắt Sở Khanh Hàm vẫn không gợn sóng, chẳng qua lúc Đường Tư Tiệp gọi Minh Tư là Tư Tư, thì toát ra hơi thở không vui, nhìn Đường Tư Tiệp một cái, liền kéo Minh Tư hướng về xe đậu ở phía trên.
Lục Phong gật đầu chào Đường Tư Tiệp, liền đuổi theo phía sau cùng rời đi.
Leo lên bậc thang đá xanh, bước lên xe, một đường hành trình khiến cho Minh Tư có chút mệt mỏi, cậu tựa vào bả vai Sở Khanh Hàm nhắm mắt nghỉ ngơi, tốc độ xe rất ổn định, khiến cho người mơ màng buồn ngủ. Thông qua kính xe nhìn ông chủ và Thẩm Minh Tư ngồi ở phía sau, Lục Phong đưa tay tăng chỉnh điều hòa, rồi mới chuyển ánh mắt về phía trước, chuyên tâm lái xe.
Trong xe ấm áp, Sở Khanh Hàm nhẹ nhàng điều chỉnh tư thế cho Minh Tư, để cậu nằm trên đùi hắn, cởi xuống áo khoác đắp lên người Minh Tư, một tay bảo vệ cơ thể Minh Tư.
Chu đáo và dịu dàng, khiến khóe môi Minh Tư dãn ra một nụ cười thư thích, vốn chỉ định tạm nghỉ một lát, cuối cùng vẫn không ngăn được cơn buồn ngủ nồng đậm.
Sở Khanh Hàm cúi đầu nhìn người trên đùi, ánh mắt mềm mại vô cùng, nâng tay nhẹ nhàng phủ lên tóc Minh Tư, không thoải mái trong lòng cũng dần dần bình ổn. Hắn trước kia, không có thất tình lục dục, nhưng từ khi gặp Minh Tư, hắn đã phá vỡ rất nhiều thói quen mà trước đây chưa từng có.
Đầu ngón tay phác họa đường nét trên môi Minh Tư, hắn phát hiện bản thân càng ngày càng gia tăng sự chú ý và ham muốn chiếm giữ làm của riêng đối với người trước mắt này, hắn không thích Minh Tư cười với người khác, không thích Đường Tư Tiệp gọi Minh Tư thân mật như vậy, bàn tay dời khỏi khuôn mặt Minh Tư không tự chủ mà nắm chặt thành quyền, ngay sau đó chậm rãi buông lỏng.
Cúi người hôn lên trán Minh Tư, bàn tay che chở trên người Minh Tư càng siết chặt hơn, người này thuộc về hắn… Thật tốt…
Khi Minh Tư tỉnh lại thì đã ở trong phòng ngủ, cậu chậm rãi ngồi dậy, trong phòng yên ắng, thiếu đi Sở Khanh Hàm bên cạnh làm cậu có chút không tự nhiên, Minh Tư cười xùy một tiếng, xuống giường đi vào phòng tắm rửa mặt chải đầu.
Chỉnh trang thỏa đáng, bước ra khỏi phòng tắm, vẫn không thấy Sở Khanh Hàm, ngược lại gặp được Lục Phong.
“Thư ký Lục.”
“Thẩm tiên sinh.” Lục Phong mỉm cười gật đầu, “Ông chủ sợ quấy rầy đến ngài, cho nên ở phòng sách xem văn kiện.”
“Ừm, tôi biết rồi, cảm ơn.” Đột nhiên nghĩ đến thiếu niên họ Đường gặp được trước đó, trong lòng Minh Tư nổi lên tò mò nho nhỏ, “Lục Phong, vừa nãy anh biết cậu trai kia?”
“Ừm.” Lục Phong theo thói quen đẩy đẩy cặp kính trên sống mũi, “Không biết Thẩm tiên sinh còn nhớ Đường tổng tài lần trước ký hợp đồng với ông chủ hay không?”
Đường tổng tài? Ký hợp đồng? Trong đầu Minh Tư hiện ra hình ảnh người đàn ông mang theo nụ cười tà mị bá đạo kia, “À, nhớ.”
“Cậu ấy chính là em trai của Đường tổng tài, Đường Tư Tiệp. Sở gia cùng Đường gia đều là thế gia, tổ phụ của ông chủ và thế hệ đồng lứa bên đó có quan hệ thân thiết, cho nên ông chủ và hai vị thiếu gia Đường gia cũng coi như từ nhỏ đã quen biết.”
Lục Phong bày ra một tư thế mời, để cho Thẩm Minh Tư ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh, khom lưng rót ly trà cho Minh Tư, “Đường thiếu gia là thiếu niên thiên tài, từ nhỏ đối với bất kỳ đồ vật gì đã gặp qua liền không quên, bởi vì rất ít tiếp xúc với bạn bè đồng trang lứa, cho nên Đường tổng tài càng sủng ái người em trai này, cũng dưỡng thành tính cách thích chơi đùa và thất thường của Đường Tư Tiệp. Cậu ấy thuộc loại người chỉ cần muốn làm, liền không đạt được sẽ không bỏ qua. Cậu ấy nổi danh nhất vùng không phải bởi vì thân phận của mình, mà là vì tính khí của cậu ấy, phàm là người chọc giận cậu ấy hoặc là cậu ấy nhìn không vừa mắt, cuối cùng đều không có kết quả tốt.”
Có chút ý tứ cảnh cáo, Minh Tư biết sở dĩ Lục Phong nói nhiều như vậy với cậu, nhất định là do Sở Khanh Hàm bày mưu đặt kế, bất quá cậu cũng không tức giận, dẫu sao Đường Tư Tiệp là bạn bè của bọn họ, mà cậu cũng sẽ không cùng đối phương có bất kỳ giao du gì.
Nhưng nghe Lục Phong nói nhiều như vậy, Minh Tư cũng biết được Đường Tư Tiệp là một tên giả heo ăn con cọp, thiếu niên khả ái trong ấn tượng đã có chút thay đổi, bất quá nghĩ đến chuyện Đường Tư Tiệp nói đốt phòng của Khanh Hàm, Minh Tư không nhịn được cười ra tiếng, không cách nào tưởng tượng nổi người đàn ông bình tĩnh như nước kia, làm thế nào chọc tới cái tên tiểu bá vương đó.
—–
Editor lảm nhảm: chương sau kể về quá khứ của Minh Tư & Lãnh Lâm, là một chương phiên ngoại về Lãnh Lâm ^_^