• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy Minh Tư vẫn như mọi khi, không ồn ào không cãi cọ, Lãnh Lâm vốn đang có chút bất an cũng an tâm hơn, yên tĩnh hai ngày, lại theo thường lệ đi sớm về trễ.

Một thân một mình ở nhà, còn phải ôm đồm hết tất cả mọi việc, sau khi xếp xong bộ quần áo cuối cùng vào tủ, Minh Tư có chút vô lực ngã xuống giường, nhắm hai mắt, không phải nghỉ ngơi, mà là để ổn định lại tâm tình ngổn ngang của mình, loại tâm tình này giống như tảng đá lớn đè nặng trên đỉnh đầu, muốn thở cũng thở không nổi.

Tiếng chuông điện thoại run động vang lên, Minh Tư từ từ mở ra hai mắt, nhìn dãy số trên màn hình, cười khổ một tiếng, gọi điện cho cậu vĩnh viễn chỉ có người bạn tốt Tiêu Viễn, tội gì còn phải ôm cái gọi là hy vọng, huống chi người nọ làm gì biết gọi điện cho cậu.

“Sao lâu vậy mới nghe điện thoại.” Giọng nói truyền ra vẫn sáng ngời mang theo âm điệu vui vẻ của Tiêu Viễn.

“Mình mới vừa ngủ dậy.”

“Ngủ sớm thế làm gì, giờ mới bảy giờ tối, ra ngoài chơi đi, mình mới khai trương một quán bar, cậu tới đây ngồi một chút đi, đừng suốt ngày ở nhà, tóc tai mốc meo cả lên.” Thanh âm của Tiêu Viễn rất vui vẻ, hẳn là rất thích cái quán bar kia, “Mình gửi địa chỉ cho cậu, cậu tới ngay đi, mình chờ cậu.” Không đợi Minh Tư đồng ý, đầu bên kia điện thoại đã dập máy.

Trong lòng ngổn ngang, Minh Tư biết bản thân nên đi ra ngoài một chút. Cậu theo lời hẹn của Tiêu Viễn, đi đến nơi cũng mười năm rồi chưa bước vào, nguyên nhân thật ra rất đơn giản, bởi vì Lãnh Lâm không thích trên người cậu có mùi rượu, cho nên Minh Tư đã mười năm không uống qua một giọt rượu nào, nhưng qua nhiều năm như vậy, Minh Tư không còn nhớ rõ, có bao nhiêu đêm Lãnh Lâm mang theo loại ‘hơi thở’ mà hắn gọi là ‘không thích’ kia trở về nhà.

Đánh giá quán bar, màu sắc u tối nhưng lại có đủ loại ánh đèn khác nhau thay phiên chớp sáng, trên sàn nhảy một đám người trẻ tuổi đang lắc lư tự do theo âm nhạc, cái loại ung dung tự tại đó, dường như lây sang cả Minh Tư, cảm giác có người dừng lại sau lưng, Minh Tư quay đầu nhìn, “Quán rượu này rất tốt.”

“Đó là đương nhiên, ánh mắt của mình sao có thể kém được.” Khóe miệng Tiêu Viễn tràn ra nụ cười to, một tay ôm vai Minh Tư dẫn người tới bên cạnh quầy bar, “Mình mới tìm được một nhân viên rất biết pha chế, để hắn điều chế cho cậu một ly.” Ngay sau đó gõ gõ quầy bar, “A Tân, pha cho bạn tôi một ly rượu.”

“Ừm.” Người mặc trang phục bartender trẻ tuổi xoay người, mặt mũi anh tuấn, mười phần đẹp trai, Minh Tư mặc dù không biết hắn pha chế rượu thế nào, nhưng cậu biết sở dĩ Tiêu Viễn mời người này, đoán chừng là muốn hấp dẫn một ít nữ khách hàng, Minh Tư nhìn về phía Tiêu Viễn, quả nhiên thấy đối phương nháy mắt với mình, hẳn là sợ mình trực tiếp lộ ra ngoài.

“Tiên sinh, muốn uống chút gì không?” Anh chàng bartender cười một cái, quả thật rất có mị lực, xem ra sau này Tiêu Viễn làm ăn nhất định sẽ không kém, Minh Tư bất giác cong lên khóe môi, lễ phép cười, “Làm phiền cậu cho tôi một ly rượu Rum thêm chút rượu Gin.”

“Này, mình mời cậu tới giải buồn, không phải để chuốc say cậu.” Rượu Rum cùng rượu Gin đều rất mạnh, mặc dù trước kia Minh Tư thích uống, nhưng đã nhiều năm không uống, Tiêu Viễn sợ cậu uống quá chén, dẫu sao cảm giác say rượu quả thật không dễ chịu.

“Nhưng hiện tại mình lại muốn uống.” Trên mặt Minh Tư là nụ cười, nhưng trong lòng lại là buồn khổ vô tận, cậu cần tìm một thứ cuốn trôi đi hết thảy nỗi đau khổ ưu phiền này.

“Còn nói nữa, lại thành ra mình keo kiệt.” Tiêu Viễn cười ha ha một tiếng, trong lòng than thở, hôm nay hắn cảm thấy Minh Tư không giống với ngày thường, càng gầy gò, cũng càng thêm ưu buồn, mặc dù không biết Minh Tư xảy ra chuyện gì, nhưng hắn biết rõ nhất định có liên quan đến Lãnh Lâm, chuyện tình cảm của hai người hắn không thể nhúng tay vào, chỉ có thể tận lực giúp Minh Tư vui vẻ một chút, “A Tân, pha cho cậu ấy một ly rượu Rum thêm chút rượu Gin.”

