• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Này, tan học rồi, dậy đi." Lục Tiểu Xuyên vỗ mạnh lên bàn hai cái.

"Cậu đang làm gì đấy?" Mộng Dao không vui khi bị đánh thức bất chợt. Cô mở to mắt hết cỡ nhìn chằm chằm Lục Tiểu Xuyên: "Đồ ngốc."

"Người ta có ý tốt kêu cô dậy, cô còn mắng tôi?" Lục Tiểu Xuyên nhướng mày.

"Tôi còn muốn đánh cậu nữa kìa, sao cậu không gọi một cách đàng hoàng!"

"Ngày nào cô cũng như con mèo bị dẫm đuôi. Dịu dàng với tôi một chút  được không?" Lục Tiểu Xuyên nhặt cặp sách của Mộng Dao và mang trên lưng: "Đi thôi, mọi người đi rồi."

Khi Trương Mộng Dao nghe anh nói điều này, cô nhìn xung quanh, quả nhiên, chỉ còn lại hai người họ trong lớp.

"Tư Đình, tại sao cậu ấy không đợi tôi, còn cậu, lấy cặp sách của tôi làm gì?"

"Tôi đã bảo cậu ấy đi trước, nếu không cậu ấy ở lại thì giúp được gì. Tôi thấy cái chân của cô, nghĩ cô không đi được nên miễn cưỡng cõng cô trên lưng." Lục Tiểu Xuyên ho khan một cách mất tự nhiên. Quay đầu lại, khuôn mặt đỏ bừng.

"Cậu cõng tôi? Tôi mới không cần cậu cõng." Mộng Dao đưa tay ra: "Trả lại cặp cho tôi."

"Cô thật là phiền phức." Lục Tiểu Xuyên mặc kệ cô giãy dụa, hai tay bế cô lên: "Đi thôi."

"Cậu nhanh bỏ tôi xuống mau, cậu bị điên à!" Mộng Dao đánh anh.

"Nếu như cô còn quậy, tôi trực tiếp ném cô xuống đất."

"......."

Rõ ràng anh đang là người gây rối, nhưng tại anh lại ôm cô kiểu này, đây là thế nào?

"Để tôi xuống." Giọng Mộng Dao rầu rĩ.

"Tôi, không, thích, cô nghĩ xem, tại sao tôi phải nghe lời cô?"

"Ngang ngược vô lý."

"chừng nào đi xuống cầu thang, tôi sẽ để cô xuống." Anh không thể nói, anh chỉ nhân cơ hội để ôm cô mà thôi.

Cảm giác cái đầu nhỏ của cô tựa vào ngực anh, thân thể mềm mại, lại có mùi thơm, thật thoải mái.

"Ồ..." Nghe được anh nói sẽ để cô xuống đất, cô sao lại có chút mất hứng.

Trương Mộng Dao, tỉnh táo lên, không thể bị người này mê hoặc!

"Này, cậu đi cùng tôi làm gì?" Mới vừa ngồi xuống ghế xe buýt, anh liền ngồi xuống bên cạnh cô. Anh đi lên khi nào?

"Ai đi theo cô?" Lục Tiểu Xuyên khinh thường nhìn cô nói: "Cô không cần tự mình đa tình được không?"

"Tôi tự mình đa tình?" Cô thực sự bị anh chọc cho tức chết rồi: "Vậy thì nói cho tôi biết, cậu ngồi chuyến xe buýt này để làm gì, nhà của cậu cũng không phải hướng này."

"Cô quản tôi?"

"Đúng, đúng, tôi không quản được cậu, cậu thích đi nơi nào thì đi nơi đó đi!" Cô ngồi ra xa anh một chút, tránh xa anh càng nhiều càng tốt, sau đó quay đầu nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.

Nhìn thấy cô bất giác lẩm bẩm và thở dài, Lục Tiểu Xuyên không khỏi muốn cười.

Anh đi theo cô làm gì, còn không phải sợ cô về một mình không an toàn sao. Tại sao cô không nhận ra tấm lòng tốt của anh đối với cô chứ, anh đã đắc tội cô ở  chỗ nào. Hai ngày nay, cảm giác cô không vừa mắt anh, giống như anh làm gì hay nói gì đều sẽ bị cô xem thường.

Lòng con gái đúng là mò kim đáy biển.

Hai người họ ăn ý ngầm phớt lờ đối phương dọc đường đi. Khi họ đến nơi, Lục Tiểu Xuyên đưa tay ra đỡ Mộng Dao, nhưng Mộng Dao đã đánh anh ra xa, cô tàn nhẫn liếc anh một cái, rồi khập khiễng bước ra khỏi xe.

"Này, cô đã bị như vậy thì đừng có đi nhanh." Lục Tiểu Xuyên đi theo cô, lải nhải ở bên tai cô: "Khi về nhà nhớ rõ, nhớ chườm đá và thuốc, như vậy mới nhanh khỏi. Ở nhà cũng đừng đi lại cử động nhiều, để tránh vết thương nặng thêm."

"Tôi ra sao cũng không cần cậu lo!" Mộng Dao dừng lại, ngón tay chỉ anh: "Tôi cảnh cáo cậu Lục Tiểu Xuyên, cậu đừng đi theo tôi nữa, cậu đừng quên cậu vừa mới nói cái gì."

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)

"Tôi đã nói cái gì?" Lục Tiểu lựa chọn mất trí nhớ tạm thời: "A, xin lỗi, quên rồi."

"Cậu!" Mộng Dao tức đến nói không nên lời, chỉ có thể oán hận đi về phía trước.

"Đã kêu cô đi chậm một chút, nếu cô không đi chậm một chút, tôi không ngại bế cô thêm lần nữa."

Nghe thấy giọng điệu uy hiếp, Mộng Dao đành đi chậm lại.

"Như vậy mới ngoan." Lục Tiểu Xuyên nhịn không được xoa đầu cô.

"Đừng động vào tôi."

"Tôi thích chạm đấy." Anh càng xoa đầu cô mạnh hơn, trong hai lần xoa anh đã làm rối tóc cô.

"Lục Tiểu Xuyên, cậu không bắt nạt tôi thì cậu sẽ chết à."

"Sẽ."

"..."

Sau khi im lặng đi theo phía sau cô, Lục Tiểu Xuyên suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng hỏi: "Trương Mộng Dao, có phải vì chuyện lúc trước cho nên cô mới không chịu tiếp nhận tôi đúng không?"

Không phải.

"Ồ." Cô nói nhẹ nhàng, thậm chí chính cô còn không thể nghe rõ.

"Kỳ thật......"

"Kỳ thật cái gì, tôi cái gì cũng không muốn nghe cậu nói." Mộng Dao xoay người: "Lục Tiểu Xuyên, chuyện quá khứ thì cho nó qua đi, con người phải sống cho hiện tại. Cậu có hạnh phúc của riêng mình thì nên quý trọng nó, đừng đi theo tôi. Nếu cậu lại đi theo tôi, tôi sẽ chán ghét cậu cả đời."

Nghe được câu sẽ chán ghét cậu cả đời, Lục Tiểu Xuyên không thể không dừng lại bước chân.

Đứng tại chỗ nhìn cô càng lúc càng xa anh, ánh sáng của mặt trời khi lặn khiến bóng cô kéo dài thật dài.

Chẳng lẽ anh thật sự không còn cơ hội nào sao?

Tại sao đến bây giờ anh mới nhận ra, cô đối với anh đặc biệt như thế nào.

Có lẽ, cô đã luôn ở trong lòng anh từ bấy lâu nay...

Sau khi đứng như vậy một lúc lâu, Lục Tiểu Xuyên buồn bã rời đi.

Mộng Dao bữa tối ăn được hai muỗng thì liền trở về phòng, cô ghé vào đầu giường thất thần, tại sao, tâm tình lại phức tạp như vậy?

Thật khó chịu...

Lấy chai nước đá đã sớm chảy thành nước ra từ cặp sách, cô thở dài.

Một chai nước lạnh và một chai nước nóng.

Không phải Lục Tiểu Xuyên đối xử với cô cũng như thế này sao, lúc nóng lúc lạnh.

Tại sao anh luôn đối xử tốt với cô, anh không biết điều này sẽ làm cô rung động sao? Cô thật sự không muốn trở thành người xấu, đồng thời cô cũng cực ghét Lục Tiểu Xuyên như thế này.

Khó chịu quá.

Ném mạnh chai nước trên tay xuống đất, cô vùi mình vào chăn bông...

Tại sao ông trời lại đối xử tệ bạc với cô như vậy? Bị người bạn chơi từ nhỏ đến lớn hãm hại, lớn như vậy rồi mà vẫn chưa gặp được một người đàn ông tốt, khó khăn lắm mới thích một người, thì người đó lại có bạn gái.

Tại sao cuộc sống của cô lại ảm đạm đến vậy.

Cô thực sự nhớ Tiểu Vũ ngốc nghếch của mình, nếu có cô ấy ở đây, ít nhất cô có thể nói chuyện với cô ấy về những rắc rối của mình và để cô ấy khai sáng cho mình.

Cô không thể tố khổ với Tư Đình, cô ấy không biết chuyện Lục Tiểu Xuyên có bạn gái vào mười mấy năm sau...

Khi nào cô mới có thể trở về? Cô bây giờ thật sự rất muốn ăn món cháo thịt nạc với trứng bách thảo do Tiểu Vũ nấu.

Mọi chuyện đều không ổn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK