Ngô Nghệ Hinh, cô ta làm sao còn đi gặp cô, sao có thể trùng hợp như vậy được. Nếu ngày hôm qua cô đi về cùng Tống Tư Đình, hôm nay Ngô Nghệ Hinh nhất định sẽ nói bóng gió với cô, cho nên cô nhân cơ hội này trực tiếp nháo với cô ta, cô thật sự không muốn cứ như vậy với cô ta nữa.
"Mộng Dao, may quá cậu không có sao."
Sao lại thế này, giọng nói này là sao, đây không phải là Ngô Nghệ Hinh?
Mộng Dao quay đầu lại, thấy Tống Tư Đình thì thở phào nhẹ nhõm.
"Hôm qua tớ suýt chút nữa đã bị cậu dọa cho sợ chết, tớ liên tục kêu tài xế dừng xe, nhưng tài xế một hai phải đến trạm tiếp theo mới dừng lại, tớ chạy về trường học tìm cậu một hồi lâu, nhưng không tìm được, nhưng lại thấy Vương Tử Hàm đang té xỉu ở trong con hẻm nhỏ, tớ liền đưa cô ta đi khám, có chuyện gì vậy?"
"Vương Tử Hàm không nói cho cậu biết sao?" Mộng Dao cảm thấy rất cảm động. Trước kia ngay lúc cô bất lực nhất thì cô ấy đã ra tay giúp đỡ, bây giờ cũng vậy cô ấy cũng lo lắng cho cô một cách ngu ngốc...
"Tớ sợ sẽ không có xe buýt để về nhà, vì vậy tớ đã đưa cô ta vào phòng khám rồi rời đi."
"Ừ, chuyện của ngày hôm qua, tóm lại, cô ta sẽ không đến làm phiền tớ nữa, yên tâm"
Tống Tư Đình thấy cô như vậy cũng không hỏi nhiều, Mộng Dao thân mật nắm lấy tay cô ấy và kể cho cô ấy nghe bộ phim truyền hình mà cô đã xem ngày hôm qua tuyệt vời như thế nào, không ngờ hai người lại vui vẻ nói về bộ phim ấy, tới lớp cũng không ngừng nói chuyện cho đến khi chuông lớp reo.
- -----------------------------------------
Mộng Dao ngồi ở ban công của lớp, nhìn qua cửa sổ, nhìn các bạn học sinh đang học thể dục ở dưới sân.
Tuổi trẻ thật tuyệt, bạn có thể vui đùa và cười vô tư dưới ánh nắng chói chang.
Đáng tiếc cô mới trong kỳ kinh nguyệt, nếu không thì cô có thể nhảy dây chun hay gì đó với các bạn nữ trong lớp.
Trọng sinh trở về đã được một tuần rồi, trong một tuần này cô cứ băn khoăn không biết có phải là mơ không, nhưng nếu là mơ thì làm sao bao lâu nay cô vẫn không tỉnh lại, mà nó lại chân thật đến vậy.
Trong tuần này, Lục Tiểu Xuyên luôn coi cô như người vô hình, cô vui vẻ thoải mái, anh cũng không quấy rầy cô, cô cũng không chọc giận anh, hai người đều vui vẻ.
Vương Tử Hàm thật sự đã tạm dừng, từ sự kiện ngày hôm đó, cô ta rõ ràng đã yên tĩnh hơn ở trường học, nhưng chính Khương Tuyết Kỳ, động một tí lại muốn cô làm đại ca của cô ta, cô đã là một người hai mươi tám tuổi, mang theo một đứa trẻ đi bắt nạt đứa trẻ khác? Nói giỡn à.
Còn về Ngô Nghệ Hinh......
Điều khiến cô không thể tin được là, cô ta thực sự không tức giận cô vì Tống Tư Đình, chỉ nói với cô là cô ta không thích Tống Tư Đình cho lắm, và mong cô hãy thông cảm cho mình. Sau khi nói xong, Ngô Nghẹ Hinh lại nói với cô thêm câu, nếu cậu thích thì cái gì cũng được, sau đó mấy ngày kế tiếp, cô ta vẫn rất dính lấy cô.
YOU"LL ALSO LIKE
Khiến em gả cho anh by haicaulinh
Khiến em gả cho anh
130K
1.9K
Dù tránh được một lần cũng không tránh được cả đời. Đoạn 1: Thời gian tham gia game trên mạng, Khanh Nhượng Nhượng không ngờ nhân vật của mình lại câu được một con rùa v...