“Không thành vấn đề.”

Rất nhanh, một ly rượu liền được đặt lên quầy bar, Minh Tư cầm ly, nhìn chất rượu bên trong, vốn đều là rượu mạnh, trộn chung một chỗ lại giống như một hồ nước nhu hòa, quả thật là tựa như lửa, tĩnh như nước.

Khẽ nhấp một ngụm, cảm giác cay cay khiến cho cậu càng thanh tỉnh mấy phần. Bên trong quán rượu huyên náo, đối ẩm cùng Tiêu Viễn hồi lâu, ngay cả thời gian cũng không chú ý, đến khi đôi mắt mông lung, cả người say khướt, thì đã hơn mười giờ tối, khéo léo từ chối ý tốt đưa cậu về nhà của Tiêu Viễn, Minh Tư gọi một chiếc taxi, lúc về tới nhà mở cửa ra, nhìn thấy Lãnh Lâm ngồi trên ghế sô pha với bộ mặt tức giận, Minh Tư cũng không biểu hiện gì, chỉ nói một câu “Em đã về”, liền muốn lên lầu nghỉ ngơi.

Chỉ là mới đi được một bước, liền bị Lãnh Lâm một tay lôi trở lại, tác dụng chậm của rượu tương đối lớn, bước chân của Minh Tư mềm nhũn, chật vật ngã xuống ghế sô pha, qua hồi lâu mới có khí lực ngồi dậy, nhìn về phía Lãnh Lâm vẫn như cũ lửa giận khắp người.

“Trễ như vậy, em đi uống rượu với ai?” Giọng chất vấn, mang theo hơi thở lạnh băng, giống như là thẩm vấn.

Minh Tư giương mắt nhìn về phía Lãnh Lâm, không có tức giận, ngược lại cười thành tiếng, “Anh như vậy là sao, chỉ cho phép châu quan phóng hỏa không cho phép trăm họ đốt đèn.”

Ánh mắt tựa như đóng băng mà trừng về phía Minh Tư, nhưng Lãnh Lâm một câu cũng không thể thốt ra, hắn muốn mọi thứ quay trở lại như trước, nhưng đối diện với ánh mắt của Minh Tư, vẫn không cách nào thốt ra được câu nói đó, dẫu sao cùng người khác hàng đêm sanh ca điên cuồng chơi đùa, có liên quan đến công việc hay không, chỉ có chính hắn là rõ ràng nhất.

Nhưng hắn không thể hiểu nổi, rõ ràng bạn lữ của hắn chỉ có duy nhất Minh Tư, những kẻ khác đều là khách qua đường mà thôi, mặc dù hắn thích ăn chơi đàng điếm, nhưng tận đáy lòng lại cảm thấy đó không phải là phản bội, bởi vì hắn hiện tại vẫn ở cùng một chỗ với Minh Tư, cùng ở chung trong một cái nhà, còn là người chân chính có tư cách ở trong cái nhà này, chẳng qua vấn đề nằm ở Minh Tư mà thôi.

Nghĩ tới đây, Lãnh Lâm cảm thấy bản thân có lý, nhìn Minh Tư lại muốn đứng dậy lên lầu, liền giữ lấy cánh tay cậu, “Anh sáng tác nhạc, có khi uống rượu để kích thích linh cảm.” Năm ngón tay càng siết chặc hơn, mang theo uy hiếp, “Nhưng em thì không cho phép có lần sau.” Ngay sau đó liền buông tay, “Đi tắm rửa sạch sẽ tẩy hết mùi rượu trên người, rồi trở về phòng ngủ.” Nói xong liền đi phòng sách.

Nghe được tiếng đóng cửa chói tai, Minh Tư đi vào phòng tắm cởi xuống quần áo trên người, đứng ở dưới vòi hoa sen, nước chảy đập vào mặt, vết thương trên cánh tay vốn chưa khép lại, bởi vì cái siết mạnh kia của Lãnh Lâm, mà trên băng vải rịn ra chút máu, theo dòng nước chảy, từng giọt đỏ thẫm rơi xuống mặt đất.

Dạ dày có chút sôi trào, Minh Tư cúi người cạnh bồn cầu, nôn thốc nôn tháo, cả ngày không ăn uống gì, dạ dày lại lên men, loại cảm giác muốn ói nhưng không có gì để ói, khiến cho lông mày của Minh Tư nhíu chặt, ổn định một hồi, Minh Tư chậm rãi ngồi xổm người xuống, nâng lên hai cánh tay ôm chặt lấy chính mình, đầu rúc vào gối, không biết đang suy nghĩ gì, hơi nóng mông lung không ngừng lưu chuyển trong phòng tắm, khiến cho vẻ mặt của Minh Tư có chút như ẩn như hiện, thấm đẫm mê mang hiu quạnh…

Có lẽ bởi vì dày vò cả một buổi tối, sáng sớm ngày hôm sau lúc Minh Tư tỉnh giấc liền có chút sốt nhẹ, nhưng vẫn đứng dậy làm bữa sáng cho Lãnh Lâm, chuẩn bị xong liền đi vòng qua Lãnh Lâm mà trở về phòng ngủ nghỉ ngơi, nhưng Lãnh Lâm lại cho rằng Minh Tư đang cãi nhau với mình nên không được tự nhiên, cũng không có hỏi, ăn cơm xong, liền ngồi lên xe của quản lý, đi quay ngoại cảnh.

