“Huấn luyện viên Trương, đã lâu không gặp.”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Trương Văn Tuấn mỉm cười nhìn Thẩm Minh Tư, mới năm ngày không thấy, tương tư đã thăng lên mấy phần, nồng nàn lại nóng bỏng, thiêu đốt đến khiến hắn không biết nên biểu đạt như thế nào, “À thì, hai người đặt chỗ chưa, có muốn ngồi cùng chúng tôi không, tôi chỉ cùng em họ tới ăn cơm thôi, nhưng lại đặt một bàn bốn người.”
Phòng ăn ở nơi này chỉ dành cho người có thẻ hội viên, người bình thường không vào được. Trương Văn Tuấn không cảm thấy Sở tiên sinh và Thẩm Minh Tư là người bình thường, nhưng hiện tại đang là giờ cao điểm, đưa mắt nhìn đã không còn chỗ ngồi, ngay cả bọn họ là khách quen, cũng phải ở bên ngoài đợi một hồi, mới có chỗ trống.
“Không cần, cảm ơn.”
Thanh âm vừa rơi xuống, một người đàn ông mặc âu phục màu xanh da trời đi tới, nhìn Sở Khanh Hàm, bất luận là ngôn ngữ hay cử chỉ tay chân, nói năng đều mang theo một phần cung kính, “Sở tiên sinh, Thẩm tiên sinh, mời đi bên này.”
Minh Tư gật đầu chào Trương Văn Tuấn, “Chúng tôi đi trước.”
“A, ờ, được.”
Nhìn hai người rời đi, Trương Văn Tuấn vẫn còn ngu ngơ đứng ở nơi đó, cho đến khi bả vai đau nhói, mới quay đầu nhìn về phía em họ của mình — Trương Ngạn Phàm.
“Anh đang nhìn gì đó?”
“Không, không có gì.” Mặt Trương Văn Tuấn đỏ lên, nói chuyện cũng có chút cà lăm. Trương Ngạn Phàm bật cười, cái người anh họ này chỉ cần xấu hổ liền biến thành như vậy, chẳng lẽ nhìn thấy trai đẹp nên động lòng? Hắn là người thân duy nhất biết tính hướng của Trương Văn Tuấn, cho nên càng không cố kỵ mà nhìn bên trái rồi nhìn bên phải, lại không thấy người như mình nghĩ.
“Có phải đối với người nào đó vừa thấy đã yêu hay không?”
“Nói bậy gì đó.” Mặt đã đỏ bừng, Trương Văn Tuấn né tránh sự truy hỏi của em họ, trở về chỗ của mình.
Lên mấy món ăn, Trương Văn Tuấn cũng không tập trung, Trương Ngạn Phàm đang muốn giễu cợt một phen, nhưng vui quá hóa buồn, bị anh họ vô tình làm ngã ly nước, âu phục bị ướt một mảng, không biết làm sao, đành phải đến phòng vệ sinh hơ khô.
Lúc mở cửa bước vào, liền thấy bên trong đã đứng một người, đang hơ khô ống tay áo. Trương Ngạn Phàm mừng rỡ, thì ra cũng có người đồng mệnh tương liên với mình, tự giác đứng trước một máy sấy khô khác, cùng ‘bạn chung hoạn nạn’ chào hỏi.
“Quần áo của anh cũng bị ướt hả?”
Minh Tư quay đầu nhìn về phía người tuổi trẻ đang nói chuyện với cậu, mỉm cười gật đầu, “Ừm, tôi vô tình làm ngã ly nước.”
“Tôi cũng vậy.” Nhìn chàng trai dịu dàng như bích ngọc mỉm cười, trong lòng Trương Ngạn Phàm dâng lên một loại hảo cảm khó tránh khỏi, trong lúc vô tình lướt qua túi áo của Minh Tư, liền thấy một nút kết Trung Quốc hình dạng rất đặc thù lộ ra bên ngoài, cũng nhìn hết sức quen mắt.
“Tiên sinh, mạo muội hỏi một câu, cái nút kết đó anh mua đâu vậy?”
Có lẽ cha mẹ vẫn còn ở nhân thế, mà còn có một gia đình hạnh phúc mỹ mãn, cho nên trong lòng Minh Tư luôn thiết lập một phòng tuyến, cậu không muốn nhắc tới nỗi đau của mình, cũng không muốn khuấy loạn cái nhà đó, tâm ý đã quyết, liền lắc đầu một cái, “Một người bạn đưa cho, quần áo của tôi đã hơ xong, tôi đi trước.”
“Tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Trở về phòng ăn, Sở Khanh Hàm đang lột tôm cho Minh Tư ngẩng đầu lên, mặc dù Minh Tư vẫn mỉm cười giống như ngày thường, nhưng phần dịu dàng kia lại nhuốm màu thẫn thờ, khiến cho hắn bắt được sự thương cảm trong thần sắc của cậu.
Đem con tôm cuối cùng thả vào trong chén của Minh Tư, Sở Khanh Hàm liền lau khô tay, rồi kéo Minh Tư vào trong lồng ngực, hôn lên cái trán sáng sủa của Minh Tư, thanh âm tràn đầy ân cần, “Sao vậy?”
Minh Tư móc ra từ trong túi áo một cái nút kết Trung Quốc, nút kết dính liền với miếng ngọc bội kia, “Khanh Hàm.”
“Ừm.” Sở Khanh Hàm sờ tóc Minh Tư, vuốt rồi lại vuốt, mang theo an ủi, nghiêng tai tỉ mỉ lắng nghe.
“Lúc nhỏ, em hy vọng có người nhà, có được tình thân ấm áp giống như ánh mặt trời, nhưng theo tuổi tác tăng dần, em phát hiện có lẽ em đã sai, người thân sẽ không như con nít ra đời, em cũng sẽ luôn cô độc, cho nên lúc sự quan tâm của Lãnh Lâm xuất hiện, em đã đem tất cả niềm mong chờ giao cho Lãnh Lâm.”
Tâm tình bất an của người yêu khiến Sở Khanh Hàm nổi lên một loại cảm xúc chưa bao giờ có, rất nặng, giống như có tảng đá lớn đè ở trên ngực, không cách nào thở nổi. Sở Khanh Hàm hôn xuống mái tóc của Minh Tư, vì nỗi bi thương trong mắt Minh Tư, cũng vì sự run rẩy khó lòng phát hiện của cậu, khiến hắn càng cảm thấy đau lòng.
Sự ôn nhu lo lắng của Sở Khanh Hàm khiến cho tâm tình Minh Tư ổn định trở lại, nắm ngọc bội trong lòng bàn tay, có vài thứ không cách nào xóa đi sự tồn tại ở trong lòng, như một con đường nhấp nhô đã định sẵn, khiến cho tâm tình cậu phá lệ trầm thấp.
“Khi em biết, người thân mà em vẫn một mực mong chờ lại sống chung trong một thành phố, có lẽ còn dưới tình huống không hay biết, mà sượt qua vai nhau, Khanh Hàm, loại tâm tình này khiến em rất mê mang và sợ hãi.”
Minh Tư co rúc vào lồng ngực Sở Khanh Hàm, đầu đặt lên vị trí trái tim đang nhảy nhót, yên lặng lắng nghe, giống như mạch đập biểu thị cho sinh mạng kia, sẽ khiến sự bi thương trong lòng ấm áp trở lại. Yên lặng mấy giây, cánh tay nam nhân vẫn siết chặt lấy cậu, đầy rẫy ôn nhu cùng quan tâm lo lắng, khiến cho khóe môi Minh Tư bất giác mỉm cười.
“Minh Tư, bây giờ em đã có anh.”
Giương mắt nhìn Sở Khanh Hàm, nắng ấm trong đôi mắt thâm tình kia đã xua đi nỗi đau khổ trong lòng Minh Tư, độ cong trên khóe môi cũng dần dần sâu hơn, “Ừm, cho nên em cảm thấy bây giờ em rất hạnh phúc.”
Nhìn nhau cười một tiếng, không cần nhiều lời, cũng không cần nhiều hành động cử chỉ, bởi vì trong lòng đã có nhau. Lúc trở về Sở trạch, Sở Chấn Bác đang cùng An gia gia bày bàn cờ ở phòng khách, giống như ngày xưa, nhưng nhiều thêm hai vị khách, Đường Tư Phong và Đường Tư Tiệp.
Không sáng sủa hoạt bát như lần đầu tiên gặp mặt, cũng không say rượu âm trầm như lần thứ hai gặp mặt, trên mặt Đường Tư Tiệp lúc này mang theo nụ cười nho nhã, nháy mắt từ trong ấn tượng của Minh Tư lột xác thành một thanh niên tri thức.
Thế nhưng một tiếng ‘Tư Tư, đã lâu không gặp’ liền đem khí chất mà Đường Tư Tiệp đắp nặn tiêu trừ không còn một mống.
Bất quá cách gọi thân mật này, chọc cho hai hàng lông mày của Sở Khanh Hàm nhíu lại…