[Q1] ĐỪNG NHÁO, BẠC TIÊN SINH _ NAM NAM LÝ [SIQINZ EDIT] by oldheart83
[Q1] ĐỪNG NHÁO, BẠC TIÊN SINH _ NAM NAM LÝ [...
11.6K
453
• Tên: Đừng Nháo, Bạc Tiên Sinh • Tác giả: Nam Nam Lý • Editor: SiQinz • Thể loại: Ngôn tình, Hiện đại, Ngọt sủng, Nam nữ cường, HE • Tình trạng bản gốc: Chưa hoàn 1954+...
[EDIT] Ngọc Bội Thái Tử Gia - Cửu Nguyệt Lưu Hỏa by _lastella_
[EDIT] Ngọc Bội Thái Tử Gia - Cửu Nguyệt Lưu...
32.9K
2.1K
"Ngọc bội Thái tử gia" Tác giả: Cửu Nguyệt Lưu Hỏa Thể loại: cổ đại, trạch đấu, cung đấu, huyền huyễn Tình trạng: hoàn Tình trạng edit: đang tiến hành Edit+Be...
Quân Sủng: 40 ngày kết hôn - Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu by MikroPouli
Quân Sủng: 40 ngày kết hôn - Sâm Trung Nhất...
113K
2.5K
Tác giả: Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu Thể loại: Ngôn tình, hiện đại, quân nhân, 3S, cưới trước yêu sau, HE Tình trạng: đã hoàn thành Thiếu tá Lục bị ba mẹ ép cưới 1 cô vợ mù...
Nắng Gắt Full - (Cố Mạn) by tamylinh187
Nắng Gắt Full - (Cố Mạn)
483K
3.2K
"Nếu như nhiều hơn thích gọi là yêu, vậy thì nhiều hơn yêu một chút gọi là gì?" "Nhiều hơn yêu ư? Với anh thì, đó chính là em!" ♥
Tôi Đoạt Bảy Người Bạn Trai Của Chị Gái - Đông Thi Nương by MonNoos
Tôi Đoạt Bảy Người Bạn Trai Của Chị Gái - Đô...
143K
8.1K
Chuyển ngữ: B3 (Bạch Bách Bon) Bìa: Tâm Tít Tắp Thể loại: Hiện đại, Tình yêu đô thị, Duyên trời tác hợp, HE. Số chương: 111 chương + 3 ngoại truyện. Nhân vật chính: Bùi...
[Mau xuyên][edit] Nam chủ mau nằm xuống by hungtuquy
[Mau xuyên][edit] Nam chủ mau nằm xuống
5.1K
441
Hán Việt: Khoái xuyên chi nam chủ khoái thảng hạ Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại, Hiện đại, HE, Tình cảm, Huyền huyễn, H, Thú nhân, Song khiết, Xuyên nhanh, Hào...
Thật kì lạ, với tính cách của Ngô Nghệ Hinh, nếu có ai dám chống lại ý của cô ta, cô ta nhất định sẽ không bỏ qua, thậm chí sẽ dùng lời lẽ để nói lại người đó.
Cô sớm đã trải qua miệng lưỡi độc ác và tính tình của cô ta rồi, cho nên bây giờ cô thật sự không hiểu tại sao cô ta lại bình tĩnh đến vậy.
Chẳng lẽ là sự yên bình trước giông tố.....
Chắc do cô suy nghĩ quá nhiều, sao có thể phức tạp như vậy, sở dĩ Ngô Nghệ Hinh chưa gạch mặt với cô là vì chưa xảy ra chuyện trộm cắp, cô còn chưa có tiếng xấu nào, cho nên mới không đành lòng vứt bỏ đi người hầu nhỏ này.
Chính xác là như vậy.
Mộng Dao nhảy xuống từ bệ cửa sổ, hoàn toàn đã quên bản thân vẫn đang còn trong kỳ kinh nguyệt, dẫn tới dạ dày dâng lên một cơn đau nhói.
Thật sự mỗi lần bà dì cả đến thăm đều rất đau, không đến cũng đau. Có một đoạn thời gian do công việc khá bận rộn, mỗi ngày cô đều cáu gắt, tức giận, do đó bà dì cả không tới, cho nên cô đã phải uống thuốc bắc hàng ngày, khi ngửi thấy mùi thuốc đó liền muốn nôn.
Khập khiễng đi về chỗ ngồi, cô có chút buồn ngủ nên nheo mắt nằm xuống bàn.