Ngôi nhà lớn như vậy chỉ còn lại một mình, phát sốt, có chút mê mang, nhưng vẫn không cách nào chìm vào giấc ngủ, đến xế trưa cơn sốt vẫn không lui, Minh Tư tốn sức ngồi dậy, đón xe đến phòng khám gần đó mua thuốc, giằng co một ngày, về đến nhà Minh Tư lại ngã xuống giường. Tối nay Lãnh Lâm quay ngoại cảnh, phải hai ngày mới trở về, cả người nóng lên, lại càng thêm mê mang, Minh Tư phảng phất như cảm thấy bản thân sẽ cứ cô đơn như vậy mà chết đi.

Mơ mơ màng màng, trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh, lại nghênh đón buổi sáng ngày thứ hai, vẫn hư nhược như cũ, nhưng rõ ràng so với hôm qua tốt hơn rất nhiều, Minh Tư gắng sức ngồi dậy, hai ngày không có ăn cơm đàng hoàng, cảm giác cả người không còn sức lực, khiến cho bản thân bước đi nửa bước cũng khó khăn, cuối cùng vẫn phải gọi cho Tiêu Viễn.

Nghe Tiêu Viễn lải nhải mắng chửi Lãnh Lâm, Minh Tư vừa ăn cháo Tiêu Viễn mang tới, đây là lần thứ hai Tiêu Viễn bước chân vào ngôi nhà này, bởi vì Lãnh Lâm không thích người khác tiến vào, cho nên lần nào Minh Tư cũng gặp Tiêu Viễn ở bên ngoài, chỉ có hai lần phá lệ đều là dưới tình huống bản thân bệnh đến không cách nào xuống giường, cũng không ai chiếu cố.

Được Tiêu Viễn chậm rãi chăm sóc một ngày một đêm, Minh Tư miễn cưỡng coi như bình phục, mặc dù sắc mặt vẫn không tốt, nhưng không đến nổi cả người mất sức nửa bước khó đi như hai ngày trước.

Cuộc sống trôi qua, thời gian cũng trôi qua, Lãnh Lâm trở về nhà có lẽ nhìn thấy sắc mặt Minh Tư không tốt, cũng tạm thời thu lòng, ở nhà nghiêm túc viết nhạc, từ đầu đến cuối không đi ra ngoài, nhưng khoảng thời gian này cũng không duy trì được lâu, một tuần sau, Lãnh Lâm lại khôi phục cuộc sống trước đây của hắn.

Cái này cũng đã sớm nằm trong dự liệu của Minh Tư.

Vài ngày sau, Minh Tư ra ngoài mua đồ thì đụng phải Tiêu Viễn đang lái xe đi tìm cậu, không kịp hiểu rõ chuyện gì xảy ra, cậu đã bị Tiêu Viễn kéo vào trong xe, một đường không quan tâm đèn đỏ mà phóng như bay, Minh Tư nghiêng đầu, nhìn về phía Tiêu Viễn mặt đầy nghiêm túc, “Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”

Tiêu Viễn nhìn Minh Tư, một câu cũng không đáp, suốt quãng đường không nói tiếng nào cho đến khi dừng lại trước cửa quán bar của Tiêu Viễn, mới mở miệng nói, “Minh Tư, cậu phải tiếp nhận hết thảy những gì cậu thấy.”

“Có ý gì?” Đáy lòng Minh Tư có chút nhói lên, phỏng đoán trong đầu giống như nước lũ và mãnh thú, dần dần ăn mòn cậu.

Nhấn nút thang máy, Tiêu Viễn liền kéo Minh Tư đi vào, Tiêu Viễn như cũ cái gì cũng không đáp.

Dừng lại ở tầng lầu chỉ toàn phòng khách hạng sang, Tiêu Viễn vẫy gọi Lâm Vẫn tới, hắn cũng quen biết Minh Tư rất nhiều năm, mặc dù không có giao tình giống như Tiêu Viễn cùng Minh Tư, nhưng cũng vô cùng hợp nhau, nếu không loại chuyện không bao giờ được cảm ơn thế này, hắn cũng sẽ không làm.

“Tên khốn kiếp kia đang ở đây.” Tiêu Viễn vô cùng tức giận, khiến cho Lâm Vẫn có chút lo lắng, nhưng nghĩ đến Minh Tư hi sinh nhiều năm như vậy, cũng vô cùng tức giận, nhưng đây dù sao cũng là chuyện tình cảm cá nhân của hai người bọn họ, liền kéo lấy Tiêu Viễn đang nổi giận đùng đùng, quay đầu nhìn về phía Minh Tư, “Cậu phải chuẩn bị tâm lý, Lãnh Lâm ở bên trong.”

Thở dài, đem thẻ phòng nhét vào trong tay Minh Tư, “Vào hay không vào, cậu tự quyết định.” Mặc dù đây là quán bar hắn mở, đem thẻ phòng của khách giao cho Minh Tư chắc chắn sẽ chọc giận Lãnh Lâm, bản thân cũng sẽ rước lấy phiền toái, nhưng vì Minh Tư, người bạn khiến hắn không thể không đau lòng thương tiếc, Lâm Vẫn liền không quan tâm đến những thứ này.

Tay Minh Tư bất giác run nhẹ, từ ngày phát hiện trên quần áo Lãnh Lâm có những dấu vết kia, cậu đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nhưng khi chân chính biết được kết quả đã sớm dự liệu này, Minh Tư phát hiện cậu cũng không kiên cường như trong tưởng tượng của mình, hít sâu một hơi, miễn cưỡng trưng ra một nụ cười, “Mình biết, cảm ơn các cậu.”

Đem thẻ phòng thả lại vào trong tay Lâm Vẫn, cậu không muốn rước thêm phiền phức cho bọn họ, “Mình biết phải xử lý thế nào, các cậu đi xuống trước đi!”

“Minh Tư cậu không cần sợ, tên khốn kiếp kia, mình nhất định phải dạy dỗ hắn.”

“Tiêu Viễn, chúng ta đi xuống trước, chuyện này Minh Tư tự biết xử lý như thế nào.” Mười năm tình cảm, vô luận là tồn tại hay tan vỡ, ắt sẽ khiến Minh Tư chịu đả kích không cách nào tưởng tượng, Lâm Vẫn biết, Minh Tư hiện tại không muốn bất kỳ ai nhìn thấy khốn cảnh này của mình.

“Nhưng mà…” Bị Lâm Vẫn kéo vào thang máy, thanh âm của Tiêu Viễn dần biến mất vô ảnh vô tung, sự quan tâm của bạn bè rơi vào lòng Minh Tư, khiến cho toàn bộ sự trống rỗng kia được lấp đầy một khoảng, cũng khiến cho chính mình không còn đau như vậy nữa.

Có lẽ trong sâu thẳm thật sự đã có an bài, một người đẩy xe mang thức ăn cùng rượu chát dừng ở trước cửa, gõ nhẹ hai tiếng, qua một lúc lâu cửa mới mở ra, người đàn ông mở cửa mang theo giọng điệu oán trách, bên trong là tiếng đàn bà nũng nịu tự đắc lẩm bẩm.

Nói cái gì Minh Tư cũng không nghe rõ, bởi vì toàn bộ tinh thần của cậu đã dừng lại trên người kẻ phát ra thanh âm quen thuộc kia.

Tựa như một cây đao đâm xuyên qua lồng ngực, hung hãn rạch phá ra một cái lỗ lớn trong tim Minh Tư, trong nháy mắt ấy, Minh Tư dường như nghe thấy thanh âm tan tành vỡ vụn, bởi vì người đàn ông mở cửa kia, chính là Lãnh Lâm.

Mặc dù người trên giường cậu không quen thuộc, nhưng Minh Tư biết, đó chính là người vướng scandal với Lãnh Lâm. Gặp dịp diễn trò sao? Không liên quan gì tới hắn sao…

Để cho xe thức ăn tiến vào, Lãnh Lâm bất ngờ đụng phải ánh mắt của Minh Tư, hoàn toàn ngây ngốc, trong lúc hoảng hồn, Minh Tư đã biến mất ở trước mặt hắn, Lãnh Lâm không để ý đến người đang gào thét ở trên giường, nhanh chóng mặc quần áo tử tế liền đuổi theo.

Lúc thấy được Lâm Vẫn cùng Tiêu Viễn ở cửa, Lãnh Lâm lăn lộn trong giới giải trí đã nhiều năm, bất kể trên phương diện nào cũng từng tiếp xúc qua hai người, nhưng cho tới bây giờ hắn không biết Minh Tư cùng bọn họ có giao tình, khi thấy ánh mắt của hai người, nhất là trạng thái muốn xông tới đánh nhau với hắn của Tiêu Viễn, Lãnh Lâm dĩ nhiên đoán ra, “Minh Tư đâu?!”

“Minh Tư? Tôi còn đang muốn hỏi anh đó.” Tiêu Viễn chợt sửng sốt, Lãnh Lâm đuổi theo Minh Tư, nhưng mình cùng Lâm Vẫn từ đầu đến cuối đứng ở cửa tại sao không thấy Minh Tư? Chỉ mong Minh Tư ngàn vạn lần đừng có nghĩ quẩn, “Anh chờ đó, chờ tôi tìm được Minh Tư sẽ tính sổ với anh sau.” Bỏ lại một câu, Tiêu Viễn liền cùng Lâm Vẫn chạy ra ngoài tìm Minh Tư, ngay cả Lãnh Lâm từ trước tới nay chưa bao giờ hoảng hốt, suy nghĩ cũng rối loạn lên, đầu mối duy nhất chính là về nhà.

Lãnh Lâm lái xe về đến nhà, không quan tâm có vượt đèn đỏ hay không, cũng không quan tâm có bị người khác thấy được dáng vẻ chật vật của mình hay không, chẳng qua là một lòng một dạ tìm kiếm, điên cuồng tìm kiếm, mở ra cửa nhà, nhìn mỗi một xó xỉnh cũng không tìm được người muốn tìm, cõi lòng Lãnh Lâm tràn đầy thất vọng, cầm lên điện thoại di động, vẫn không có tin nhắn, sự thất vọng liên tục khiến hắn vô lực tê liệt ngã trên ghế sô pha.

Giây phút này Lãnh Lâm mới phát hiện ra bản thân cho tới bây giờ chưa từng quan tâm tới Minh Tư, ngay cả Minh Tư sẽ đi nơi nào hắn cũng không biết, chỉ có thể ngồi ở nhà giống như Minh Tư trong dĩ vãng một mình chờ đợi, Lãnh Lâm cẩn thận ngẫm nghĩ, trong nhiều năm qua, đây là lần duy nhất hắn ở nhà mà không có Minh Tư bên cạnh, thì ra chờ đợi thật sự rất lạnh, không có Minh Tư bên cạnh, Lãnh Lâm đột nhiên cảm thấy cái nhà này dường như rất trống trải, rất trống trải… Có phải lúc Minh Tư chờ đợi hắn cũng lạnh lẽo giống như vậy hay không.

Minh Tư bước từng bước đi xuống theo cầu thang bộ, thật ra lúc đó do mọi người quá mức cuống cuồng, mà bỏ quên mất chuyện còn có thang bộ, Lãnh Lâm đi thang máy dĩ nhiên là nhanh, khi tất cả mọi người sốt ruột đi tìm Minh Tư, Minh Tư lại đang ngồi trên bậc cầu thang, ổn định lại suy nghĩ hỗn loạn của mình, sau đó đi ra khỏi quán bar, lang thang không mục đích trên đường.

Những dấu vết trước kia, không thể chứng minh cho bất kỳ sự vượt quá giới hạn nào, nhưng những gì hôm nay nhìn thấy, là hoàn toàn triệt để phản bội, chối bỏ mười năm tình cảm, chối bỏ hết thảy ký ức thuộc về nhau, giống như thẳng tay cắt đứt sợi dây tình cảm chống đỡ duy nhất còn sót lại giữa hai người.

Biện pháp giải quyết, chính là ‘chia tay’, Minh Tư ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời xanh thẳm, cậu sớm đã biết, giữa cậu và Lãnh Lâm, đã không còn gì cần lưu luyến.

Suy nghĩ lung tung, khi cảm giác được xung quanh, Minh Tư không biết mình đã đi tới nơi nào, móc ra điện thoại di động trong túi, nhìn hàng loạt cuộc gọi nhỡ, Minh Tư mỉm cười châm chọc, cuộc gọi duy nhất hắn dành cho cậu, lại là dưới tình trạng thế này.

Tục ngữ có nói, đôi lứa yêu nhau nếu vượt qua ngưỡng cửa bảy năm thì coi như bách niên giai lão, cậu cùng Lãnh Lâm ở bên nhau đã mười năm, cái ngưỡng cửa này, giống như ngay từ lúc bắt đầu, đã ngăn cách giữa trái tim của cả hai.

Ngón tay thon dài của Minh Tư ấn trên bàn phím điện thoại, màn hình hiện ra một hàng chữ: “Chia tay, là lựa chọn duy nhất của chúng ta, chúc mừng anh lấy lại được tự do.”

Ngay sau khi bấm gửi, Minh Tư không chút do dự mà tắt điện thoại, tháo thẻ nhớ ném vào trong thùng rác, còn điện thoại thì vô cùng thảng nhiên đưa cho một người đàn ông bán hàng rong đầu đường, cậu không muốn lưu luyến, cũng không muốn giữ nó, bởi vì cậu biết rõ, cậu cùng Lãnh Lâm đã không cách nào tiếp tục nữa…

Sờ vào túi, ví tiền không biết đã rơi ở chỗ nào, điện thoại di động đã đưa cho người khác, không cách nào liên lạc với Tiêu Viễn, trong người lại không có lấy một đồng, nhưng Minh Tư vẫn mỉm cười ung dung, lục tìm một hồi, hiện tại thứ duy nhất cậu có trong túi chính là chìa khóa ngôi nhà kia, nhưng Minh Tư không muốn trở về, bởi vì đó đã không còn là nhà của cậu. Muốn vứt bỏ chìa khóa, nhưng cuối cùng vẫn thả lại vào trong túi, không phải cậu lưu luyến, mà là cậu muốn tìm lúc Lãnh Lâm không có ở đó, thu dọn đồ đạc của mình.

Minh Tư không mục tiêu đi về phía trước, từng cơn gió nhẹ thổi qua thân thể đơn bạc của cậu, có chút lạnh, Minh Tư vòng tay ôm lấy chính mình, thật ra rất nhiều chuyện, đều có lý do của nó, nhưng vẫn không nhịn được mà ưu thương.

Cậu là một cô nhi, vốn phải nên cô độc một mình, nhưng cậu luôn vọng tưởng rằng mình có quyền được hạnh phúc, quay đầu nhìn lại hóa ra tất cả đều là giả tưởng. Ôm chặt lấy chính mình, bởi vì rất lạnh rất cô đơn, cũng rất bất lực, giống như bản thân đứng giữa trời đất, là kẻ duy nhất thừa thải. Loại cảm giác này không ai có thể hiểu được…

Suy nghĩ ngổn ngang, cậu cần bình tĩnh trở lại, Minh Tư dừng bước, nhìn về phía hai hàng cây to bên đường, con đường quen thuộc chạm vào một góc ký ức của Minh Tư, gợi nhớ về một bản tin tức, nói nơi này từng phát sinh hỏa hoạn, vốn là một hàng cây chỉnh tề, lại bị đốt tan tành, sau khi dập tắt lửa, hàng cây xanh bốc khói, khiến cho người người đều tiếc nuối, vốn định đổi, nhưng bởi vì diện tích quá lớn, nên đã trì hoãn một thời gian. Điều khiến cho người ta không thể tin nổi chính là, sang năm thứ hai, những gốc cây vốn im lặng kia, lần nữa hồi sinh, mặc dù không phải là những cành lá tươi tốt, nhưng lại tràn đầy sức sống.

Nghĩ tới đây, Minh Tư vươn tay khẽ vuốt ve một nhánh cây rũ xuống, môi dần dần cong lên một độ cong nhàn nhạt, nụ cười kia thanh đạm như gió, không vui mừng cũng không bi thương…

Một chiếc xe hơi cao cấp có chút quen mắt ngừng lại bên cạnh Minh Tư, bàn tay Minh Tư buông xuống khỏi nhánh cây, nhìn về phía người bước xuống từ vị trí tài xế.

Là một người đàn ông âu phục thẳng tắp, mặt mũi hiền lành đeo cặp kính gọng vàng, đi tới trước mặt Minh Tư, dáng vẻ vô cùng chuyên nghiệp, nhưng Minh Tư thấy được phía sau cặp kính kia là sự khôn ngoan ẩn sâu, “Chào ngài Thẩm tiên sinh, ông chủ của chúng tôi muốn tìm ngài nói chuyện một chút.”

Thân hình cao ngất, không giống như tài xế, lại càng không giống như một người làm công, cái loại khí chất này khiến người ta nhìn không thấu. Ánh mắt Minh Tư mang theo nghi ngờ, cửa sổ sau xe bỗng kéo xuống, lộ ra nam nhân ngồi bên trong, vừa xa lạ lại vừa khiến người ta khắc sâu ấn tượng, giống như cảm giác được cậu đang nhìn hắn, nam nhân quay đầu nhìn về phía Minh Tư, ánh mắt đối diện nhau, đôi con ngươi bình tĩnh không gợn sóng, vẫn lạnh lùng giống như lần trước, thâm thúy tựa như đầm nước băng giá, lại không hề khiến cho Minh Tư cảm thấy không vui.

Minh Tư gật đầu một cái, cậu hiện tại vốn tràn đầy không mục đích, đi đâu hoặc là nói chuyện với ai, đã không còn quan trọng, hơn nữa, lớp vỏ cô độc đã bao phủ lấy thần kinh của cậu, cảm giác lạnh lẽo kinh người khiến cậu thấy sợ kia, đúng lúc có thể làm cho cậu phân tâm không thèm nghĩ nữa, tại sao lại không làm.

Ngồi vào vị trí bên cạnh nam nhân lạnh lùng kia, xe liền chậm rãi lăn bánh, kỹ thuật rất vững vàng, so với ông chú lần trước tốt hơn rất nhiều, Minh Tư quay đầu nhìn về phía nam nhân từng được ông chú gọi là tổng tài kia, nam nhân cũng nhìn về phía cậu, người lái xe giống như không để ý tới loại không khí ngột ngạt giữa hai người, một tay lái xe, một tay đưa thẻ ra, “Đây là danh thiếp của ông chủ.”

Minh Tư nhận lấy, nhìn phía trên không có bất kỳ chức vụ gì, cũng không có bất kỳ đơn vị công tác nào, chẳng qua chỉ là ba chữ ‘Sở Khanh Hàm’, đây chính là không tiếng thắng có tiếng trong truyền thuyết, không có chức vụ thì càng có địa vị.

Minh Tư theo thói quen đọc ra cái tên trên danh thiếp, “Sở Khanh Hàm.”

“Ừm.”

Nhàn nhạt đáp lại, nhưng vẫn là một chữ, Minh Tư không khỏi cười ra tiếng, đây cũng là nụ cười chân chính đầu tiên trong cả ngày hôm nay của cậu, ưu buồn cũng tốt, tâm loạn cũng được, Minh Tư mang theo trốn tránh, không muốn nhớ tới hết thảy, dời đi tầm mắt nhìn về phía nam nhân mặc dù mỗi lần chỉ nói ra một chữ, nhưng không hề khiến cho Minh Tư có cảm giác không thích dù chỉ mới gặp qua hai lần.

Không hỏi đến tột cùng là muốn đi đâu, cả đoạn đường Minh Tư đều rất dửng dưng, khi xe chậm rãi lái ra khỏi đô thị phồn hoa, ngừng ở trước một ngôi nhà hơi có vẻ bình thường, người đầu tiên đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh như cũ không phải là Sở Khanh Hàm một mực kiệm lời, mà là người đàn ông lái xe, hắn xoay người, nhìn về phía Minh Tư, “Thẩm tiên sinh, tôi nghĩ ngài sẽ không để ý nếu tôi vào thẳng vấn đề.”

Minh Tư cười một tiếng, lắc đầu, “Mời nói.”

“Ông chủ từ nhỏ đã có làn da nhạy cảm, nhưng sự nhạy cảm này chẳng qua chỉ thể hiện khi đụng chạm giữa người với người.”

Minh Tư không tự giác nhíu mày, nếu cậu nhớ không lầm, lần trước…

“Đúng vậy, người duy nhất ông chủ đụng chạm qua, lại không dẫn tới bất kỳ triệu chứng nào chính là ngài, cho nên hy vọng Thẩm tiên sinh có thể nhận chức quản gia của ngôi nhà này.” Người đàn ông lễ phép mỉm cười, “Tiền công mỗi tháng là mười vạn nhân dân tệ, gửi thẳng một lần.”

