Một cô gái trẻ đứng ở ven đường, Tĩnh Tĩnh nhìn xe cứu thương chở hai con người kia đi, cô vui sướng vỗ tay khi thấy người khác gặp họa: "Nên, ai bảo mấy người dám chọc tôi."
Cô gái trẻ này, chính là người vừa nãy mới đứng lên lên tiếng về việc cãi nhau ồn ào của Trương Mộng Dao và Lục Tiểu Xuyên.
"Tiểu Nhược, không cần quá đắc ý." Một giọng nói bất ngờ xuất hiện ở phía sau Ly Nhược, cô nghe được, toàn thân bất động, chậm chạp không chịu quay đầu lại.
"Sư tỷ." Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Ly Nhược xoay người quỳ xuống đất, gắt gao ôm lấy đùi Ly Nhan, kêu trời khóc đất: "Muội có dễ dàng gì đâu, một năm có 365 ngày, ngày nào cũng phải đi theo Nguyệt Lão để làm nhiệm vụ, ông ấy chưa bao giờ tha cho muội ngày nào, sư tỷ, tỷ phải hiểu cho muội, muội không dễ dàng gì. Muội mới nghĩ cách trốn ra ngoài chơi hai ngày, ngàn vạn lần đừng bắt muội trở về, đừng để cho Nguyệt Lão biết, ông ấy mà biết thì sẽ cắt bớt tiền lương của muội, muội biết làm sao bây giờ."
Khóc một hồi, gặp người không có phản ứng, Ly Nhược thu hồi nước mắt, giả bộ đáng thương ngẩng đầu nhìn Ly Nhan.
"Theo tỷ trở về thiên đình." Giọng nói nghiêm túc không thể chối cãi từ trong miệng của cô gái trẻ mặt lạnh truyền đến, Ly Nhược mắt trợn trắng, đứng lên vỗ mấy cái vào người để phủi bụi đi.
"Sớm biết tỷ chính là một người lạnh lùng vô tâm, được được, muội cùng tỷ trở về là được." Ly Nhược cam chịu nói.
"Khoan đã, trước tiên phải giải lời nguyền trên người bọn họ." Ly Nhan kéo cô đuổi theo chiếc xe cứu thương vừa mới chạy đi, nhưng Ly Nhược lại đứng bất động tại chỗ.
"Muội tính làm gì, muội tự mình hạ chú, nếu để Nguyệt Lão biết, muội sẽ bị trách phạt." Ly Nhan sốt ruột nhìn cô.
"Sư tỷ, tỷ còn quan tâm muội sao!" Ly Nhược cười hì hì: "Căn bản không có cách nào giải được bùa chú mà muội đã hạ, còn nữa, hai người kia có sợi chỉ đỏ buộc chặt không rời, muội chẳng qua chỉ giúp đỡ bọn họ một chút mà thôi, dù muội hư và nghịch ngợm, nhưng cũng không thể lấy loại chuyện này ra nói giỡn."
"Bao lâu?" Ly Nhan hỏi.
"Ba tháng......"
- --------------------------------------------
Ánh nắng buổi chiều chói chang nhưng lại tươi đẹp, thanh thản mà lại lười biếng.
Tự nhiên có một trận gió ấm từ cửa sổ thổi vào phòng học, thổi trúng người đang mơ màng sắp ngủ.
Rốt cuộc, đại đa số học sinh đều không thắng nổi con sâu ngủ đang rục rịch trong người, một đám đều thất bại ghé vào trên mặt bàn, không bao giờ nhúc nhích nữa.
Thầy giáo toán học đứng trên bục cao giảng dạy dõng dạc và đầy lôi cuốn, nước miếng bay tứ tung, nhưng lại không biết đám học trò ở phía sau đều đã đi gặp Chu Công(*).
Đột nhiên có một trận gió lớn thổi qua, nhánh cây đung đưa hoảng loạn, lá cây rơi đầy đất, gió thổi qua chùm pha lê treo trên cửa sổ tạo ra âm thanh chói tai làm mọi người trong phòng tỉnh giấc.
Mà các nữ sinh gục đầu xuống bàn ngủ cạnh cửa sốt, cơ hồ cùng một lúc, đều mở mắt.
Mộng Dao cảm thấy đầu óc của bản thân vô cùng tỉnh táo, cô chớp chớp mắt.
Cô không giống như đang nằm mơ, phía đối diện cô, cái người đang nghiêng đầu nằm ở trên bàn không phải là Lục Tiểu Xuyên thì là ai, sao cô lại có thể nhìn Lục Tiểu Xuyên ở khoảng cách gần đến vậy. Đúng rồi, chiếc xe buýt đó hẳn là đã xảy ra sự cố, bọn họ không phải nên ở bệnh viện sao, không đúng nha, sao Lục Tiểu Xuyên lại mặc đồng phục của cấp ba!
Bên tai truyền đến giọng nói quen thuộc, đó là giọng nói của ai, đang nói cái gì mới được......
Là tiếng của thầy giáo toán cấp 3!
Lúc này Lục Tiểu Xuyên cũng trợn to mắt nhìn Trương Mộng Dao, trên người cô đang mặc đồng phục của cấp ba sao, còn có bức tường ở đằng sau cô, trên tường còn có báo tường, trên cùng chính là bức tranh mà anh đã vẽ.