Một lát sau, Lục Tiểu Xuyên nghênh ngang đi tới, sau khi nhìn thấy một thân hình nhỏ nhắn đang nằm trên bàn, bước chân bỗng nhẹ hẳn đi.
Đúng là heo, lúc nào cũng ngủ được, Lục Tiểu Xuyên trong lòng nói thầm.
Anh lấy tiền lẻ trong cặp rồi bước ra ngoài, lúc này Mộng Dao mở to mắt, thở phào nhẹ nhõm.
Tại sao những sinh vật như Lục Tiểu Xuyên lại không thể nhanh chóng tuyệt chủng như khủng long?
Cô có nên nói với mẹ việc chuyển trường không, như vậy sẽ không phải nhìn thấy anh mỗi ngày. Tại sao cô giáo lại không cho cô đổi bạn cùng bàn, tại sao, cô thực sự rất buồn phiền khi ngồi cạnh anh mỗi ngày.
Bụng đau quá......
Nằm sấp, ngủ thiếp đi trong vô thức.
"Mộng Dao, tỉnh dậy."
Cảm thấy có ai đó vỗ nhẹ vào cánh tay mình hai lần, Mộng Dao mở mắt, ngẩng đầu lên một cách yếu ớt.
Tại sao ai cũng mang cặp sách đi ra bên ngoài, đã tan học rồi sao? Cô đã ngủ một buổi chiều, ngủ ngon đến mức không nghe được tiếng chuông lớp.
"Tại sao cô giáo lại không gọi tớ?" Mộng Dao dụi mắt, vỗ mặt, có chút tỉnh táo, cô liền ngồi dậy, cố gắng thu dọn cặp sách của mình. Trong lúc dọn đồ, không biết có thứ gì đó rơi từ trên bụng cô xuống, rơi xuống mặt đất phát ra một tiếng.
"Tớ đã nói với giáo viên rằng cậu không thoải mái nên cô giáo không gọi cậu tỉnh, Nghệ Hinh vừa rồi có nhờ tớ nói với cậu, cô ấy nói từ ngày hôm nay trở đi, cô ấy phải học thêm vào buổi tối, cho nên buổi tối không thể đi về cùng cậu...."
Tuần này cô thật sự tìm đủ mọi cách để viện cớ không về nhà chung với cô ta, lần này thì tuyệt quá, nghĩ ra cách có một không hai, thực sự muốn tán thưởng cô ta thông minh, haha, vui quá.
Bằng cách này, để cô ta từ từ xa lánh mình.
Thu dọn đồ đạc xong xuôi, Mộng Dao cúi đầu phát hiện thứ vừa đánh rơi, đó là một chai nước khoáng, nước còn hơi ấm....
Bụng của cô có vẻ đỡ đau hơn rồi.
"Tư Đình, cậu đặt cái này lên bụng tớ à?"
"Không phải, là Lục Tiểu Xuyên."
"Lục Tiểu Xuyên! Cậu chắc chứ?" Mộng Dao nghe thấy cái tên này, cái chai đang cầm trong tay liền rơi xuống đất.
Làm sao anh biết cô đang trong thời kỳ kinh nguyệt? Sẽ không, anh sẽ không biết, vậy tại sao anh lại đặt một chai nước nóng lên bụng cô, Lục Tiểu Xuyên sẽ tốt bụng như vậy sao? Làm sao có thể, có lẽ anh không hiểu thời kỳ kinh nguyệt của con gái là chuyện gì, thấy cô đau bụng, liền nghĩ dùng bình nước ấm làm bỏng chết cô.
Thật là độc ác.
Nghĩ lại, cô với Lục Tiểu Xuyên rất thân thiết với nhau trong tuần đầu khai giảng lớp 10. Mặc dù lúc đó anh luôn bày ra khuôn mặt lạnh lùng nhưng cô đối với anh cũng coi như đã khách khí, về sau lại vô duyên vô cớ bắt nạt cô, lại nói tính tình của cô bây giờ đều là do anh kích phát ra tới.
Lục Tiểu Xuyên thật là không thể hiểu được, không thể hiểu được, không thể hiểu được!
Nhớ trước đây, cô còn cho rằng anh còn là một người,từng vì không muốn anh bị thầy giáo trách phạt nên đã đưa cho anh quyển bút ký, người này còn không biết ơn, còn lấy oán trả ơn.
Cho nên, ông trời đã nhân lúc con đường sự nghiệp của anh đang trên con đường thành công, bắt anh phải trở về thời điểm ban đầu, anh quả thật xứng đáng với điều đó.
Cô còn từng xem qua chương trình của anh trên TV, thực sự không thể đánh giá cao phong cách của anh, cũng không biết anh nổi tiếng bằng cách nào. Những cô người mẫu chân dài mặc quần áo do anh thiết kế, quả thật đã làm mất đi thân hình tiêu chuẩn và xinh đẹp của bọn họ.
Quên đi, cô thừa nhận là cô ghen tị với anh, anh quả thực rất có thiên phú trong mảng thiết kế, cô phải công nhận những bộ quần áo đó thật sự rất đẹp mắt.
Nhưng là làm người, thái độ quả thực rất rất rất kém cỏi!
Thứ sáu được tan học sớm, Tư Đình đề nghị đi xem phim, Mộng Dao vui vẻ đồng ý.
Sau khi xem phim xong thì về nhà, Mộng Dao nằm trên giường, lấy chai nước khoáng từ trong cặp ra, bước xuống giường đi tìm một cây bút đen, và viết lên trên chai nước năm chữ to đùng: Lục Tiểu Xuyên chết đi, rồi đặt cái chai lên tủ đầu giường, cầu nguyện một hồi, rồi cô mới tắt đèn đi ngủ/
Trằn trọc mãi không ngủ được, Mộng Dao đứng dậy bật đèn, cầm lấy cái chai trên đầu giường, lại lau dòng chữ trên đó.
Lục Tiểu Xuyên thật phiền phức.Mộng Dao xuống xe buýt, vừa bước đến cổng trường, tay cô đã bị bắt lại.
Ngô Nghệ Hinh, cô ta làm sao còn đi gặp cô, sao có thể trùng hợp như vậy được. Nếu ngày hôm qua cô đi về cùng Tống Tư Đình, hôm nay Ngô Nghệ Hinh nhất định sẽ nói bóng gió với cô, cho nên cô nhân cơ hội này trực tiếp nháo với cô ta, cô thật sự không muốn cứ như vậy với cô ta nữa.
"Mộng Dao, may quá cậu không có sao."
Sao lại thế này, giọng nói này là sao, đây không phải là Ngô Nghệ Hinh?
Mộng Dao quay đầu lại, thấy Tống Tư Đình thì thở phào nhẹ nhõm.
"Hôm qua tớ suýt chút nữa đã bị cậu dọa cho sợ chết, tớ liên tục kêu tài xế dừng xe, nhưng tài xế một hai phải đến trạm tiếp theo mới dừng lại, tớ chạy về trường học tìm cậu một hồi lâu, nhưng không tìm được, nhưng lại thấy Vương Tử Hàm đang té xỉu ở trong con hẻm nhỏ, tớ liền đưa cô ta đi khám, có chuyện gì vậy?"
"Vương Tử Hàm không nói cho cậu biết sao?" Mộng Dao cảm thấy rất cảm động. Trước kia ngay lúc cô bất lực nhất thì cô ấy đã ra tay giúp đỡ, bây giờ cũng vậy cô ấy cũng lo lắng cho cô một cách ngu ngốc...
"Tớ sợ sẽ không có xe buýt để về nhà, vì vậy tớ đã đưa cô ta vào phòng khám rồi rời đi."
"Ừ, chuyện của ngày hôm qua, tóm lại, cô ta sẽ không đến làm phiền tớ nữa, yên tâm"
Tống Tư Đình thấy cô như vậy cũng không hỏi nhiều, Mộng Dao thân mật nắm lấy tay cô ấy và kể cho cô ấy nghe bộ phim truyền hình mà cô đã xem ngày hôm qua tuyệt vời như thế nào, không ngờ hai người lại vui vẻ nói về bộ phim ấy, tới lớp cũng không ngừng nói chuyện cho đến khi chuông lớp reo.
- -----------------------------------------
Mộng Dao ngồi ở ban công của lớp, nhìn qua cửa sổ, nhìn các bạn học sinh đang học thể dục ở dưới sân.
Tuổi trẻ thật tuyệt, bạn có thể vui đùa và cười vô tư dưới ánh nắng chói chang.
Đáng tiếc cô mới trong kỳ kinh nguyệt, nếu không thì cô có thể nhảy dây chun hay gì đó với các bạn nữ trong lớp.