Mặc dù nhiều năm không ra khỏi nhà, nhưng Minh Tư cũng nghe Tiêu Viễn nói qua, công việc quản gia mỗi tháng chỉ khoảng hơn mười ngàn, tiền công lớn như vậy, bất luận làm nghề gì, đối với một kẻ không chuyên như cậu đã là vượt quá khả năng. Nhưng Minh Tư không cảm thấy bọn họ sẽ lừa gạt cậu, một kẻ tứ cố vô thân như cậu, có thứ gì đáng giá để mà lừa gạt cơ chứ?!

Ngẫm lại tình trạng kinh tế của mình, mấy năm nay đều không có tích góp, cậu không thích xài tiền của Lãnh Lâm, cho nên tiền nhuận bút kiếm được cơ bản đều dùng để nấu canh cho Lãnh Lâm, sau khi chia tay với Lãnh Lâm, cậu thậm chí ngay cả chỗ ở cũng không có, bây giờ mà cậu có ra đường kiếm việc, phỏng chừng cũng chỉ có thể kiếm vài ba công việc quèn, huống chi cậu chưa từng giới thiệu qua tên mình, đối phương lại có thể biết rõ họ của cậu, dễ dàng mà tìm được cậu, chắc hẳn cũng không phải hạng người cậu có thể cự tuyệt, “Được, khi nào thì bắt đầu nhận chức?”

Người đàn ông đẩy đẩy gọng kính, khẽ mỉm cười, “Hiện tại bắt đầu nhận chức.” Đem hợp đồng đã sớm soạn thảo trong cặp đưa cho Minh Tư, “Nếu cảm thấy có gì không hài lòng, chúng ta có thể bàn bạc.”

Nhìn nhìn hợp đồng, hết thảy đều rất công bằng với cậu, không có bất kỳ hà khắc gì, mặc dù là quản gia, nhưng lại giống như bảo mẫu, nghĩ đến khoảng thời gian chung sống với Lãnh Lâm, theo một ý nghĩa nào đó chẳng phải cậu cũng là bảo mẫu hay sao, điểm khác biệt duy nhất chính là công việc này thì có tiền lương. Tự giễu cười một tiếng, Minh Tư liền không chút do dự ký xuống hợp đồng, mỗi bên giữ một bản, tự giới thiệu một hồi, Minh Tư mới biết người đàn ông đeo cặp kính gọng vàng là thư ký của Sở Khanh Hàm, gọi là Lục Phong. Theo cách hình dung thông thường, hẳn là một con cáo già khôn ngoan.

Mở cửa xe bước xuống, nhìn ngôi nhà không giống như trong tưởng tượng của mình, không hề hoa lệ, thậm chí không có phòng ốc rộng rãi như của Lãnh Lâm, nhưng lại lộ ra sự nhàn nhã thư thái, Minh Tư vừa nhìn liền rất thích, ngôi nhà chỉ có một tầng, bất quá chừng trăm thước vuông, có một vườn hoa rất lớn, cỏ xanh êm ái, là một nơi rất thoải mái dễ chịu.

Thư ký Lục giới thiệu một vòng quanh nhà, dù sao cũng không phải rất lớn, cho nên cũng không tiêu tốn bao nhiêu thời gian, nhưng Minh Tư lại phát hiện ra một vấn đề, “Lục tiên sinh, nơi này chỉ có một phòng ngủ, tôi nên nghỉ ngơi ở đâu?”

“Bởi vì ông chủ không thích bất kỳ người nào đụng chạm, cho nên nơi này sẽ không có khách viếng thăm, cũng không có bố trí phòng khách, trước khi tìm được chỗ ở cho ngài, ngài tạm thời cùng ông chủ ngủ chung một giường vậy.”

Nghĩ đến tình trạng của Sở Khanh Hàm, quả thật không cần phòng khách, mặc dù cậu là gay, nhưng cũng không phải yêu đương gì mà cần kiêng kị, ông chủ đã không ngại, cậu còn e dè thì thành ra kiêu căng, “Ừm, được.”

Đem thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Sở Khanh Hàm khai báo một lượt, thư ký Lục liền mang theo nụ cười giảo hoạt của hồ ly mà rời đi, trong phòng nháy mắt yên tĩnh trở lại, nhìn Sở Khanh Hàm ngồi trong phòng khách đọc sách, trong khoảnh khắc Minh Tư cũng không biết nên nói gì, bất quá nhìn sắc trời bên ngoài cũng đã đến giờ dùng cơm tối.

“Sở tiên sinh, có phải ngài còn chưa dùng cơm tối hay không?”

“Ừm.”

Chẳng lẽ cái chữ ‘Ừm’ này thật sự vạn năng? Từ lần đầu tiên nhìn thấy Sở Khanh Hàm, cậu liền chưa từng nghe hắn nói qua chữ thứ hai?

“Vậy ngài có muốn dùng bữa hay không, hoặc là có kiêng kị thức ăn gì hay không?”

Sở Khanh Hàm dời tầm mắt khỏi quyển sách, lắc đầu một cái, ngay sau đó lại chuyển tầm nhìn trở về quyển sách trong tay.