Này không phải là mơ, nếu là giấc mơ thì sao lại thật đến vậy, anh còn nghe được giọng của thầy toán đang giảng bài, sao có thể, anh năm nay hai mươi tám tuổi, hai mươi tám tuổi thật mà!
Hai tiếng hét thê thảm lại chói tai dọa tới mỗi người trong phòng học, tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía bọn họ, Thôi Triết sau bàn Lục Tiểu Xuyên đạp vào ghế anh một phát: "Mày đang mộng du à?"
Tiểu Xuyên quay đầu lại nhìn đây chính là Thôi Triết khi còn học cấp ba, gương mặt kia nếu không tính là trẻ con, mái tóc màu đen có vài sợi nhuộm đỏ phía trước, anh nhớ rõ khi đó, bởi vì cái quả đầu này mà hiệu trưởng không ngừng kêu Thôi Triết đi lên văn phòng ăn bánh uống trà.
Sao anh lại thấy Thôi Triết thời cấp ba!
Trương Mộng Dao ôm đầu hoảng loạn giống như phát điên, đây không phải là sự thật, chuyện này nhất định không phải là sự thật.
"Trương Mộng Dao, Lục Tiểu Xuyên hai người các em sao lại thế này! Ngủ đến nỗi ngớ ngẩn có phải hay không? Cả hai đi ra ngoài đứng chịu phạt cho tôi!" Thầy giáo dạy toán khoanh tay trước ngực, nói với giọng địa phương hận rèn sắt không thành thép, nhìn hai người bọn họ.
Hai người đều sửng sốt, đầu óc như không có khả năng tiếp nhận ba chữ đó, Lục Tiểu Xuyên hung hăng nhéo chính mình một cái, Trương Mộng Dao tự tay tát bản thân một cái.
Vì cái gì bọn họ không có tỉnh dậy!
Hành vi quái dị của hai người bị thầy dạy toán trực tiếp xách ra khỏi lớp, dãy hành lang dài nhưng lại trống trải, Trương Mộng Dao sửng sốt một hồi, cô mở cửa sổ hành lang ra, không ngừng hít thở không khí bên ngoài.
Đây là dãy hành lang trong trí nhớ của cô, đã từng có bao nhiêu lần cô đứng ở chỗ này, dựa vào cửa sổ, cho gió ấm thổi qua.
Cô quay đầu nhìn thấy Lục Tiểu Xuyên đang nhìn cô chằm chằm, hai người trầm mặc hồi lâu, Lục Tiểu Xuyên mới mở miệng.
"Cậu, có phải hay không cũng xuyên qua?" Lục Tiểu Xuyên lúc này đã dần bình tĩnh lại, anh không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng xem ra hiện tại, đây căn bản không phải là một giấc mộng, chỉ có thể tới đâu hay tới đó thôi.
"Ừ...." Ánh mắt của Trương Mộng Dao trống rỗng, mờ mịt trả lời anh.
Cô đột nhiên ngồi xổm xuống đất, ôm đầu cất tiếng khóc lớn.
Cuộc đời này của Trương Mộng Dao cô không có triển vọng lớn gì. Khi còn nhỏ vẫn luôn nghĩ lớn lên mình tìm được một công việc sáng đi chiều về là được. Cô cũng không có lý tưởng to lớn gì cả, thành tích học tập cũng không quá tốt. Năm cấp ba liều mạng học tập suốt ba năm mới đỗ được một trường đại học hạng ba. Lên đại học cô lại nỗ lực thêm bốn năm nữa để lấy bằng tốt nghiệp, sau đó lại vào một công ty nhỏ để làm việc. Cô cố gắng nhiều năm như vậy, mới ngồi lên một chức vụ không tệ lắm. Cô vô cùng vui sướng nha, muốn cho bản thân một món quà bởi vì cuộc sống của cô năm hai mươi tám tuổi mới đi vào quỹ đạo, cho nên cô quyết định sẽ đi du lịch. Nhưng mà tại sao, cô chỉ muốn thả lỏng bản thân một chút, liền gặp phải chuyện như vậy, vì cái gì cô nỗ lực lâu như vậy lại quay về điểm xuất phát.
Lục Tiểu Xuyên không biết làm sao nhìn Trương Mộng Dao, anh không thể hiểu được cứ như vậy lại quay về mười năm trước, anh cũng không biết nên nói gì, cô có cần phải khóc thảm thiết như vậy không.
Đưa tay vào túi quần, hồi đó khi còn đi học cấp ba anh vẫn luôn mang theo khăn tay bên người.
Anh lạnh lùng bắt lấy tay cô rồi nhét khăn vào: "Lau đi."
Không biết vì cái gì, nhìn cô khóc hoa lê dính hạt mưa(*) như vậy, trong lòng Lục Tiểu Xuyên hơi nhói nhói có chút không thoải mái.
(*) Hoa lê dính hạt mưa: vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương Quý Phi. Sau này thì dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
Anh không thoải mái cái gì, cô gái đáng chết này nếu có chuyện thì liên quan gì đến anh.
Nếu là cấp ba, thì thời gian này anh không có điện thoại di động, vậy hiện tại rốt cuộc là năm nào, anh là học sinh năm nhất, năm hai, hay vẫn là năm ba?