Trọng sinh trở về đã được một tuần rồi, trong một tuần này cô cứ băn khoăn không biết có phải là mơ không, nhưng nếu là mơ thì làm sao bao lâu nay cô vẫn không tỉnh lại, mà nó lại chân thật đến vậy.
Trong tuần này, Lục Tiểu Xuyên luôn coi cô như người vô hình, cô vui vẻ thoải mái, anh cũng không quấy rầy cô, cô cũng không chọc giận anh, hai người đều vui vẻ.
Vương Tử Hàm thật sự đã tạm dừng, từ sự kiện ngày hôm đó, cô ta rõ ràng đã yên tĩnh hơn ở trường học, nhưng chính Khương Tuyết Kỳ, động một tí lại muốn cô làm đại ca của cô ta, cô đã là một người hai mươi tám tuổi, mang theo một đứa trẻ đi bắt nạt đứa trẻ khác? Nói giỡn à.
Còn về Ngô Nghệ Hinh......
Điều khiến cô không thể tin được là, cô ta thực sự không tức giận cô vì Tống Tư Đình, chỉ nói với cô là cô ta không thích Tống Tư Đình cho lắm, và mong cô hãy thông cảm cho mình. Sau khi nói xong, Ngô Nghẹ Hinh lại nói với cô thêm câu, nếu cậu thích thì cái gì cũng được, sau đó mấy ngày kế tiếp, cô ta vẫn rất dính lấy cô.
Thật kì lạ, với tính cách của Ngô Nghệ Hinh, nếu có ai dám chống lại ý của cô ta, cô ta nhất định sẽ không bỏ qua, thậm chí sẽ dùng lời lẽ để nói lại người đó.
Cô sớm đã trải qua miệng lưỡi độc ác và tính tình của cô ta rồi, cho nên bây giờ cô thật sự không hiểu tại sao cô ta lại bình tĩnh đến vậy.
Chẳng lẽ là sự yên bình trước giông tố.....
Chắc do cô suy nghĩ quá nhiều, sao có thể phức tạp như vậy, sở dĩ Ngô Nghệ Hinh chưa gạch mặt với cô là vì chưa xảy ra chuyện trộm cắp, cô còn chưa có tiếng xấu nào, cho nên mới không đành lòng vứt bỏ đi người hầu nhỏ này.
Chính xác là như vậy.
Mộng Dao nhảy xuống từ bệ cửa sổ, hoàn toàn đã quên bản thân vẫn đang còn trong kỳ kinh nguyệt, dẫn tới dạ dày dâng lên một cơn đau nhói.
Thật sự mỗi lần bà dì cả đến thăm đều rất đau, không đến cũng đau. Có một đoạn thời gian do công việc khá bận rộn, mỗi ngày cô đều cáu gắt, tức giận, do đó bà dì cả không tới, cho nên cô đã phải uống thuốc bắc hàng ngày, khi ngửi thấy mùi thuốc đó liền muốn nôn.
Khập khiễng đi về chỗ ngồi, cô có chút buồn ngủ nên nheo mắt nằm xuống bàn.
Một lát sau, Lục Tiểu Xuyên nghênh ngang đi tới, sau khi nhìn thấy một thân hình nhỏ nhắn đang nằm trên bàn, bước chân bỗng nhẹ hẳn đi.
Đúng là heo, lúc nào cũng ngủ được, Lục Tiểu Xuyên trong lòng nói thầm.
Anh lấy tiền lẻ trong cặp rồi bước ra ngoài, lúc này Mộng Dao mở to mắt, thở phào nhẹ nhõm.
Tại sao những sinh vật như Lục Tiểu Xuyên lại không thể nhanh chóng tuyệt chủng như khủng long?
Cô có nên nói với mẹ việc chuyển trường không, như vậy sẽ không phải nhìn thấy anh mỗi ngày. Tại sao cô giáo lại không cho cô đổi bạn cùng bàn, tại sao, cô thực sự rất buồn phiền khi ngồi cạnh anh mỗi ngày.
Bụng đau quá......
Nằm sấp, ngủ thiếp đi trong vô thức.
"Mộng Dao, tỉnh dậy."
Cảm thấy có ai đó vỗ nhẹ vào cánh tay mình hai lần, Mộng Dao mở mắt, ngẩng đầu lên một cách yếu ớt.
Tại sao ai cũng mang cặp sách đi ra bên ngoài, đã tan học rồi sao? Cô đã ngủ một buổi chiều, ngủ ngon đến mức không nghe được tiếng chuông lớp.
"Tại sao cô giáo lại không gọi tớ?" Mộng Dao dụi mắt, vỗ mặt, có chút tỉnh táo, cô liền ngồi dậy, cố gắng thu dọn cặp sách của mình. Trong lúc dọn đồ, không biết có thứ gì đó rơi từ trên bụng cô xuống, rơi xuống mặt đất phát ra một tiếng.
"Tớ đã nói với giáo viên rằng cậu không thoải mái nên cô giáo không gọi cậu tỉnh, Nghệ Hinh vừa rồi có nhờ tớ nói với cậu, cô ấy nói từ ngày hôm nay trở đi, cô ấy phải học thêm vào buổi tối, cho nên buổi tối không thể đi về cùng cậu...."
Tuần này cô thật sự tìm đủ mọi cách để viện cớ không về nhà chung với cô ta, lần này thì tuyệt quá, nghĩ ra cách có một không hai, thực sự muốn tán thưởng cô ta thông minh, haha, vui quá.
Bằng cách này, để cô ta từ từ xa lánh mình.
Thu dọn đồ đạc xong xuôi, Mộng Dao cúi đầu phát hiện thứ vừa đánh rơi, đó là một chai nước khoáng, nước còn hơi ấm....
Bụng của cô có vẻ đỡ đau hơn rồi.
"Tư Đình, cậu đặt cái này lên bụng tớ à?"
"Không phải, là Lục Tiểu Xuyên."
"Lục Tiểu Xuyên! Cậu chắc chứ?" Mộng Dao nghe thấy cái tên này, cái chai đang cầm trong tay liền rơi xuống đất.
Làm sao anh biết cô đang trong thời kỳ kinh nguyệt? Sẽ không, anh sẽ không biết, vậy tại sao anh lại đặt một chai nước nóng lên bụng cô, Lục Tiểu Xuyên sẽ tốt bụng như vậy sao? Làm sao có thể, có lẽ anh không hiểu thời kỳ kinh nguyệt của con gái là chuyện gì, thấy cô đau bụng, liền nghĩ dùng bình nước ấm làm bỏng chết cô.
Thật là độc ác.
Nghĩ lại, cô với Lục Tiểu Xuyên rất thân thiết với nhau trong tuần đầu khai giảng lớp 10. Mặc dù lúc đó anh luôn bày ra khuôn mặt lạnh lùng nhưng cô đối với anh cũng coi như đã khách khí, về sau lại vô duyên vô cớ bắt nạt cô, lại nói tính tình của cô bây giờ đều là do anh kích phát ra tới.
Lục Tiểu Xuyên thật là không thể hiểu được, không thể hiểu được, không thể hiểu được!
Nhớ trước đây, cô còn cho rằng anh còn là một người,từng vì không muốn anh bị thầy giáo trách phạt nên đã đưa cho anh quyển bút ký, người này còn không biết ơn, còn lấy oán trả ơn.
Cho nên, ông trời đã nhân lúc con đường sự nghiệp của anh đang trên con đường thành công, bắt anh phải trở về thời điểm ban đầu, anh quả thật xứng đáng với điều đó.
Cô còn từng xem qua chương trình của anh trên TV, thực sự không thể đánh giá cao phong cách của anh, cũng không biết anh nổi tiếng bằng cách nào. Những cô người mẫu chân dài mặc quần áo do anh thiết kế, quả thật đã làm mất đi thân hình tiêu chuẩn và xinh đẹp của bọn họ.
Quên đi, cô thừa nhận là cô ghen tị với anh, anh quả thực rất có thiên phú trong mảng thiết kế, cô phải công nhận những bộ quần áo đó thật sự rất đẹp mắt.
Nhưng là làm người, thái độ quả thực rất rất rất kém cỏi!
Thứ sáu được tan học sớm, Tư Đình đề nghị đi xem phim, Mộng Dao vui vẻ đồng ý.
Sau khi xem phim xong thì về nhà, Mộng Dao nằm trên giường, lấy chai nước khoáng từ trong cặp ra, bước xuống giường đi tìm một cây bút đen, và viết lên trên chai nước năm chữ to đùng: Lục Tiểu Xuyên chết đi, rồi đặt cái chai lên tủ đầu giường, cầu nguyện một hồi, rồi cô mới tắt đèn đi ngủ/
Trằn trọc mãi không ngủ được, Mộng Dao đứng dậy bật đèn, cầm lấy cái chai trên đầu giường, lại lau dòng chữ trên đó.
Lục Tiểu Xuyên thật phiền phức.