Minh Tư thở dài một tiếng, xoay người đi tới phòng bếp thông với phòng khách, lục tìm tạp dề, sau đó lấy ra rau cải và thịt cần dùng trong tủ lạnh, nấu cơm xào xong thức ăn, Minh Tư đem món cuối cùng đặt lên bàn, “Có thể dùng cơm.”

“Ừm.” Đem quyển sách còn chưa đọc xong úp lên bàn trà, Sở Khanh Hàm vào phòng tắm rửa tay rồi ngồi vào chỗ của mình trước bàn ăn, nhìn phía trên chỉ đặt một bộ chén đũa, liền ngẩng đầu nhìn về phía Minh Tư.

Không nói lời nào, nhưng ý tứ biểu đạt đầy đủ ra ngoài, Minh Tư hơi mỉm cười, “Tôi không có khẩu vị, cảm ơn Sở tiên sinh.” Có vài thứ ngưng tụ trong lòng nhiều năm không phải một sớm một chiều là có thể biến mất, mười năm dù không có tình, cũng còn có trí nhớ, khổ sở không cách nào hoàn toàn tiêu tán mà chất chồng nặng nề ở trong lòng, khiến cậu không còn khẩu vị, “Tôi muốn mượn điện thoại một chút, được không?”

“Ừm.”

“Cảm ơn.” Vòng qua bàn ăn, Minh Tư đi tới trước điện thoại phòng khách gọi cho Tiêu Viễn, báo bình an đồng thời nói mấy câu trấn an Tiêu Viễn vẫn còn đang tràn ngập lửa giận đối với Lãnh Lâm, Minh Tư cũng không có nhiều khí lực để nói chuyện, đặt điện thoại xuống, lòng Minh Tư hỗn loạn, đẩy cửa ra, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đầy sao, có lẽ bởi vì cách xa đô thị ồn ào náo nhiệt, trong không khí không có mùi vị dầu mỡ, khắp nơi đều mang hương thơm cỏ xanh, khiến cho thần kinh của Minh Tư không còn căng thẳng như trước.

Hôm nay vốn tưởng rằng là một ngày như mọi ngày, kết quả lại chấm dứt một vài chuyện, hẳn phải nên thoải mái, nhưng ký ức vẫn thỉnh thoảng xông vào đầu cậu, nhất là vừa nãy khi Tiêu Viễn nhắc tới Lãnh Lâm, những ký ức kia cứ như thủy triều, tràn vào đầu cậu, cõi lòng thật vất vả mới bình tĩnh được lại ngổn ngang hỗn loạn. Phát hiện có người dừng ở bên cạnh, Minh Tư thu hồi thương cảm, nhìn về phía người nọ, “Sở tiên sinh.”

Sở Khanh Hàm gật đầu một cái, ngay sau đó ngẩng đầu lên nhìn về phía bầu trời đêm.

Nếu chỉ có một mình, hẳn là sẽ suy nghĩ lung tung, nhưng bên cạnh có một người bầu bạn, cùng nhau thưởng thức ánh trăng, nỗi cô tịch sẽ tiêu tán đi phần nào.

Đứng bên ngoài một hồi, Minh Tư liền trở về phòng bếp dọn dẹp chén đũa, sau khi làm xong toàn bộ việc nhà, Minh Tư bị dày vò một ngày cũng có chút mệt mỏi, nhưng cùng người khác dùng chung một cái giường, lại là buổi đầu tiên, tất nhiên không thể ngủ ngay như bình thường.

Minh Tư chỉ có thể vọt vào tắm trước, thay thư ký Lục giúp Sở Khanh Hàm chuẩn bị quần áo ngủ, ngồi xuống một bên ghế sô pha xoa xoa mi tâm đau nhức. Sở Khanh Hàm ngẩng đầu nhìn Minh Tư một cái liền đứng dậy, đi vào tắm rửa thay quần áo rồi trở ra phòng ngủ, Minh Tư thở phào nhẹ nhõm.

Mệt mỏi có lúc thật có thể khiến cho người ta quên hết mọi thứ trong khoảnh khắc, Minh Tư dính vào gối, liền từ từ thiếp đi, ngược lại Sở Khanh Hàm bên cạnh một tay chống đỡ cơ thể, ngắm nhìn Minh Tư, tay còn lại chậm rãi nâng lên, nhẹ nhàng rơi xuống gương mặt của Minh Tư, ngay sau đó liền rụt về, đưa ngón tay thon dài đến trước mặt của mình, trên đầu ngón tay còn lưu lại nhiệt độ sau khi đụng chạm, thứ nhiệt độ làm cho cõi lòng người nào đó vừa sợ hãi lại vừa vui thích.

Có lẽ là từ khi còn bé đã bắt đầu có chứng mẫn cảm, liền chưa từng chạm qua nhiệt độ thân thể con người, thứ xúc cảm khiến cho người hoài niệm, khiến cho người không muốn xa rời, hai mắt bình thản như hồ nước của Sở Khanh Hàm thoáng qua một nụ cười thỏa mãn, thật cẩn thận ôm Minh Tư vào trong vòng tay của mình, lẳng lặng nhìn người ngủ say trong lồng ngực…

—–

Hậu trường của editor:

Tiểu thụ: em không có gì đáng giá hết, chỉ còn mỗi tấm thân này…

Tiểu công: cưng nói đúng trọng điểm rồi đó.

Mia: và thế là tiểu thụ đã bán mình cho tiểu công trong vòng một nốt nhạc với giá mười vạn mỗi tháng ~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK