Sau khi về nhà, bất luận là dọn dẹp hay nấu cơm, Sở Khanh Hàm đều ôm hết vào người, mặc dù không phải vô cùng tốt, nhưng cũng ra hình ra dạng, ngoại trừ nấu cháo như nấu nước sôi, thức ăn thì bị cháy khét, quần áo giặt xong sẽ bị thất lạc vài cái, thì những thứ khác đều bình thường.
Nhưng dù có ra sao, Minh Tư nằm trên giường nghỉ ngơi đều sẽ mỉm cười ăn hết toàn bộ đồ ăn mùi vị không quá tốt, đợi đến khi tinh thần khôi phục, liền ôm trở lại những nhiệm vụ kia, bởi vì trong lòng mặc dù ngọt ngào, nhưng nhìn Sở Khanh Hàm lúng túng giặc hư toàn bộ quần áo, Minh Tư không thể không dừng lại kỳ nghỉ phép của mình.
Cuộc sống vẫn như cũ không có gì thay đổi, nhưng trong vô hình lại rót vào chút ấm áp. Trong mắt Minh Tư, tình yêu thật ra rất đơn giản, không phải cứ thề non hẹn biển là trở thành ái tình. Tình yêu là cuộc sống, đeo tạp dề nấu cơm giặt quần áo, cùng người mình yêu nhìn nhau cười một cái, đây cũng là hạnh phúc, đây cũng là tình yêu.
Tay nắm tay, dạo bước xung quanh, rồi nhìn lên bầu trời đầy sao, trong lòng không chút vướn bận, nghiêng đầu nhìn về phía Sở Khanh Hàm, dung nhan tuấn mỹ không gì sánh kịp kia, ẩn hiện vết cười nhàn nhạt, nụ cười mơ hồ đến khó thể nắm bắt. Dường như thấy được cái nhìn chăm chú của cậu, Sở Khanh Hàm chuyển mắt về phía Minh Tư, trong con ngươi mang theo nghi ngờ.
“Anh nên cười nhiều hơn.”
Ngập ngừng một hồi, Sở Khanh Hàm mới hiểu được ý của Minh Tư, gật đầu một cái, “Ừm.” Muốn đem nụ cười mở rộng thêm, lại có chút cứng ngắc, ngay cả vết cười nhàn nhạt lúc ban đầu cũng bị sự mất tự nhiên của hắn cọ xát không còn một mống, nhưng đồng thời cũng chọc cho Minh Tư cười ra tiếng.
Nhìn gương mặt giống như rút gân của Sở Khanh Hàm, Minh Tư vội vàng lên tiếng ngăn lại, “Tốt lắm, tốt lắm, em chỉ muốn anh cười tự nhiên, không cần miễn cưỡng.”
“Ừm.” Nhìn đôi mắt sáng ngời của Minh Tư, mặt mày vui vẻ càng thêm rực rỡ, môi Sở Khanh Hàm cũng tự nhiên cong lên, đây mới thật là nụ cười chân chính.
Minh Tư nhón chân, in một nụ hôn thật kêu lên môi Sở Khanh Hàm, “Nhìn xem, không cần cố ý cười, em chỉ hy vọng anh tự nhiên là tốt rồi.”
“Ừm.” Ôm eo Minh Tư, lần nữa mút lấy đôi môi rời đi kia, hơi thở hòa quyện vào nhau, ôm thật chặt người vào trong lòng, dịu dàng hôn, dưới ánh trăng xinh đẹp, lộ ra sự lãng mạn mà cả hai đều không chú ý tới.
Dắt tay nhau trở về, vừa mới mở cửa vào nhà, bên ngoài liền thoáng qua ánh đèn xe, sau đó là một hồi chuông cửa. Minh Tư đứng dậy mở cửa, là một ông lão xa lạ, rất cường tráng, vẻ mặt nghiêm túc, tản mát ra khí thế, toát ra vẻ cường thế không giận mà uy.
“Chào ngài, xin hỏi ngài tìm ai?”
“Ta tìm Thẩm Minh Tư.” Thanh âm khàn khàn, nhưng càng khiến cho Minh Tư nghi ngờ.
“Chính là tôi, xin hỏi ngài là?”
“Ta là cha của Lãnh Lâm.” Kiêu ngạo mà tự giới thiệu chính mình, không báo tên họ, tự động đi vòng qua Minh Tư, tiến vào trong phòng khách, nhìn thấy Sở Khanh Hàm đang ngồi trên ghế sô pha, ông lão ngược lại lịch sự gật đầu một cái, “Sở tổng tài, đã lâu không gặp.”
Sở Khanh Hàm chỉ giương mắt nhìn một chút, không mở miệng đáp lại, cũng không tỏ bất kỳ thái độ gì, chỉ vươn tay kéo Minh Tư đang đứng bên cạnh Lãnh lão gia tử, không chút cố kỵ mà ôm vào trong lòng, ngồi chung trên ghế sô pha.
Lãnh lão gia tử bị phớt lờ cũng không để ý, chỉ lấy ra một tấm thiệp màu đỏ từ trong túi áo, đặt lên bàn trà, “Khuyển tử ngày mai đám cưới, hy vọng Sở tổng tài có thể mang theo người nhà đến dự.”
Không nhìn về phía thiệp mời màu đỏ, cũng không nhìn về phía ông lão, ánh mắt Sở Khanh Hàm chỉ dừng trên người Minh Tư, ôn nhu vuốt lại mấy sợi tóc trên trán cậu, không đáp lời.
Sống chung cùng Sở Khanh Hàm đã lâu, lấy sự hiểu biết của Minh Tư đối với Sở Khanh Hàm, cậu biết rõ đây là Sở Khanh Hàm đang tức giận Lãnh lão tiên sinh trước đó đối xử lạnh lùng với cậu, cho nên mới lấy gậy ông đập lưng ông, Minh Tư không khỏi cười một tiếng, âm thầm kéo kéo vạt áo Sở Khanh Hàm.
Nhìn Minh Tư một hồi, Sở Khanh Hàm lúc này mới không biểu tình mà nhìn về phía Lãnh lão gia tử, không nói lời nào, cũng không có động tác gì khác, khiến cho Lãnh lão gia tử tuổi đã hơn sáu mươi đứng ở nơi đó càng lộ ra vẻ lúng túng, nhưng vì cố kỵ bối cảnh và thế lực của Sở Khanh Hàm, cùng khí thế hiếm có khi tuổi còn quá trẻ của hắn, Lãnh lão gia tử cũng không ở lâu.
Lúc trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Minh Tư mới cầm lên thiệp mời trên bàn. Thiệp đỏ viền vàng toát ra quý khí cùng hỉ khí, “Chú rể Lãnh Lâm, cô dâu Thượng Quan Tuệ.” Tự nhiên mà tựa vào lồng ngực Sở Khanh Hàm, nhìn tới dòng chữ phía trên, Minh Tư chỉ mỉm cười, không gợn sóng, cũng không bi thương, chẳng qua giống như đang nhìn thiệp cưới của một người bạn, mà không phải là quả bom đỏ của bạn trai cũ.
Nhìn xong, Minh Tư bỏ nó lên bàn, lần nữa làm ổ trong lồng ngực ấm áp, nam nhân phía sau dịu dàng ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Minh Tư, đôi môi ấm áp đặt lên tóc Minh Tư, rất lâu, rất lâu…